PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Một chiếc xe in dòng cữ bảo hộ động vật chạy ra khỏi thành phố Ngô Minh suốt cả đêm, nó đi đến tỉnh lỵ tiếp giáp với thành phố Ngô Minh.
Điều kiện của vườn bách thú ở thành phố Ngô Minh rất hạn chế, mà cáo Bắc Cực lại là động vật quý hiếm bậc hai trong sách đỏ được quốc gia bảo hộ, nên sau khi hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã của địa phương trải qua thảo luận thì đã quyết định đưa cáo Bắc Cực đến một nơi có môi trường sống tốt hơn ngay trong đêm.
"Cũng không biết con hồ ly này bị tên buôn lậu nào đưa đến thành phố Ngô Minh nữa, cũng may nó gặp được người tốt, chứ nếu không thì ngày tháng sau này sẽ tội nghiệp lắm." Nhân viên nhìn con hồ ly liên tục kêu la trong lồng, nói với đồng nghiệp, "Nhưng mà tính tình của con hồ ly này cũng nóng nảy ghê luôn ấy."
"Nói không chừng cũng do tính tình không tốt, bọn tội phạm buôn lậu động vật hoang dã lo nó làm ồn nên mới ném nó đi đấy." Đồng nghiệp thở dài, "Nếu nó cứ làm ầm ĩ như vậy, tôi sợ còn chưa đến tỉnh lỵ thì cơ thể của nó không chịu nổi trước rồi."
Vừa dứt lời, một màn sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên ở con đường trước mặt, nhưng vì không thể dừng xe trên đường cao tốc nên bọn họ đành phải giảm tốc độ xe, mở đèn pha lên: "Sao đột nhiên lại có một màn sương lớn như vậy chứ?"
Tài xế đổ mồ hôi trong lòng, hắn đã từng nghe những tài xế khác kể về chuyện sương mù đột nhiên trở nên dày đặc trong chớp mắt này và hiện tượng dị thường này thường có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.
Hắn quay đầu nhìn về phía hai nhân viên tuấn tú lịch sự rồi dùng sức nắm chặt tay lái: "Hai người, nếu lát nữa có nhìn thấy hiện tượng gì kỳ lạ, nhớ đừng có phát ra tiếng gì đấy."
Vừa nói xong câu này thì hắn liền nhìn thấy có một người đột nhiên đi ra giữa đường, bị xe tông trực diện.
"A!" Hai nhân viên đồng thanh hét lên.
Tài xế sờ mồ hôi trên mặt, câu vừa rồi xem như nói vô ích rồi.
"Tôi, chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Một trong hai người nhân viên run rẩy lấy điện thoại ra, nhưng dù làm như thế nào cũng không bấm đúng số được.
"Gọi con khỉ!" Tài xế cắn răng nói, "Đêm hôm khuya khoắt, làm gì có ai đi trên đường cao tốc chứ, hơn nữa......"
Giọng hắn run lên, "Căn bản là không có cảm giác va chạm gì hết."
Hai nhân viên sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Ý của anh là gì?"
"Còn có thể là gì nữa, chúng ta đụng phải ma rồi." Tài xế thấy hai người bọn họ sợ tới mức mặt trắng như giấy, "Hai người lấy điện thoại lấy ra, bật ứng dụng nghe nhạc lên."
"Để làm gì?"
"Tìm kiếm các bài hát có chính khí mạnh mẽ đi, Quốc tế ca cũng được."
"Stand up, all victims of oppression."
(Hãy đứng lên, hỡi tất cả nạn nhân của sự áp bức.)
"Tắt đi!" Tài xế cũng có chút sợ hãi, nên đã không nhịn được mà mắng hai nhân viên, "Hai người các cậu có thể bình dân một chút không vậy, con ma nơi rừng núi hoang vắng này có thể nghe hiểu ngoại ngữ chắc? Đổi thành bản tiếng Trung ngay cho lão tử!"
"Vâng vâng vâng." Nhân viên vội vàng tìm kiếm bản tiếng Trung, sau khi phát hiện ra vài phiên bản thì có chút há hốc mồm, hắn nên chọn phiên bản nào bây giờ?
Dưới tình thế khẩn cấp, hắn đành phải nhắm mắt chọn đại một phiên bản, nhưng ai ngờ tiếng ca thì không vang lên mà chỉ nhìn thấy trên màn hình hiện lên một hàng chữ lạnh nhạt: "Rất xin lỗi, bài hát này đã bị gỡ khỏi trang web bởi vì nó chưa được cấp bản quyền."
Hắn lập tức bấm chọn thêm vài bài hát, lúc này mới tìm được một bản có thể mở được, nhưng tiếc rằng bản này rõ ràng là một bản cover không được tốt lắm, khiến bọn họ nghe mà không khỏi nghi ngờ liệu nó có thể đuổi ma được không nữa.
Màn sương dày ngoài cửa xe vẫn chưa tan đi và điều kỳ lạ nhất lúc này chính là bọn họ phát hiện ra rằng trên cả con đường cao tốc này, dường như chỉ tồn tại chiếc xe này của bọn họ.
Giọng ca yếu ớt quanh quẩn trong xe, hai nhân viên bảo vệ động vật hoang dã sợ đến tái mặt, lúc này họ đang co rúm người lại.

Một nhân viên trong hai người họ vươn tay kéo cái lồng sắt đang nhốt con hồ ly trắng đến trước mặt mình rồi run rẩy mở khóa lồng ra.
"Cậu làm gì vậy?"
"Nếu lát nữa thật sự có ác ma gì đó, thì chắc cũng chỉ nhắm vào người sống như chúng ta thôi, vật nhỏ này vẫn còn cơ hội chạy thoát." Nhân viên mở lồng sợ tới mức hàm răng run lập cập, "Có thể cứu được một......!Thì tính một."
Hồ Minh liếc nhìn đám người tay run như người bị bệnh Parkinson này, cảm thấy khinh thường nên quay đầu đi, nhát gan thành hình dáng này thì ai sẽ bảo vệ ai hả?
Sương mù trước mặt dày đặc đến mức nhìn không thấy ngón tay, tài xế cũng không dám tiếp tục điều khiển xe đi về phía trước, vì vậy hắn đành dứt khoát giẫm phanh, tấp xe vào lề đường rồi dừng lại, sau đó bật đèn khẩn cấp lên.
Tiếng hít thở của ba người họ lần lượt vang lên trong chiếc xe im ắng.
"Quác!" Quạ đen không biết từ đâu ra đột nhiên đậu xuống đầu xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba người ngồi trong xe, đôi mắt này không giống như mắt của động vật, bởi vì trong ánh mắt nó, có cảm xúc của con người.

Cậu nhân viên nhét con cáo Bắc Cực xuống dưới chỗ ngồi rồi ấn nó xuống giữ không cho nó ra ngoài.
Sau khi con quạ đen vỗ cánh bay đi mất thì có một đám người mặc quần áo màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở con đường trước mặt, những người này cử động một cách cứng đờ, trên người không có chút sức sống nào cả.
"Quỷ Vương đi tuần, mọi người tránh ra."
Gã đàn ông cầm đầu máy móc đọc xong câu này, tiếp theo, ngay lúc sắp đi ngang qua xe của hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, gã đột ngột ngừng bước, rồi chầm chậm quay cần cổ cứng ngắc của mình lại nhìn về phía ba người họ: "Kẻ gây rối, giế.t chết không tha."
Hồ Minh bò ra từ dưới chỗ ngồi rồi dùng một chân mở cửa nhảy xuống xe, ngay sau đó hắn liền dùng móng vuốt cào vào tên cầm đầu.
Chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi, mày có giả dạng ra sao thì cũng éo có bằng cái chân của ông nội mày đâu.
Còn Quỷ Vương, Quỷ Vương cái quần què, chỉ vừa bước vào ranh giới của thành phố Ngô Minh thôi mà cũng dám làm ra vẻ như vậy à.

Từ sau khi Thiên Đạo đại nhân xây dựng phủ thần ở thành phố Ngô Minh thì ngay cả ông lớn của âm phủ là Diêm Vương đi vào vùng này cũng phải cư xử thành thật lịch sự đấy, chỉ là một con ma rách nát tới đây từ nơi khác mà cũng dám mang theo một đám tạp nham tới đây xưng vương hả?
Hắn không đụng vào Thẩm Trường An được, thì cũng không thể đụng vào đám rác rưởi này chắc? Hồ Minh vốn đã tức một bụng rồi, mất hết mặt mũi của yêu quái rồi còn lên báo thì không nói, mà bây giờ còn có ma quỷ làm vẻ trước mặt hắn nữa chứ.
Móng vuốt vừa cào xuống, con ma này lập tức giống như tờ giấy bị xé rách, nó tách thành hai nửa rơi xuống đất.
"Ai dám làm quỷ sử của ta bị thương?"
"Ông nội mày, mày còn dám làm ra vẻ hả!" Hồ Minh bay vào trong kiệu, kẻ ngồi trong kiệu là một con ác quỷ mặt mũi dữ tợn, Hồ Minh cũng không nói hai lời, hắn vừa xông vào liền dùng đuôi vỗ vào mặt ác quỷ một cái, con ác quỷ liền ngã khỏi kiệu, sau đó nó liền bò dậy chạy trốn.
Hồ Minh đang lo không có nơi nào để mình trút giận thì làm sao có thể để nó chạy thoát được, sau một một trận đấm đá liên tục, thì con ác quỷ đã bị đánh đến mức cơ thể trở nên trong suốt, linh hồn cũng không ổn định được nữa.
Ba con người đang co ro ở trong xe trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, suýt nữa cũng quên thở luôn.
Đây là......!Phiên bản trực tiếp về việc hồ ly trắng trả ơn đúng không, phim điện ảnh và kịch cũng không có nói dối à.
Hồ Minh vốn cũng không phải là yêu quái tu về công đức, vì vậy sau khi hắn đánh ác quỷ gần chết, cũng trút hết giận rồi thì liền há to miệng nuốt ác quỷ vào trong bụng luôn.

Ăn Quỷ Vương rồi vẫn chưa xong, hắn còn vò mấy con quỷ nhỏ khác thành một cục, sau đó nhặt đại một cái chai bên lề đường rồi nhét hết hồn của đám quỷ nhỏ này vào trong đó.
Sau khi làm xong chuyện này, hắn xoay người nhìn ba người vừa hèn nhát vừa yếu đuối trên xe, sau đó chui vào trong bụi cỏ biến mất tiêu.
Sau này, hắn không muốn gặp lại Thẩm Trường An nữa, ngay cả tên của cậu ta cũng không muốn nghe!
"Chạy, chạy rồi?" Nhân viên của hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã nhìn thấy cáo Bắc Cực chạy đi, rồi lại thấy sương mù dày đặc ở xung quanh dần tan hết, chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Sau khi chúng ta về, nói mình gặp ma trên đường đi, sau đó hồ ly trắng tiêu diệt ma xong, liền tự chạy mất, liệu các vị lãnh đạo có tin không?"
"......"
Ai mà tin chứ!
"Trên xe có máy ghi âm......" Tài xế nuốt nước miếng, "Chúng ta mau về thôi."
Nếu còn không quay về thì hắn sợ nửa đường lại xuất hiện thêm Yêu Vương, Hổ Vương gì đó nữa.
Sau bữa tối ở nhà Đạo Niên, Thẩm Trường An mới nhớ ra chuyện trên báo, cậu đưa tờ báo đã được gấp ngọn cho Lưu Mao: "Anh Lưu, việc anh kêu người đưa hồ ly trắng đến cục cảnh sát đã được lên báo rồi đó."
"Xảy ra chuyện gì?" Đạo Niên nhìn Lưu Mao, "Đưa ai đến cục cảnh sát vậy."
"Thẩm tiên sinh tìm thấy một con cáo Bắc Cực đi lạc ở trong nhà vào đêm qua, chúng tôi đã sắp xếp người đưa hồ ly đưa đến đồn công an, hiện con hồ ly trắng này đã nhận được sự trợ giúp thích hợp thích nhất."
"Ừ......" Đạo Niên cầm lấy tờ báo trong tay Thẩm Trường An, "Làm tốt lắm."
Nghe vậy, trong lòng Lưu Mao hiểu rất rõ rằng sau này Hồ Minh không thể xuất hiện ở đây nữa.
Sau khi trò chuyện về hồ ly trắng một lúc, điện thoại của Thẩm Trường An hiện lên một tin nhắn, đó là một tin nhắn quảng cáo khuyến mãi cho ngày 11 tháng 11.

Cậu quay đầu hỏi Niên: "Đạo Niên, gần đây anh có muốn mua gì không?"
Đạo Niên lắc đầu.
Thẩm Trường An cảm thấy hình như mình cũng không cần thứ gì lắm, nhưng mà nếu không mua thứ gì trong ngày hội mua sắm thì cậu cứ cảm thấy thiếu chút nhộn nhịp kiểu gì ấy.
Cậu nghĩ về chuyện này cả một đêm nhưng cũng không nghĩ ra có thể mua cái gì.
Buổi sáng thức dậy, cậu cắt một ít hoa trong khu vườn nhỏ, khi tìm kiếm xung quanh thì phát hiện người làm vườn trẻ tuổi có một khuôn mặt như cái dùi cũng không ở đây, bèn hỏi Thần Đồ đang đứng bên cạnh: "Sao hôm nay anh trai có khuôn mặt nhọn như cái dùi không có ở đây vậy?"
Bởi vì cậu ta bị cậu bắt đưa đến đồn công an rồi.
Thần Đồ ho khan một tiếng: "Cậu ta làm việc không nghiêm túc, còn bị anh Lưu phát hiện lén lút bắt nạt anh vũ, cho nên tiên sinh đã đuổi việc cậu ta rồi."
"Ừm." Thẩm Trường An gật đầu, không thể tha thứ cho cái hành vi ngược đãi động vật này được, bị đuổi việc là tốt rồi.
Cậu cắm những bông hoa đã cắt vào bình hoa, khi xoay người đi lên lầu thì thấy Đạo Niên đã dậy rồi, cậu đổi bình hoa cũ hôm qua thành bình mới mình đang cầm trong tay rồi nói: "Tôi đi xuống lầu chạy bộ một lát, chừng bào ăn cơm nhớ kêu tôi nha."
Đại hội thể thao sắp diễn ra rồi, nên cậu muốn trước khi vào trận thì đi luyện súng một chút.
"Ừ." Đạo Niên nhìn những bông hoa vẫn còn đọng sương sớm trong bình, "Tôi đã kêu lão Triệu chuẩn bị cơm thể thao cho cậu."
"Đừng nghiêm khắc như vậy chứ?" Thẩm Trường An bị sốc rồi, cơm thể thao khó ăn lắm đó.
"Đã làm, thì phải làm hết sức mình." Đạo Niên dựa vào ghế, lười biếng nhìn Thẩm Trường An, "Thần Đồ có một người bạn tên Võ Khúc chơi thể thao rất giỏi, tôi đã yêu cầu cậu ta đến đây huấn luyện chuyên nghiệp cho cậu."
"Hả?!" Tuy rằng Đạo Niên vẫn trông như không muốn mở mắt ra, nhưng Thẩm Trường An lại cảm thấy đối phương đang cười, còn cười rất vui nữa á.
"Đạo Niên, tôi cảm thấy á, chuyện này quan trọng là tham gia, còn thứ tự gì đó......"
"Đừng lo, tất cả chúng tôi sẽ hợp tác huấn luyện cho cậu." Đạo Niên rũ mi xuống, không hề nhìn Thẩm Trường An, "Rèn luyện cho tốt đi."
Thẩm Trường An: "......"
Vậy cái bữa tiệc thịt nướng mà cậu được ăn vào tối hôm trước là bữa tiệc cuối cùng mà cậu được hưởng thụ trước khi rèn luyện đúng không?
"Đạo Niên, sau này anh có làm phụ huynh thì cũng không thể như thế này được." Thẩm Trường An vỗ vai của y, nói một cách thấm thía, "Nếu không đứa nhỏ sẽ phải chịu rất nhiều áp lực đấy."
Đạo Niên ngẩng đầu nhìn cậu: "Nếu cậu không muốn, vậy......"
"Thôi quên đi, có thể lấy được một thứ hạng thì cũng tốt." Thẩm Trường An tự thỏa hiệp trước, "Nhưng mà phải nói trước nha, tôi không bảo đảm chắc chắn rằng có thể lấy được giải thưởng đâu đó."
Đạo Niên gật đầu, sau khi Thẩm Trường An rời đi, y lấy ra mấy quyển sách từ trong ngăn kéo của bàn cạnh giường và trực tiếp ném vào thùng rác.
Bìa của những quyển sách này được in với những cái tên như 《Làm Thế Nào Để Con Bạn Thành Công》《Làm Thế Nào Để Nuôi Dạy Ra Đứa Trẻ Làm Bạn Tự Hào》《Có Áp Lực Mới Có Tiến Bộ》 vân vân.
Mấy cuốn sách được viết ra bởi những bậc cha mẹ được gọi là những người thành công này, chẳng có chút tác dụng nào hết.
Mười phút sau, Thẩm Trường An liền nhìn thấy người bạn tên là Võ Khúc của Thần Đồ, đối phương không phải là một người đàn ông vạm vỡ như trong tưởng tượng của cậu, mà ngược lại là một người thanh niên có dáng người mảnh khảnh, vẻ ngoài đẹp trai, nhưng tóc tai thì trông có vẻ rất cứng, giống như là từng cây đinh đang đứng thẳng vậy.
"Vị này là Thẩm tiên sinh đúng không?" Võ Khúc nở một nụ cười rạng rỡ như mặt ánh mặt trời với Thẩm Trường An, "Chào cậu, tôi là Võ Khúc."
"Chào anh Võ, mấy ngày kế tiếp phải làm phiền anh rồi." Thẩm Trường An bắt tay đối phương.
"Không có đâu, tôi rất vui khi có thể giúp được cậu." Võ Khúc khách sáo với Thẩm Trường An, "Với những kiểu thi đấu này......!Tôi cũng có chút kinh nghiệm đấy, Thẩm tiên sinh chủ yếu sẽ thi đấu những môn nào vậy."
Thẩm Trường An đưa danh sách môn dự thi cho Võ Khúc.
"Chạy dài một ngàn mét, chạy nước rút một trăm mét, thi ném tạ và nhảy xa?" Vũ Khúc cười nhẹ sau khi đọc xong, "Không có vấn đề gì hết, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu thua đâu."
Thẩm Trường An: "......"
Tại sao từ Đạo Niên đến nhân viên của y đều coi trọng chuyện thắng thua quá vậy?

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Trường An cho rằng sắp tới mình sẽ bị tàn phá bởi việc huấn luyện nghiêm khắc, nhưng không ngờ Võ Khúc cũng không giống với huấn luyện viên trong phòng tập thể hình, không chỉ không nghiêm khắc với cậu, mà còn nhắc nhở cậu phải biết kết hợp tập luyện và nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, phương pháp mà Võ Khúc dạy cho cậu thật sự rất có ích, Thẩm Trường An phát hiện mình tiến bộ rất nhanh, ngay cả số lượng cơm mà mình ăn cũng tăng lên không ít.
Chú Triệu thì thay đổi các món ăn đa dạng, nấu cơm thể thao ba bữa một ngày cho cậu, còn Lưu Mao thì đưa đón cậu đi làm hàng ngày, Võ Khúc với Thần Đồ thì giúp cậu sửa đúng các tư thế khác nhau hết lần đến lần khác và còn làm cả việc tư vấn tâm lý luôn.
Thái độ tích cực và nhiệt tình của mọi người khiến Thẩm Trường An cảm thấy hơi nghi ngờ, đến tột cùng thì cậu đi tham gia đại hội thể thao hay là đi thi vào đại học vậy?
Vào ngày khai mạc đại hội thể thao, chú Triệu đã dậy thật sớm để làm một chén mì cho Thẩm Trường An, trong chén mì này chỉ có một sợi mì và hai quả trứng cút nằm trong đó.
"Chú Triệu, đây là gì vậy ạ?" Thẩm Trường An gắp hai quả trứng cút nhét vào miệng ăn luôn, chỉ là một chén mì đơn giản thôi mà chú Triệu cũng có thể làm ngon không gì sánh được, ăn ké cơm ở nhà Đạo Niên nhiều rồi nên cậu cũng càng ngày càng kén ăn hơn.
"Loài người mấy đứa......!Chẳng phải trước khi mấy đứa đi thi, phụ huynh đều là thích nấu hai quả trứng cho mấy đứa, chúc cho mấy đứa đạt được điểm cao trong kì thi sao?"
Chú Triệu đưa đĩa đồ ăn kèm tới trước mặt Thẩm Trường An với một nụ cười hiền lành trên mặt, "Chú chưa từng nuôi dưỡng trẻ con, vì vậy cũng không biết cái này đúng hay không, nhưng dù sao cũng là ý chúc cho cháu lấy được một thành tích tốt.

Nhưng mà chú sợ cháu ăn hai quả trứng gà hoặc là trứng vịt thì dạ dày sẽ khó chịu, cho nên mới dùng hai quả trứng cút để thay thế, lấy một chút ý nghĩa."
Thẩm Trường An cười một tiếng, cậu đi tham gia đại hội thể thao chứ cũng không phải đi thi tiểu học, nhưng khi nhìn nụ cười hiền lành và chân thành của chú Triệu, thì cậu liền cúi đầu ăn sạch mì và trứng trong chén, sau đó ăn thêm một ít thứ khác, rồi lau khô miệng, chuẩn bị đi.
Khi đi đến cửa nhà thì cậu quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, muốn hỏi bọn họ có muốn đến đó xem cậu thi không, nhưng cậu lại sợ làm ảnh hưởng đến công việc hôm nay của bọn họ nên lại thu ánh mắt về.
"Thẩm tiên sinh, cậu bỏ quên thứ gì sao?" Thần Đồ lái xe ra ngoài chờ Thẩm Trường An lên xe, nhìn thấy cậu đứng do dự ở cửa, cho rằng cậu quên mang thứ gì đó nên liền nhiều chuyện hỏi một câu.
"Không có gì." Thẩm Trường An nhìn Đạo Niên đang ngồi bên cạnh bàn uống trà, cọ tới cọ lui đi lên xe, sau đó phát hiện Võ Khúc cũng ở trên xe nên đã chào hỏi hắn một câu.
"Chúc cậu hôm nay thắng lợi vẻ vang." Võ Khúc nói, "Hôm nay tôi và Thần Đồ sẽ đồng hành cùng với cậu."
"Cảm ơn." Thẩm Trường An cười với hai người họ.
Địa điểm thi đấu là một trường đại học ở thành phố Ngô Minh, sau khi trải qua lễ khai mạc chẳng có gì mới, thì môn thi đầu tiên là chạy một trăm mét.
Thẩm Trường An có hai môn phải thi vào ngày hôm nay, môn đầu là chạy một trăm mét, môn còn lại là ném tạ.
"Trường An, cố lên!" Người trong Bộ Dân chính đều đến, bộ phận của bọn họ mặc đồ thể thao cùng kiểu, sau lưng còn có hai chữ "Dân Phục".

Tuy nhiên, nếu mà so với mấy bộ phận khác thì bộ phận của bọn họ có vẻ vừa nhỏ bé vừa đáng thương.
"Đừng khẩn trương." Đỗ Trọng Hải vỗ vai Thẩm Trường An, "Thắng thua không quan trọng."
Dù sao với dáng vẻ này của bộ phận bọn họ, ông cũng không hy vọng có thể thắng được.
"Đúng vậy, tham gia chính là chiến thắng." Đinh Dương bóp vai cho Thẩm Trường An, "Chúng ta tự so sánh với mình là được rồi."
"Không so sánh với bản thân, thì cũng chẳng thể so sánh với người khác được." Một thanh niên cao lớn đi ngang qua bọn họ, nhàn nhàn bỏ xuống một câu, "Mà dù sao mấy người cũng sẽ đứng cuối cùng, tìm được cớ sớm thì lát nữa có thua cũng sẽ không quá mất mặt."
"Liên quan con khỉ gì đến cậu." Đinh Dương trợn mắt xem thường, "Cậu có miệng mà cũng chỉ có thể đứng ở đó sủa gâu gâu."
"Mấy người cứ việc mạnh miệng đi." Thanh niên giơ nắm đấm lên, "Lát nữa bộ phận dưỡng già của mấy người sẽ phải thua đến mức khóc hu hu cho mà xem."
"Nói chuyện độc ác quá vậy, người lớn trong nhà không dạy cậu cái gì gọi là phép lịch sự cơ bản nhất của con người hả?" Thẩm Trường An đang ngồi làm nóng người trước trận đấu, cũng không thèm nhìn người thanh niên này, "Lát nữa ai thua ai thắng cũng không nói trước được đâu."
"Khụ......" Đinh Dương nhìn Thẩm Trường An, rồi lại nhìn người đàn ông kia, không có phá hủy sân khấu của Thẩm Trường An trước mặt mọi người.
"Ồ." Người đàn ông nhìn bộ dáng da thịt non mịn của Thẩm Trường An, liếc mắt khinh thường rồi rời đi, lúc đi còn cố ý vén tay áo lên khoe bắt tay của mình nữa.
"Trường An, tôi cảm thấy......!Có lẽ cậu không thắng cậu ta được đâu." Đinh Dương nhỏ giọng nói, "Cậu ta từng là thành viên của đội điền kinh ở thành phố đấy, sau khi cậu ta giải nghệ thì muốn vào bộ phận của chúng ta, nhưng chủ nhiệm Đỗ cảm thấy tính cách của cậu ta không hợp với công việc trong bộ phận, cho nên không có nhận hồ sơ của cậu ta.

Nên giờ cứ hễ cậu ta ở bên ngoài là sẽ chế giễu bộ phận của chúng ta là bộ phận dưỡng già, còn nói chỉ có người không có tương lai mới thích ở chỗ chúng ta."
"Đây là vì yêu nên sinh ra hận à?" Thẩm Trường An hiểu rõ gật đầu, "Không có được tình yêu nên quay sang chửi bới, tính cách của loại đàn ông này đúng là có vấn đề mà."
Đinh Dương: "......"
Trọng điểm là cái này à?
"Xem ra tôi phải cố gắng hết sức để thắng cậu ta, để cho cậu ta biết, không thể trèo cao để có được nữ thần là bình thường, còn trèo cao không được mà còn chửi bới thì thật đáng xấu hổ." Thẩm Trường An vỗ vai Đinh Dương, "Mọi người đến vạch đích chờ tin tôi chiến thắng đi."
Mọi người trong Bộ Dân chính: "......"
Đỗ Trọng Hải sờ cái bụng tròn vo của mình, cười tủm tỉm nói: "Thanh niên có tinh thần chiến đấu là chuyện tốt."

"Tôi cảm thấy Thẩm tiên sinh nhất định sẽ thắng." Thần Đồ đứng bên cạnh không hề quấy rầy bọn họ nói chuyện với nhau, mỉm cười nói, "Chúng tôi sẽ đi đến vạch đích ở chỗ kia chờ Thẩm tiên sinh."
Nói xong, hắn cùng với Võ Khúc dẫn đầu mọi người đi đến vạch đích của cuộc đua chạy một trăm mét.
Mọi người trong Bộ Dân chính: "......"
Xem ra mấy người bạn này của Trường An cũng rất có tinh thần chiến đấu, hơn nữa còn có một loại tín nhiệm mù quáng với cậu nữa.
Chẳng lẽ đây là kính lọc tình bạn ư?
Đại hội thể thao của một nơi nhỏ không được chú ý nhiều như những cuộc thi chính thức, vì vậy chỉ có hơn năm mươi người tham gia vòng sơ loại của cuộc đua một trăm mét mà thôi, tất cả bọn họ được chia thành sáu đội nhỏ và ba người đứng đầu của mỗi đội sẽ tiến thẳng vào vòng bán kết.
Trùng hợp là Thẩm Trường An lại ở chung đội với thanh niên đã chế nhạo bộ phận của bọn họ, hơn nữa cả hai còn ở trên đường băng liền kề.
"Trùng hợp ghê." Thẩm Trường An chuẩn bị tư thế chạy xong, cười với người thanh niên kia, "Nhanh như vậy đã gặp nhau rồi."
Thanh niên trợn trắng mắt: "Tôi không nói chuyện với con gà yếu ớt."
Tuy nhiên, sau khi nói xong câu này thì thanh niên liền cảm nhận được cảm giác đau mặt là như thế nào.
Bởi vì hắn đã từng ở trong đội điền kinh nên khi bắt đầu hắn cũng chuyên nghiệp hơn những người khác, hắn làm đầu tàu gương mẫu chạy về phía trước, nghe thấy tiếng hò reo của các cô gái xung quanh, hắn có chút đắc ý nên cũng chạy nhanh hơn.
Mắt thấy cách vạch đích càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hắn liền dang rộng hai tay, sẵn sàng nghênh đón tiếng reo mừng chiến thắng thì đúng lúc này, có một bóng dáng lướt qua bên cạnh hắn, làm đứt sợi dây đến đích trước hắn một bước.
"A a a a a! Trường An! Cậu thắng rồi a a a a!" Trần Phán Phán phấn khích hét lên, đẩy Đinh Dương và Từ Trạch đang đứng trước mặt mình ra, vội vàng chạy lên đưa khăn lông cho Thẩm Trường An, "Cậu thắng, thắng rồi."
"May mà vẫn ổn." Thẩm Trường An thở hổn hển, nhìn về phía Võ Khúc đang cười với cậu, "Cũng may có thầy dạy tốt."
"Từ bây giờ cậu chính là nam thần của tôi!" Trần Phán Phán vẫn còn đang kích động.
Thẩm Trường An nhận lấy chai nước Đinh Dương đưa uống một ngụm: "Tuy rằng một ngày cô đổi ba nam thần, nhưng tôi vẫn lễ phép cảm ơn cô một câu."
"Ấy, sao cậu lại có thể nói vậy chớ." Trần Phán Phán cười hì hì, nhướng mày nhìn về phía người nào đó sau lưng Thẩm Trường An, "Tuy bộ phận của tụi mình là bộ phận dưỡng già, nhưng tiếc là có một vài người nào đó còn chẳng chạy thắng người của bộ phận dưỡng già nữa, đồ gà yếu ớt!"
"Chị gái, chị làm ơn im dùm đi." Đinh Dương giữ chặt Trần Phán Phán, câu này có gì khác với câu "tôi không nhắm vào ai cả, mà là nói hết mấy người đang ngồi ở đây đều là rác rưởi" chứ, dù sao Trường An chạy đến đích đầu tiên là được rồi.
Điều họ phải làm là đoàn kết với quần chúng để chống lại tên điên thích hống hách, chứ không phải là làm cho quần chúng đứng về phía đối diện đâu.
Thẩm Trường An quay đầu nhìn về phía thanh niên chế nhạo bộ phận bọn họ vừa rồi, nở một nụ cười phúc hậu và vô hại, nói với hắn: "Tuy rằng cậu không thích nói chuyện với mấy con gà yếu ớt, nhưng mà tôi thì không ngại đâu, hẹn gặp lại ở vòng bán kết nha."
Mới đầu thanh niên cũng không hiểu lắm, câu này có ý gì vậy?
Mãi đến khi Thẩm Trường An bị người của Bộ Dân chính vây quanh đi rồi, hắn mới nhận ra rằng đối phương đang mắng hắn là con gà yếu ớt?!
"Đm!"
Hắn mắng một câu rồi vứt mạnh cái khăn trong tay xuống đất.
Sau khi vợt qua vòng loại một trăm mét, Thẩm Trường An lại đến cổ vũ cho đồng nghiệp, nhìn thấy Đinh Dương ngã ở đường đua năm mươi mét và cán đích ở vị trí cuối cùng, còn Trần Phán Phán thì lấy tốc độ đi bộ chật vật trên đường đua một ngàn mét nữ, cậu im lặng che mặt, lui về phía sau hai bước, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao hy vọng của cả bộ phận lại nằm trên người mình rồi.
"Không sao đâu." Đỗ Trọng Hải an ủi Thẩm Trường An, chỉ vào Từ Trạch lại làm ngã sào ở phía xa, "Làm người ấy mà, điều quan trọng nhất là phải biết tham gia vào cuộc vui và sau vài lần thất bại thì sẽ quen với nó thôi."
Thẩm Trường An: "......"
An ủi kiểu này, thật sự là không có chút tác dụng gì luôn đó.
Sau khi trận thi đấu buổi sáng kết thúc, Thẩm Trường An đi bộ đến bãi đậu xe cùng Thần Đồ và Võ Khúc với tâm trạng phức tạp.
"Đồng nghiệp của Thẩm tiên sinh thú vị ghê." Võ Khúc cười cười, "Họ đều là những người có tính tình đơn giản."
Mặt Thẩm Trường An đầy vẻ tang thương: "Tới tận hôm nay tôi mới biết được cảm giác của một vị vương giả mang theo ba cái đồng thau là như thế nào."
Đó chính là mệt tâm.
Thần Đồ thấy Thẩm Trường An nói với dáng vẻ đầy ghét bỏ nhưng trong mắt lại có sự thân thiết không hòa tan được, vì vậy liền biết cậu và những người đồng nghiệp đó có quan hệ rất tốt, "Không sao đâu, cậu lấy mấy giải thưởng về, thì cũng coi như là đem vinh quang về cho bộ phận rồi."
"Tôi......" Thẩm Trường An dừng lại, quay đầu nhìn một chiếc ô tô màu đen đang đậu cách đó không xa.
"Thẩm tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Thần Đồ thấy Thẩm Trường An dồn hết sự chú ý vào chỗ khác, vừa định hỏi thêm vài câu thì thấy cậu sải bước đi rồi.
Thẩm Trường An bước đến bên chiếc xe màu đen: "Đạo Niên, là anh đúng không?"
Cửa sổ xe từ từ mở ra, để lộ khuôn mặt điển trai của Đạo Niên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi