PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


"Làm ơn, cho tôi hỏi, đây là nơi nào vậy?"
"Đồng chí......"
"Tiểu đội trưởng, sao không có ai để ý tới chúng ta hết vậy?"
Năm người thanh niên mờ mịt đứng ở đầu đường, quấn chặt chiếc áo khoác cũ mèm lên người, khi nhìn thấy một cô gái đeo tất chân đi tới, liền vội chuyển ánh mắt đi, mắc cỡ đến mức gò má đỏ bừng.
"Trước đây tôi từng nghe người kể chuyện trong trấn kể rằng, có một người trong một dịp tình cờ, đã được đến một nơi ngăn cách với thế giới." Tiểu đội trưởng sờ vào khẩu súng lục trên thắt lưng, tuy rằng chỉ là một cái vỏ không có súng, nhưng có cái vỏ này, lòng hắn sẽ thấy yên tâm hơn một chút, "Có lẽ nào những người ở đây không hiểu những gì chúng ta đang nói không?"
Những người trong đội này của họ, đều là dân gốc ở tại đất Thục xung phong ra tiền tuyến đánh giặc, trưởng quan đã nói qua với họ là, vì không đủ tài lực, nên chỉ phân chia cho mỗi tổ đội được một cây súng mà thôi, đến quân trang cũng đã có chút cũ sờn.
Tuy nhiên, quốc gia đang rơi vào thời khắc nguy nan, điều kiện có gian khổ thì cũng chẳng còn có cách nào khác.

Chỉ mới chiến tranh một tháng, nhưng đã có vài đồng chí trong đội của họ hy sinh dưới làn lửa đạn của kẻ thù, bây giờ chỉ còn lại năm người bọn họ mà thôi.

Còn khẩu súng mà đội bọn họ nhận được, cũng đã bị mất trong làn lửa đạn kia luôn rồi.
Đến chiều tối, bọn họ nhận được mệnh lệnh của đại đội trưởng, muốn bọn họ đi đặt bom trên con đường mà kẻ thù nhất định sẽ đi qua.

Bom là một thứ rất hiếm trong đội, cho nên nếu không vì muốn cắt đứt nguồn cung cấp thức ăn đạn dược của kẻ thù, thì đại đội trưởng cũng không nỡ lãng phí thứ tốt này đâu.
"Tiểu đội trưởng, bom của chúng ta......" Lúc này mấy người thanh niên này mới nhận ra, quả bom mà bọn họ coi như mạng mình để che chở đã biến mất rồi.
"Tôi nhớ rất rõ rằng sau khi đi qua con sông nhỏ kia, là có thể đi đến con đường mà kẻ thù nhất định phải đi qua, tại sao......" Người thanh niên nói câu này chỉ khoảng 15, 16 tuổi, nói cậu ta là thanh niên, thì tốt hơn hết hãy nói là thiếu niên.
Cậu ta rất gầy, nhưng cái đầu thì lại vừa tròn vừa to, chân mang một đôi giày rơm mới tinh.

Tuy nhiên, nó lại không vừa chân lắm.


đây là một người anh lớn trong đội thấy cậu ta không có giày để mang, nên khi đi ngang một ngôi làng, đã đi tìm vài sợi rơm lúa từ người cùng quê, làm vội suốt đêm cho cậu ta.
Ngay ngày được mang đôi dép rơm mới này, cậu ta đã phải đi theo tiểu đội trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ, rồi không ngờ và cũng chẳng thể hiểu được, họ đã đi tới một nơi mới lạ, cậu ta vẫn còn nhỏ nên có cảm thấy hơi sợ hãi.
"Đừng sợ." Tiểu đội trưởng trông trưởng thành nhất, nhưng trên thực tế cũng chỉ hơn 20 tuổi mà thôi, hắn lạnh lùng nói: "Tình huống không ổn, nhưng các cậu vừa gặp chuyện đã hoảng như thế, rồi lỡ như kẻ thù nhìn thấy thì phải làm sao? Các cậu luống cuống, thì người dân sau lưng chúng ta phải làm sao, cha mẹ các cậu ở nhà lại phải làm sao? Tất cả phấn chấn lên ngay cho lão tử, tên nào dám lộn xộn, chờ lão tử về sẽ xử lý đứa đó."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân tiểu đội trưởng cũng không yên tâm lắm, hắn nhớ rất rõ ràng, khi đi qua cây cầu nhỏ trên sông, hắn còn rất cẩn thận kiểm tra quả bom mang ở trên người, rồi lúc ấy có một làn sương mù đột nhiên xuất hiện, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã đứng ở nơi này rồi.
Cũng không biết nơi rộng rãi sáng sủa này là nơi nào nữa, cái thứ sáng trưng đó......!Có phải là đèn điện được nhắc đến trong đài không? Đèn điện ở thành phố lớn, sáng như vậy mà lại treo ở ngoài nhà, lỡ như kẻ thù ập đến, nó bị nổ tan nát thì phải làm sao đây?
Vậy thì đáng tiếc lắm đó.
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự đi tới thế giới khác rồi sao?
Cô gái lúc nãy, rõ ràng là da vàng mắt đen, nhưng mái tóc lại là màu đỏ, chẳng lẽ đây là đứa trẻ được sinh ra sau khi người Trung Quốc kết hôn với người nước ngoài hả?
Hắn liếc nhìn bốn người đồng đội đang có vẻ bối rối, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước đến chỗ hai cô gái trẻ đang đi về phía bọn họ: "Hai em gái ơi, cho tôi hỏi......"
Hai cô gái cũng không thèm để ý đến hắn và cũng sắp đâm sầm vào người hắn luôn rồi, tiểu đội trưởng sợ tới mức vội vàng trốn ra sau.

Hắn là đàn ông, vì vậy không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của hai em gái trẻ được.
Bị người ta coi như người trong suốt mà làm lơ, tiểu đội trưởng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hiện tại hắn là trưởng quan trong năm người, nên cần phải đứng ra.

Đôi mắt của hắn lóe lên trong đám người, sau đó thì nhìn thấy có một thanh niên đang đẩy một người đàn ông đi đến bên này.
"Tiểu đồng chí, xin cho hỏi......!Xin cho hỏi nơi này là đâu vậy? " Tiểu đội trưởng lại hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng việc sẽ tiếp tục bị làm lơ.
Nhưng không ngờ đối phương lại ngừng lại, đôi mắt đối diện với đôi mắt của hắn: "Xin chào?"
Thẩm Trường An nhìn người thanh niên trước mặt, trên người mặc một bộ quần áo cũ đã ố vàng, bên eo cũng không có thắt lưng, mà là tùy tiện dùng mấy sợi rơm cột lại, ống quần ngắn mất một khúc, để lộ ra mắt cá chân bầm tím vì bị lạnh.

Đôi chân trong đôi dày rơm đã có chút biến dạng vì lạnh, thậm chí nó còn đang chảy mủ.
"Nơi này......" Thẩm Trường An nghiêng đầu, nhìn bốn thiếu niên gầy nhom thấp bé ở đằng sau người thanh niên, bốn thiếu niên này cũng giống như người thanh niên, cả người lấm lem, thậm chí còn không có một đôi giày vải, bọn họ ngại ngùng đứng sau người thanh niên, trong bốn đôi mắt có ngạc nhiên và cũng có lo lắng.
Thẩm Trường An bỗng nhiên hiểu ra gì đó, cổ họng cậu nóng lên, đôi mắt chớp vài lần mới có thể kìm nén sự đau xót xuống cổ họng, "Mọi người đến đây từ đâu vậy?"
"Cậu có thể nghe hiểu lời chúng tôi nói sao, vậy thì quá tốt rồi." Tiểu đội trưởng có chút kích động, "Xin cho hỏi, cậu có biết Đằng Châu cách đây bao xa không?"
"Đằng Châu cách đây hơn 700 km."
"Hơn 700 km á?!" Người lính nhỏ chỉ mới 14 tuổi nói với vẻ ngạc nhiên, "Tiểu đội trưởng, chúng ta đi bộ hơn 700 km trong một đêm luôn đó, gay go rồi, giờ thì chúng ta phải trở về bằng cách nào đây?"
"Mọi người muốn đi về sao?" Thẩm Trường An nhìn đôi chân rớm máu chảy mủ của bọn họ, cổ họng lăn lộn, "Ở đây đã hết chiến tranh rồi, không cần phải trở về nữa đâu."
"Nào có được?" Người lính nhỏ buộc mấy sợi rơm đã hơi lỏng lại thật chặt, "Phải về thật sớm để đánh đuổi kẻ thù, chúng tôi mới có thể yên tâm được.

Lúc đi, mẹ tôi còn nói với tôi là chờ đến khi tôi về sau khi đánh giặc xong, bà ấy sẽ làm mì tóp mỡ cho tôi đó."
"Tiểu đồng chí, cậu có thể nói cho chúng tôi biết, làm thế nào để trở về Đằng Châu từ đây không?" Tiểu đội trưởng có chút sốt ruột, nhiệm vụ của họ rất khó khăn, vì nếu để cho kẻ địch đột nhập vào hậu phương thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu người dân gặp nạn nữa.
"Mọi người yên tâm đi, trận chiến bên Đằng Châu, đã chiến thắng rồi." Khóe mắt Thẩm Trường An đã hơi đỏ, "Không chỉ trận chiến ở Đằng Châu thắng thôi đâu, mà trận chiến trên cả nước chúng ta cũng đã thắng luôn rồi."
"Kẻ địch......!Bị đánh chạy rồi sao?" Người lính nhỏ ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An, "Có phải anh đang gạt chúng tôi không?"
"Không có gạt cậu đâu." Thẩm Trường An chỉ chỉ phía trước, "Nơi này, chính là đế đô của Trung Quốc mới của chúng ta."
"Trung Quốc mới......" Người lính nhỏ nhìn những người qua đường mặc quần áo ngăn nắp ở xung quanh, hơn nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần, "Chiến tranh......!Thắng rồi?"
"Đúng vậy, chúng ta thắng rồi." Thẩm Trường An biết lời nói và việc làm của mình ở trong mắt Đạo Niên bọn họ vào giờ phút này, có lẽ rất điên khùng, nhưng khi đối mặt với năm người thanh niên còn nhỏ hơn mình này, cậu lại không có cách nào giả vờ như không nhìn thấy bọn họ được.
"Vậy, vậy thì những người dân ở Đằng Châu, cũng không sao đúng không?"
Thẩm Trường An gật đầu.

"Vậy tỉnh Thục của chúng ta thì sao?"
Thẩm Trường An gật đầu thật mạnh.
"Quá tốt rồi." Người lính nhỏ nở một nụ cười hơi trẻ con, "Vậy chắc chắn là mẹ, cha già và em trai em gái của tôi cũng được an toàn rồi."
Thẩm Trường An cười theo: "Đúng vậy, quá tốt rồi."
"Vậy giờ chúng ta về đơn vị tìm đại đội trưởng, sau đó trở về ăn mì tóp mỡ mà mẹ em làm đi." Người lính nhỏ vui đến độ nhảy lên ngay tại chỗ, "Tiểu đội trưởng, lão Căn, lỗ tai leo, anh Cường à, mọi người đến nhà của em đi, em mời mọi người ăn mì."
"Mọi người......!Xem kéo quốc kỳ xong rồi hãy đi." Thẩm Trường An lặng im một lát, "Sau khi kẻ địch bị đánh lui, đất nước chúng ta đã ngày càng trở nên tốt đẹp hơn."
"Tiểu đội trưởng ơi......" Người lính nhỏ nhìn về phía tiểu đội trưởng, có thể thấy được, cậu ta muốn đi xem kéo quốc kỳ.
"Được rồi." Tiểu đội trưởng cũng có chút động lòng, hắn gật đầu, "Đồng chí nhỏ, làm phiền cậu rồi."
"Không phiền gì đâu." Thẩm Trường An cúi đầu nhìn Đạo Niên, Đạo Niên cũng ngẩng đầu nhìn cậu, khóe môi cậu giật giật, rồi khom lưng nói bên tai y, "Đạo Niên, có chuyện gì thì chúng ta trở về rồi nói sau, được không?"
Đạo Niên im lặng gật đầu.
"Chân của bạn anh, cũng bị kẻ địch làm hại sao?" Người lính nhỏ lén lút nhìn Đạo Niên đang ngồi ở trên xe lăn vài lần, "Nhưng mà cái ghế dựa anh ấy đang ngồi tuyệt quá à, nếu như ông đại đội trưởng cũng có thể dùng thì tốt quá."
Sau khi ông đại đội trưởng bị trận lửa đạn của kẻ địch làm đứt mất hai chân, liền bị đưa xuống hậu phương, cũng không biết có thể bảo vệ được mạng sống không nữa.
"Đông Oa!" Tiểu đội trưởng lạnh giọng quát lớn, nói, "Im miệng."
Người lính nhỏ tên Đông Oa vội vàng ngậm chặt miệng, rồi sau đó cậu ta nhỏ giọng, nói xin lỗi với Thẩm Trường An, "Rất xin lỗi, tôi không nên đề cập đến chuyện đáng buồn này."
"Không sao đâu." Thẩm Trường An chậm rãi lắc đầu, "Tôi cũng hy vọng sau này đại đội trưởng của mọi người cũng sẽ được dùng xe lăn."
Bọn họ đi theo dòng người, bước ra ngoài quảng trường, vào giờ phút này, đã có rất nhiều người mặc áo khoác dày đứng ở bên ngoài, Thẩm Trường An nhìn giày rơm trên chân năm người họ, sau đó yên lặng dời mắt sang nơi khác.
"Còn bao lâu nữa trời mới sáng vậy?" Tính cách của người lính nhỏ này có chút tăng động, an tĩnh chưa được một tiếng, là lại bắt đầu vây quanh Thẩm Trường An hỏi tới hỏi lui, "Những người có mái tóc không phải màu đen này, có phải là người Trung Quốc chúng ta không?"
"Một số là người nước ngoài, nhưng phần lớn là người Trung Quốc chúng ta." Thẩm Trường An cẩn thận giải thích cho cậu ta, "Chỉ cần dùng một loại nước thuốc, là có thể nhuộm tóc sang màu khác rồi."
"Còn có thứ lợi hại như vậy luôn sao?" Người lính nhỏ sờ lên đầu mình, cười ha hả nói, "Trông có vẻ cũng hơi đẹp á."
Tiểu đội trưởng yên lặng nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng nảy lên nỗi nghi hoặc càng lúc càng tràn đầy, nhưng khi nhìn thấy Đông Oa đang vui vẻ, hào hứng trò chuyện với vị đồng chí nhỏ mặc một thân quần áo chỉn chu kia, nếu hắn lại tự tiện chen ngang thì đúng là bất lịch sự quá.
Thời gian trôi đi từng chút một, khi bầu trời sắp sáng, thì lễ kéo cờ cũng được bắt đầu.
Năm người nhón chân nhìn về nơi xa, ngay khoảnh khắc họ nhìn thấy những người lính mặc quần áo gọn gàng, mang găng tay trắng, đeo giày da, bước từng bước cùng nhịp, giơ cao quốc kỳ đi ra, bọn họ đã sốc tới nỗi ngây người.

Khi nhạc nền vang lên và lá cờ đỏ được từ từ kéo lên, bọn họ phát hiện nhóm người xung quanh đang thầm thì hát gì đó, người lính nhỏ hỏi Thẩm Trường An: "Bọn họ đang hát gì vậy?"
"Quốc ca." Thẩm Trường An nói, "Một bài hát mà mỗi người trong đất nước chúng ta đều có thể hát được."
"Tuyệt quá." Người lính nhỏ cười tủm tỉm nói, "Sau khi trở về, tôi cũng sẽ học hát nó."
Khi lá cờ đỏ tung bay trên đỉnh cột cờ, ở hiện trường liền vang lên tiếng vỗ tay, tiểu đội trưởng nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt, mỗi người ở đây đều mặc những bộ quần áo vừa đẹp vừa dày, và ai cũng đang nở một nụ cười thoải mái.
Hắn nhìn thấy, nơi này bao gồm cả người già lẫn con nít, đều mang trên chân những đôi giày nhìn qua cực kì ấm áp.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên ló rạng, hắn chợt nhớ ra.
Bọn họ không có làm mất bom, mà là sau khi quả bom phát nổ, bọn họ đã đồng quy vu tận(*) với những kẻ địch đang chuẩn bị bỏ trốn kia.
Chỉ là......!Hắn đã quên mất.
Bọn họ, đã chết rồi.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, như thể nó đang nhuộm một tầng ánh sáng lên cả cơ thể hắn.
"Bây giờ là năm nào vậy?"
"Năm 2018."
"Chiến tranh, thật sự đã toàn thắng sao?"
"Toàn thắng." Thẩm Trường An gật đầu, "Mọi người có quần áo để mặc, có cơm để ăn, không cần phải lo đến việc lửa đạn của kẻ địch sẽ rơi xuống từ trên trời nữa rồi."
"Vậy thì quá tốt rồi." Tiểu đội trưởng cười toe toét, "An nhàn."
"Cảm ơn mọi người." Thẩm Trường An cúi người trước năm người bọn họ một cái.
"Vậy......!Chúng ta cũng nên đi về thôi."
"Về đâu ạ?" Người lính nhỏ hỏi, "Đi tìm đại đội trưởng để báo cáo sao?"
"Không, trở về tỉnh Thục, chúng ta cùng nhau trở về thôi." Tiểu đội trưởng nói, "Nơi đó, vẫn đang có người chờ chúng ta quay về đấy."
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói: Linh hồn của anh hùng, quay về với quê hương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi