PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


"Chỉ cầu tâm an" tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng để thực sự làm được điều đó thì chẳng dễ chút nào.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, Lưu Mao đã chứng kiến rất nhiều nỗi buồn vui buồn tan hợp của con người.

Vào thời điểm đó, hắn sống trong những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, mỗi khi buồn chán liền thích đi quan sát cuộc sống của con người, rồi sau khi nhìn thấy quá nhiều chuyện xấu xa của họ, thì rất khó nảy sinh thiện cảm với loài sinh vật mang tên con người này.
Thẩm Trường An thì khác một chút, trên người cậu có rất nhiều thứ được loài người gọi là "đức tính tốt đẹp", ngay thẳng nhưng không cổ hủ, thậm chí còn có một số khuyết điểm nhỏ làm cho người ta thích, ở bên một người như vậy, rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy thoải mái, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chờ mong với cuộc sống trong tương lai.
Hắn nhìn Thẩm Trường An từ trong kính chiếu hậu, cậu đang cúi đầu chỉnh áo khoác bọc hạt dẻ ngay ngắn lại, thậm chí còn dùng tay áo buộc thành một cái nút bên ngoài nữa.
Tiên sinh nói đúng, đây vẫn còn là một đứa bé thôi.
Về đến nhà Đạo Niên, Thẩm Trường An vừa xuống xe thì đã ngửi được mùi thơm hấp dẫn của thì là, hít một hơi, mắt cậu nhìn vào bếp nướng trong góc cùng với vài người đang ngồi cạnh bếp nướng.
"Thơm quá." Chạy đến cái ghế trống bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống, Thẩm Trường An trông mong nhìn chú Triệu, "Chú Triệu, chú nướng cái gì vậy, mùi thơm thật đó."
"Loại thịt này càng ngày càng khó tìm, hôm nay khi chú ra ngoài, tình cờ gặp được nó nên liền mua về đấy." Chú Triệu lấy vài xiên thịt đã chín từ trên bếp nướng đưa cho Thẩm Trường An, "Nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không?"
Thẩm Trường An nhận lấy thịt nướng rồi thuận tay chia cho Đạo Niên hai xiên.
Đạo Niên nhìn thứ bóng nhẫy trong tay, rồi dùng khuôn mặt không cảm xúc đó nhìn cái áo khoác Thẩm Trường An đang ôm trong ngực: "Mặc đồ vào."
"Anh mà không nhắc tôi thì suýt nữa tôi cũng quên mất." Thẩm Trường An nhai hai ba lần ăn thịt nướng xong, cậu nóng đến nỗi hít hà vài cái, rồi sau đó lấy ra hạt dẻ rang vẫn còn ấm từ trong áo khoác, "Tôi có mang hạt dẻ rang đến đây cho anh nè."
Đạo Niên nhìn chằm chằm vào hai túi hạt dẻ không nói lời nào.
"Rồi rồi rồi, tôi biết chắc chắn là anh lại bị đau tay." Làm bạn bè với nhau mấy tháng, Thẩm Trường An đã nhìn thấu tính cách nếu có thể lười biếng thì tuyệt đối sẽ không làm gì của Đạo Niên, cậu chia cho những người khác một túi hạt dẻ, túi còn dư lại thì từ từ bóc vỏ cho mình cùng với Đạo Niên.
Cậu không thích uống rượu, vì vậy chú Triệu đã rót một ly đồ uống tự chế cho cậu, cậu cảm thán nói: "Có đồ uống có thịt nướng và còn có bạn bè, cuộc sống như thế này thì dù thần tiên có đến cũng sẽ không đổi đâu."
Chú Triệu bị lời nói của cậu làm cho buồn cười: "Cháu chưa từng gặp được thần tiên, thì làm sao biết được là sẽ không muốn đổi vậy?"
"Chú Triệu, cháu đây là đang khen chú nướng thịt rất ngon, sao chú lại tự phá hủy sân khấu của mình vậy chứ?" Thẩm Trường An vốn định mặc lại cái áo khoác đã từng bọc hạt dẻ rang, nhưng Đạo Niên không thích cái hành vi lôi thôi này, nên đã kêu Lưu Mao tìm cho cậu một cái áo khoác sạch để mặc vào.
Đặt hạt dẻ được bóc vỏ cuối cùng vào lòng bàn tay Đạo Niên, Thẩm Trường An nhìn than đang cháy phừng phừng dưới bếp nướng, đột nhiên nói: "Bầu không khí hôm nay tốt như vậy, để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện kinh dị ha."
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều sững sờ, chú Triệu phản ứng lại đầu tiên, cười nói: "Được, hãy kể một câu chuyện đi."
Thẩm Trường An quay đầu nhìn Đạo Niên: "Anh có sợ không, nếu sợ thì tôi sẽ không kể nữa."
"Không sao." Đạo Niên dường như không nhìn thấy ánh mắt vi diệu của mọi người, "Tôi không tin vào quỷ thần, cho nên không sợ."
"Ừ." Thẩm Trường An nhấp một ngụm đồ uống, "Vậy tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện về tình yêu trên mạng."
Tài ăn nói của Thẩm Trường An rất tốt, một câu chuyện rất bình thường lại được cậu kể ra cực kỳ sinh động, khi kể đến cuối câu chuyện, ngay cả Lưu Mao cũng không nhịn được mà hỏi: "Đối tượng yêu qua mạng của nam chính có phải là ma không vậy?"
"Mọi người đoán xem?"
Mọi người lắc đầu: "Nói nhanh, nói nhanh đi."
"Tối ngày hôm đó, anh ta cố ý thức dậy thật sớm, mặc vào bộ quần áo mới được cha mẹ gửi cho và đi gặp cô gái đã hẹn ở công viên.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta muốn băng qua đường, một chiếc xe tải lớn đã chạy về phía anh ta."
"Cô bạn gái đứng đợi ở cổng công viên từ sớm nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức hét lên.

Nhưng mà, dưới bánh xe lại không có máu tươi, cũng không có thi thể, khi cô bạn gái quay đầu lại thì nhìn thấy anh ta đứng ở sau lưng mình, mỉm cười hỏi......"
"Bạn có tin trên đời này có ma không?"
"Cho nên con ma thật sự không phải là cô bạn gái kia, mà là nam chính của câu chuyện này đúng không?" Lưu Mao chợt hiểu ra, "Câu chuyện này được viết rất hay, nó làm cho mọi người theo bản năng bỏ qua mọi điều không ổn trên người nhân vật chính và đặt tất cả ánh mắt nghi ngờ lên người cô bạn gái kia."

Thẩm Trường An: "......"
"Mọi người không cảm thấy câu chuyện này đáng sợ hả, đặc biệt là câu nói cuối cùng của nam chính, có phải nó đáng sợ đến nỗi khiến cho người ta tưởng tượng không có giới hạn luôn không?"
"Bộp bộp bộp." Đạo Niên mặt không cảm xúc vỗ tay ba cái, "Thật là đáng sợ, quá kinh dị rồi."
"A, đúng vậy!" Lưu Mao vỗ tay theo, "Đúng là đáng sợ quá mà, tối nay tôi phải mở đèn lên để ngủ mới được."
"Trường An, cháu rất có thiên phú kể chuyện đấy." Chú Triệu đưa nấm đã nướng chín cho Thẩm Trường An, "Vất vả rồi, ăn nhiều vào đi."
Thẩm Trường An: "......"
Hình ảnh cổ vũ bạn nhỏ ba bốn tuổi ở nhà trẻ này thật sự là không có một chút gì gọi là chân thành luôn đó?
Cậu oán hận ăn một cây nấm, rồi sau đó cậu bị nóng đến mức phải liên tục thè lưỡi luôn.
Một cốc đồ uống được đưa tới bên miệng cậu, cậu cứ như thế mà uống một ngụm từ tay Đạo Niên, rồi sau đó cảm động nhìn y một cái, ngày thường luôn luôn là cậu gắp đồ ăn đổ nước cho Đạo Niên, thế mà hôm nay lại có thể uống được thức uống do Đạo Niên tự tay phục vụ, đây quả thực là một bước tiến lớn cho tình anh em của bọn họ mà.
Ngay khoảnh khắc này, Thẩm Trường An cảm thấy mình là một người cha già vất vả nuôi nấng một đứa trẻ, rồi cuối cùng cũng được đứa trẻ đó đền đáp, cậu kích động đến độ tự tay nướng vài món cho Đạo Niên, rồi nhìn y bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu thương: "Tuy rằng tay nghề của tôi không bằng chú Triệu, nhưng nó cũng không tồi đâu, hãy nếm thử đi."
Nhìn ánh mắt "bao dung, yêu thương, vui mừng" của Thẩm Trường An, tâm trạng Đạo Niên vô cùng phức tạp, rốt cuộc thì trong hai bọn họ, ai là người lớn tuổi hơn vậy?
"Có muốn ăn rau hẹ không?" Thẩm Trường An nói, "Tuy rằng nó rất nặng mùi, nhưng nướng chín rồi ăn ngon lắm đấy."
"Không." Nhai hai ba cái ăn xong, Đạo Niên lau khô miệng, "Tối nay đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Trường An nhìn thời gian: "Anh muốn đi ngủ sao? Để tôi đưa anh đi lên."
Đạo Niên nhìn những người khác: "Mọi người cứ tiếp tục."
Thẩm Trường An nói với chú Triệu: "Chú Triệu, chú có thể giúp cháu nướng mấy con hàu sống không, lát nữa cháu sẽ xuống đây ăn."
"Được rồi." Chú Triệu cười ha hả đồng ý, sau khi tiên sinh rời đi, bọn họ cũng có thể thoải mái ăn uống hơn.
"Muộn thế này rồi, sao anh lại nghĩ đến việc kêu tôi lại đây ăn thịt nướng vậy?" Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên đi vào thang máy, "Nhưng mà tôi vui lắm, cảm ơn anh."
"Thích náo nhiệt?" Đạo Niên hỏi.
"Thật ra cũng không phải." Thẩm Trường An suy nghĩ một lúc, "Có lẽ là thích cái cảm giác được ở bên cạnh những người bạn mà mình quan tâm á."
Trong mấy năm qua, cậu luôn lo lắng về việc bọn tội phạm đến trả thù rồi làm liên lụy bạn bè bên cạnh, cho nên đã phải cẩn thận trên rất nhiều việc.
Bây giờ băng nhóm tội phạm đó cũng đã bị diệt sạch, bầu không khí ở chỗ Đạo Niên lại rất tốt, vì vậy cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng thể xác và tinh thần, cảm nhận được những ngày tháng không không cần phải lo lắng thoải mái đến mức nào.
Đẩy Đạo Niên vào phòng, Thẩm Trường An bước đến bên cửa sổ và phát hiện ra căn phòng này của Đạo Niên có thể nhìn thấy rõ mọi cảnh vật trong hoa viên.

Cậu nhìn mọi người đang cãi nhau ầm ĩ dưới lầu, sau đó quay lại nhìn Đạo Niên đang yên tĩnh ngồi trên xe lăn, chợt cảm thấy có chút không đành lòng để mình hòa vào cảnh tượng náo nhiệt kia, để Đạo Niên ngồi một mình trong căn nhà nhỏ trống trải này.
Đạo Niên cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Trường An, y quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt đầy thắc mắc: "Làm sao vậy?"
Thẩm Trường An lắc đầu: "Bây giờ anh sẽ ngủ luôn sao?"
Đạo Niên cảm thấy thắc mắc hơn: "Có chuyện gì cần tôi giúp, hay là chịu thiệt thòi trong công việc?"
Thẩm Trường An ngẩn người, sao Đạo Niên lại có thể đưa suy nghĩ đến chuyện này được hay vậy? Với sức mạnh của cậu thì làm gì có ai có thể làm cậu chịu thiệt thòi được chứ?
"Không đi xuống sao?" Đạo Niên điều khiển xe lăn, cầm lấy một quyển sách trên đầu giường đặt lên đùi, "Hàu của cậu, lát nữa là chín rồi."
"Không sao, cứ để bọn họ ăn trước, đi, tôi ngồi đây với anh một lát." Thẩm Trường An nhìn quanh phòng, trong căn phòng này không có một cái ghế sô pha nào, nên cậu đành phải nhìn chằm chằm về phía chiếc giường.
"Ngồi đi." Đạo Niên chỉ vào giường, "Có chuyện gì muốn nói sao?"
"Không có, chỉ muốn ngồi đây với anh thôi." Thẩm Trường An nhìn ngăn tủ trống rỗng, "Anh có bị dị ứng phấn hoa không?"
Đạo Niên im lặng lắc đầu.

"Tôi thấy hoa ở dưới lầu nở rất đẹp, nên sáng mai tôi tìm một bình hoa, cắt mấy cành để vào trong phòng cho anh nha." Thẩm Trường An nhìn quanh phòng, "Có loài hoa nào mà anh không thích không?"
"Không có."
"Vậy cắt hoa gì cũng giao cho tôi đi."
Đạo Niên có thể có mà cũng có thể không gật đầu.
"Cậu đã gặp được những người nào vào tối hôm nay?" Đạo Niên lật một trang sách, đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Thẩm Trường An sửng sốt, thấy Đạo Niên có vẻ cũng không quá quan tâm đến câu trả lời của câu hỏi này, liền nói, "Hồi chiều lúc đang ăn cơm ở nhà Trương đại gia gia ở tầng dưới thì nhận được điện thoại từ anh Lưu, sau đó tôi lập tức chạy tới đây.

Trên đường đi thì gặp được một bà cụ đi đứng không tiện nên nhân tiện cõng bà ấy qua đường luôn."
"Bà cụ?" Đạo Niên nhướng mày, lại lật thêm một trang sách, "Cậu đi xuống đi, tôi không cần cậu ở đây đâu."
Y đã quen với nỗi cô đơn trong những năm tháng dài vô tận này từ lâu, vậy nên với y mà nói thì những đêm như thế này bình thường không thể bình thường hơn.
"Vậy tôi đi xuống nha?" Thẩm Trường An thấy Đạo Niên có vẻ thật sự không cần mình ở cùng, nên liền đứng dậy nói, "Có chuyện gì cứ đến cạnh cửa sổ kêu tôi, tôi sẽ lên ngay."
Đạo Niên nhìn rèm cửa đang đóng, chớp chớp mắt, ra hiệu mình hiểu rồi.
Nghe tiếng bước chân vui vẻ đi xuống lầu của Thẩm Trường An, Đạo Niên tiếp tục cúi đầu đọc sách, rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại.

Tuy nhiên, y đọc sách chưa được năm giây thì đã đặt sách xuống, sau đó điều khiển xe lăn đi đến mép giường, rồi vươn tay, vừa đụng vào cạnh rèm thì lại thu tay về.
Khi Thẩm Trường An chạy xuống lầu thì nhìn thấy một con vật có bộ lông trắng đang định duỗi móng vuốt bắt lấy anh vũ trên giá chim, cậu nhanh chóng tiến lên xách thịt mềm sau gáy nó: "Cái này không ăn được đâu."
Con vật bốn chân lông trắng nằm trong tay Thẩm Trường An, nó cố sức vung chân giãy giụa, nhưng dù nó có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể chạy khỏi bàn tay ma quỷ kia.
"Đây là thứ gì vậy?" Thẩm Trường An bật đèn bên cạnh lên để xem con vật lông trắng trong tay rõ ràng hơn.
Hồ, hồ ly?
Cậu vội vàng xách hồ ly bằng một tay, tay còn lại thì lấy điện thoại ra kiểm tra những thông tin liên quan đến hồ ly.
"Quái lạ, hình như hồ ly lông trắng là cáo Bắc Cực mà, sao nó có thể chạy tới đây được chứ?" Sau khi điều tra rõ con hồ ly này có khả năng là động vật cấp hai trong sách đỏ được quốc gia bảo hộ, Thẩm Trường An liền nhanh chóng chạy ra ngoài sân, nói với mọi người đang ăn ăn uống uống, "Tôi nhặt được một con cáo Bắc Cực, bây giờ phải làm sao đây?"
Mọi người dừng hết các hành động đang làm, bầu không khí sôi động yên lặng lạ thường trong một giây, tiếp theo họ đồng thời quay đầu nhìn về phía con hồ ly lông trắng trên người đang đầy chữ "sống không còn gì luyến tiếc" đang bị Thẩm Trường An xách trong tay.
"Cái này......!Có lẽ là do không cẩn thận chạy vào tiểu khu đấy, hay là thả nó đi?" Lưu Mao liếc mắt nhìn mọi người, họ đồng thời thu hồi ánh mắt, bầu không khí trở lại bình thường.
"Chẳng phải chỗ của chúng ta không phải là khu vực sinh sống chủ yếu của cáo Bắc Cực sao?" Thẩm Trường An nhìn con hồ ly lông bù xù này, "Cứ thả đi như vậy, lỡ như nó bị xe đụng, hoặc bị người xấu bắt đi thì phải làm sao, hay là gọi cho cảnh sát đi."
Hồ ly lông trắng sống còn gì luyến tiếc: ?!
Mọi người: "......"
"Thẩm tiên sinh nói rất có lý." Lưu Mao gật đầu nói, "Vậy tôi sẽ sắp xếp người đưa nó đến cục cảnh sát ngay, cảnh sát bận nhiều việc, vì vậy chúng ta nên cố gắng giảm thiểu khối lượng công việc cho cảnh sát."
"Cũng đúng." Thẩm Trường An giao hồ ly cho Lưu Mao, "Vậy làm phiền anh Lưu rồi."
Nghĩ nghĩ, cậu cúi đầu liếc nhìn nơi nào đó ở bụng hồ ly, rồi duỗi tay sờ lông trên đầu nó: "Hóa ra là con trai, sau này đừng chạy lung tung nữa nha."
Hồ Minh: Thẩm Trường An, cậu là đồ khốn, cậu có nghe thấy không, cậu là đồ khốn.
"Nó kêu thảm thiết như vậy, có phải là đang sợ không?" Thẩm Trường An thấy hồ ly đột nhiên kêu gào, bốn cái chân còn đá lung tung, "Đói bụng rồi à?"
"Tôi nghĩ có lẽ do nó ăn quá nhiều rồi đấy, nếu không thì sao có thể chạy lung tung la ó được." Lưu Mao cúi đầu, mỉm cười nhìn hồ ly trắng, giọng điệu ôn hòa, "Im lặng đi."

Hồ Minh: "......"
Sau khi đợi mọi người lái xe đưa hồ ly lông trắng đi rồi, Thẩm Trường An mới rửa tay tiếp tục ngồi cạnh bếp nướng, ăn hàu được chú Triệu nướng, vừa ăn vừa thảo luận với mọi người về chuyện cuối cùng là tại sao hồ ly trắng lại có thể chạy đến đây.
"May mà người phát hiện ra nó là tôi, con hồ ly này có bộ lông đẹp như vậy, lỡ như bị người ta bắt đi lột da làm khăn quàng cổ thì thảm rồi." Thẩm Trường An nói giỡn, "Trong các bộ phim truyền hình thường có mấy tình tiết về hồ ly trắng trả ơn, không biết sáng mai khi thức dậy, liệu bên cạnh giường của tôi có thêm đống vàng bạc châu báu không nữa?"
"Thẩm tiên sinh, chúng ta phải tin vào khoa học." Lưu Mao đặt một vài con sò biển vào chén Thẩm Trường An, "Trên thế giới này không có yêu quái đâu."
"Đùa thôi, không nên nghĩ là thật đâu." Khi Thẩm Trường An cúi đầu chuẩn bị ăn sò biển, sau đó ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng nơi Đạo Niên đang ở.
Khi đối diện với ánh mắt của Đạo Niên, cậu ngây ra một lúc, sau đó lập tức đứng dậy, lấy một đống xiên que đã chín để vào một cái đĩa lớn, tiếp theo cầm thêm một cái đĩa trống rồi bưng chúng chạy lên lầu.
Mọi người nhìn bếp nướng trống trơn, rồi lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng tiên sinh ở, rèm nơi đó đã được đóng lại và nó đang khẽ rung rinh trong cơn gió đêm.
Nửa phút sau, Đạo Niên nhìn Trường An thở hồng hộc đứng trước cửa phòng mình, mặt không cảm xúc nói: "Sao lại đi lên đây?"
"Muốn ăn cùng với anh." Thẩm Trường An đặt xiên nướng lên bàn rồi trở về phòng của mình kéo một cái sô pha lười lại đây, "Anh không ở cùng, tôi ăn không thấy ngon."
Đạo Niên cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, người đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao lại còn......!Còn bám người như vậy chứ?
Thôi quên đi, mình cũng đã nhận lấy chìa khóa của cậu rồi, nên cũng, cũng chỉ có thể chiều theo cậu thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên nhưng cũng không muốn mình rời đi của Đạo Niên, Thẩm Trường An liền biết, thật ra y cũng rất thích ở chung với người khác, nhưng có lẽ là vì đã ở một mình quá lâu, cho nên mới trở nên càng ngày càng không thích giao tiếp với mọi người nữa.
"Sò biển nướng tỏi là món tôi thích nhất đấy." Thẩm Trường An đếm đếm số lượng sò biển trong chén, tổng cộng chỉ có năm con, "Tôi ba con, chia anh hai con."
Đạo Niên mặt không cảm xúc gắp đi con sò biển thứ ba.
"Này!" Thẩm Trường An trợn mắt há hốc mồm nhìn con sò biển bị gắp đi, "Anh không thể nhường tôi một chút vì tôi nhỏ hơn anh sao?"
"Phải tôn trọng người già." Đạo Niên bình tĩnh đặt sò biển vào đĩa.
"Anh đâu có già." Thẩm Trường An than thở một câu, "Anh cũng không có yêu trẻ mà."
Đạo Niên nghiêm túc nhìn Thẩm Trường An: "Tôi rất già rồi."
Thẩm Trường An: "......"
Chỉ vì một con sò biển, thế mà lại nói mình già rồi, đây là kiểu quyết đoán gì vậy chứ? Vậy mà vúc nãy còn nói không ăn, phải về phòng nghỉ ngơi, đúng là một người đàn ông khẩu thị tâm phi(*) mà.
Ngoài cửa phòng, Lưu Mao đang bưng một mâm sò biển, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng thì liền xoay người lặng lẽ đi xuống lầu, khi đi ngang qua giá chim, hắn chia hai con cho anh vũ Phi Oánh: "Sò biển ngon nhất được tộc rồng ở Đông Hải nuôi, có lợi cho cô rồi."
Phi Oánh cũng không cần mặt mũi, cô mổ con sò qua rồi nói một tiếng cảm ơn: "Tên ngốc Hồ Minh đó được đưa đến đâu thế?"
"Chắc là cục cảnh sát." Lưu Mao tiếp tục chia một số thứ khác cho Phi Oánh, vẻ mặt bình tĩnh, không có nét mặt hiền lành như ở trước mặt Thẩm Trường An, "Một con vật cưng không nghe lời, ngoài việc bị đuổi đi thì đâu còn công dụng gì nữa đâu."
Phi Oánh dừng mổ, ngẩng đầu nhìn Lưu Mao.
Lưu Mao cười khẽ một tiếng: "Thẩm tiên sinh thích thú cưng ngoan ngoãn, cô làm rất tốt."
Phi Oánh tiếp tục cúi đầu ăn, dù sao chỉ cần lấy lòng Thẩm tiên sinh là được.

Nói vậy thì, hình như cô rất giống một con vật cưng dựa vào cạp váy để đi lên á.
Hai ngày sau, Thẩm Trường An không tự kiềm chế được nên đã chìm sâu vào những món ngon ở nhà Đạo Niên, ngoài việc đi làm ra thì chính là ăn ké uống ké ở chỗ Đạo Niên, căn bản là không nhớ nổi việc ở nhà Trương đại gia còn có một hồn ma trạch nam đang gào khóc đòi ăn, chờ đến khi Trương đại gia trực tiếp gọi điện thoại cho cậu, cậu mới dành ra thời gian nghỉ trưa, chột dạ gõ vang cửa nhà Trương đại gia.
"Ba, cuối cùng thì ba cũng trở về cứu con rồi."
Cửa vừa mở ra, đã có một bóng dáng mờ ảo nhào tới, hồn ma trạch nam ôm đùi Thẩm Trường An nói: "Tôi muốn uống Coca, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn khoai tây chiên."
"Đứng lên, đừng có gọi ba bậy bạ." Thẩm Trường An đưa đồ ăn đang xách trong tay cho hồn ma trạch nam, sau đó đi đến cạnh sô pha ngồi xuống.
"Ồ, đây là ai vậy, nhìn quen quen à?" Trương đại gia nhướng mày nhìn Thẩm Trường An, dùng giọng điệu mỉa mai nói, "Sao thấy thế nào cũng giống như một cư dân đã mất tích sống ở tầng trên của nhà tôi vậy."
Thẩm Trường An: "......"
"Đại gia, ngài là đại gia của cháu." Thẩm Trường An rất sợ kỹ năng châm chọc của Trương đại gia, xấu hổ cười gượng, "Đây chẳng phải do nhà bạn cháu quá thoải mái sao."
Trương đại gia muốn châm chọc một câu, cũng may đối phương không phải là phụ nữ, chứ nếu không thì chắc chắn Thẩm Trường An sẽ đi ở rể mà không một chút do dự luôn rồi, nhưng nghĩ đến việc người bạn tốt không biết tên của Thẩm Trường An có thể là một vị đại lão mình không thể đắc tội, Trương đại gia đã sáng suốt không có nói ra.
Bản thân là người tu hành, điều quan trọng nhất là co được dãn được, nên sợ thì cứ sợ thôi? Mấy người cứng miệng nhưng lại bất tài thường chết nhanh lắm.
"Hôm nay tìm cậu qua đây, một là vì muốn cậu lấy chút đồ ăn lấp kín miệng cậu ta." Trương đại gia chỉ vào hồn ma trạch nam đang ngồi trên sô pha ăn gì đó.
"Còn chuyện thứ hai là người trong Hiệp hội Huyền học của chúng tôi đã điều tra ra, đạo sĩ áo choàng vàng mà cậu nhắc tới tên là Đình Chinh, đệ tử của người đứng đầu một đạo quán đang xuống dốc nào đó, nhưng ngày hôm qua đạo quán này đã tuyên bố rộng rãi rằng Đình Chinh đã bị xoá tên khỏi đạo quán, hơn nữa, họ cũng đã lấy lại và huỷ bỏ giấy chứng nhận đạo sĩ của cậu ta rồi."
"Tên Đình Chinh này rất coi trọng hư danh, mấy năm nay còn kiếm được không ít tiền nhờ việc xem phong thuỷ, bắt quỷ, bói toán cho người ta, cậu ta còn được một số nghệ sĩ và doanh nhân giàu có thổi phồng nữa.


Không có ai ở thành phố Ngô Minh mời cậu ta đến làm việc hết, là cậu ta đột nhiên quyết định đến đây, vào một ngày trước khi cậu ta đi, cũng không có tiếp xúc với bất kỳ nhân vật khả nghi nào."
Thẩm Trường An nhíu mày: "Có khi nào cái người đứng phía sau này biết phép tàng hình không?"
Trương đại gia thở dài, nhìn Thẩm Trường An một cách đầy tiếc nuối: "Tốt xấu gì thì cậu cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá đấy, thứ như phép tàng hình này, chẳng qua chỉ là một thuật thôi miên lừa gạt người trần mắt thịt mà thôi, nó làm cho não của cậu tạm thời quên đi sự tồn tại của người này.

Tuy nhiên, thứ được gọi là phép tàng hình này không thể che dấu dưới máy theo dõi được."
Ở trong ánh mắt "vốn tưởng rằng cậu có não, nhưng lại không ngờ rằng cậu không có" của Trương đại gia, Thẩm Trường An muốn nói rằng máy theo dõi không thể chụp được ma, nhưng cậu sợ nếu mình nói ra thì Trương đại gia sẽ cởi dép lê vỗ về não cậu, vậy nên đã nói: "Vậy có khi nào là do chuyên gia về máy tính đã thay đổi hình ảnh theo dõi không."
"Hiệp hội của chúng tôi có một thành viên là chuyên gia máy tính rất giỏi, cậu ấy đã kiểm tra video theo dõi rồi, không có dấu vết sửa chữa do con người tạo ra." Trương đại gia bổ sung một câu, "Cũng đã dùng thuật pháp kiểm tra rồi, ngoài những con ma mà Đình Chinh bắt thì cũng không có con ma nào từng vào không gian riêng tư của cậu ta hết."
"Hể?" Thẩm Trường An kinh ngạc nói, "Hòa thượng, đạo sĩ cũng có chuyên gia về máy tính á?"
"Làm sao, rất bất ngờ đúng không?" Trương đại gia nói một cách đầy tự hào, "Nếu cậu muốn tham gia vào Hiệp hội Huyền học của chúng tôi, tôi và Nghiêm Ấn có thể làm người đề cử của cậu.

Hiệp hội của chúng tôi, ngành nào cũng có người, chỉ cần tham gia vào hiệp hội của chúng tôi là cậu có thể mở ra cánh cửa đến một thể giới mới đấy."
"Cháu cảm thấy cháu chỉ là một người đàn ông truyền thống, nên cũng không muốn mở ra cánh cửa đến thế giới mới lắm đâu." Thẩm Trường An lập tức từ chối.
"A di đà phật." Nghiêm Ấn dùng đôi mắt bao dung nhìn Thẩm Trường An, "Thẩm thí chủ, vụng tăng phát hiện dường như cậu cực kỳ bài xích những chuyện liên quan đến phương diện này, đây là vì sao vậy?"
Không ngờ pháp sư Nghiêm Ấn lại đột nhiên nói như vậy, Thẩm Trường An sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không sao hết ạ, cháu phải đi làm rồi, nếu có phát hiện gì mới, cháu sẽ nói cho mọi người ngay."
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Thẩm Trường An, Trương đại gia trừng mắt nhìn Nghiêm Ấn: "Nhìn đi, cuộc trò chuyện này bị ông làm cho chết ngắt rồi."
Nghiêm Ấn lắc đầu: "Thẩm thí chủ có nút thắt trong lòng, nếu không thể tháo ra được, thì vĩnh viễn không tiếp nhận vòng huyền học của chúng ta."
"Có nút thắt thì có nút thắt, tại sao cứ phải bắt cậu ấy tiếp nhận chuyện gì đó chứ?" Hồn ma trạch nam đang ngồi trên sô pha ăn gì đó ngẩng đầu lên.
"Tuy rằng cậu ấy không muốn tham gia vào vòng huyền học của mọi người, nhưng khi vòng huyền học của mọi người xảy ra chuyện, cậu ấy cũng không có khoanh tay đứng nhìn.

Mỗi người đều có thói quen sống cùng sự kiên trì của riêng mình, nếu không ép buộc không quấy rầy ai thì cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn đấy."
Chẳng hạn như, hắn cảm thấy đời này mình không thể trở thành một ông lớn hô mưa gọi gió được, nhưng khi còn sống thì cũng không cần phải cạnh tranh với người khác, sau khi chết còn được đại lão cho ăn, vậy cũng khá tốt rồi.
Nghiêm Ấn và Trương đại gia đều sửng sốt, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía hồn ma trạch nam.
Bị hai nhân vật lớn trong giới huyền học nhìn chằm chằm như vậy, hồn ma trạch nam cảm thấy có chút khẩn trương, nên liền vội vàng uống một hớp Coca để tự an ủi mình:
"Mấy ngày trước đại lão có nói pháp sư Nghiêm Ấn cố chấp, tôi cảm thấy cậu ấy nói không sai.

Cho dù cậu ấy có thân phận gì, ở trong vòng nào, chỉ cần cậu vẫn sẵn lòng giúp đỡ cho mọi người là được rồi, làm gì một hai phải kéo vào trong vòng chứ? Mọi người đều là công dân trong một quốc gia và đều đang nỗ lực hết mình để giúp tổ quốc giàu có lớn mạnh hơn mà."
Nghiêm Ấn cùng Trương đại gia: "......"
Hình như......!Cũng có lý á?
"Ể?" Thẩm Trường An đang lái xe không khỏi run lên, sống lưng hơi lạnh, chẳng lẽ do hôm nay mặc ít hả?
Trở lại văn phòng, cậu lật lật tờ báo, sau đó phát hiện ra chuyện đưa hồ ly trắng đến cục cảnh sát đã được đăng trên báo địa phương.

Cậu lấy tờ báo này ra, nói với đồng nghiệp: "Bạn của tôi được lên báo, tôi muốn mang tờ báo này về cho bọn họ xem."
Các đồng nghiệp sôi nổi tỏ vẻ không có ý kiến gì, Thẩm Trường An cẩn thận gấp tờ báo này lại bỏ vào áo khoác.
Làm việc tốt được lên báo cũng là một chuyện đáng để tự hào và kỷ niệm mà.
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Hồ yêu Hồ Minh: Thẩm Trường An, tao đmm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi