PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


"Nghe nói......!Có rất nhiều nhân loại ghét bị lừa dối." Lưu Mao lại lần nữa nhỏ giọng nói, "Tương lai ngài và Trường An sẽ ở bên nhau, có lẽ Trường An sẽ từ từ già đi, chờ đến sau 50 năm 60 năm, ngài vẫn còn trẻ như vậy, dù cho Trường An có tin tưởng ngài hơn, thích ngài hơn nữa, thì lòng cũng sẽ nảy sinh sự nghi ngờ."
"Tôi có thể từ từ già đi cùng với cậu ấy." Giọng điệu Đạo Niên có chút nặng nề, "Chờ cậu ấy biến thành hồn ma rồi, tôi sẽ dạy cậu ấy tu luyện pháp thuật dành cho ma."
"Vậy nếu Trường An không muốn thì sao?" Lưu Mao có thể là một con trâu từng sống trên vùng đất băng tuyết, cho nên chuyên tạt tuyết lạnh.
Đạo Niên nhìn chằm chằm vào hắn, không muốn nói chuyện.
"Tiên sinh, lẽ ra tôi không nên nói những điều này, nhưng ngay thời điểm ngài và Trường An vừa kết bạn, tôi đã từng nói chuyện này với ngài, lúc ấy ngài không để bụng.

Đương nhiên, đối với ngài ở lúc đó mà nói, có lẽ vẫn chưa quan tâm đến Thẩm Trường An nhiều như bây giờ, song tôi muốn hỏi một chút, ngài vẫn nghĩ như lúc trước, không để bụng vấn đề này như vậy sao?"
"Lưu Mao......" Thần Đồ thấy biểu cảm Đạo Niên có gì đó khác lạ, nhịn không được trừng hắn một cái, "Bớt nói lại."
"Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì." Đạo Niên nhìn Lưu Mao, "Cậu đang lo Trường An kiếp sau sẽ không muốn cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ cô đơn mãi mãi."
"Nhưng vậy thì sao? Trong những năm tháng không có Trường An, tôi vẫn luôn sống trong những ngày như vậy, nếu có thể có thêm một giây hạnh phúc được ở bên cậu ấy, đó sẽ là một món quà trong những năm tháng vô tận của tôi."
Nỗi cô đơn vì chưa từng có được, sao có thể sánh bằng nỗi đau đớn khi có được lại mất đi?
Lưu Mao muốn nói lại thôi.
"Lưu Mao." Lão Triệu ngày thường nhìn như điềm đạm dễ ở chung, nhưng ở thời điểm nào đó, lại có suy nghĩ lạc quan bao quát hơn Lưu Mao rất nhiều, "Cậu phải hiểu được một đạo lý, có vài tình cảm sau khi có được, tuy rằng sẽ có ngọt đắng đan xen, nhưng ít ra cũng từng có được.

Nhưng nếu từ bỏ vì sợ, thì sinh mệnh dù có dài bao lâu cũng chẳng có nghĩa lý gì."
Lão Triệu nói xong liền xoay người nhìn Đạo Niên: "Còn nữa, tại sao hai người nghĩ rằng Trường An không muốn làm bạn với tiên sinh chứ, có lẽ sau khi tình cảm mà cậu ấy dành cho tiên sinh đủ nhiều, thì cũng muốn đời đời kiếp kiếp không chia lìa với tiên sinh thì sao?"
"Tôi hiểu rồi." Đạo Niên im lặng thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, "Ít nhất là trước mắt, có một chuyện cực kỳ quan trọng."
"Chuyện gì cơ?" Thần Đồ ló đầu ra hỏi.

"Mọi người nhất định phải bảo vệ bí mật về thân phận của tôi cho tốt." Nói đến đây, Đạo Niên cố ý liếc nhìn Thần Đồ, "Cho dù là mọi người bị nghi ngờ cũng không thể để lộ tôi ra, hiểu không?"
Thần Đồ chột dạ rụt đầu lại.
Hiểu rồi, cho dù chúng tôi là đồ đê tiện lẳng lơ làm trời làm đất, thì ngài vẫn phải giữ vững hình tượng đóa sen trắng trong sạch vô tội.
Cái tâm tư nhỏ bé này, hắn hiểu.
"Hiểu rồi, ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt bí mật này......"
"Bí mật gì vậy?" Thẩm Trường An ôm một bó hoa lớn bước vào, đi đến bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống, "Lúc nãy vừa vào tiểu khu, bảo vệ đã liên tục nhìn chằm chằm vào hoa hồng trong ngực tôi, giống như thứ tôi ôm trong tay không phải hoa hồng, mà là vàng thỏi cướp từ ngân hàng vậy, thế mà lại làm anh ta khiếp sợ đến như vậy."
"Thẩm tiên sinh, sao cậu về sớm vậy?" Thân là Táo Quân đã nhiều năm, vậy nên lão Triệu có tố chất tâm lý rất vững vàng, cho nên cứ việc bị Thẩm Trường An nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào cả.
"Nếu cháu không về sớm một chút, thì sao biết mọi người đang lén lút bàn chuyện gì đó chứ?" Thẩm Trường An đặt hoa lên bàn, "Đạo Niên."
"Hửm?"
"Tôi cảm thấy hoa trong sân chúng ta đẹp hơn, nên sau này đừng tiêu tiền kiểu này nữa."
"Được." Đạo Niên cúi đầu, không để Thẩm Trường An phát hiện vẻ chột dạ trên mặt y.
"Năm nay là lần đầu tiên bọn chú cùng cháu đón lễ Giáng Sinh, vốn dĩ muốn chuẩn bị cho cháu một niềm vui bất ngờ, mà không ngờ cháu lại về sớm như vậy." Chú Triệu thở dài, "Nếu đã bị cháu nghe được, bọn chú chuẩn bị cái gì cũng thiếu mất cảm giác bất ngờ mất rồi."
"Lễ Giáng Sinh?" Thẩm Trường An cười, "Không sao mà, thật ra thì cháu cũng không hay đón lễ hội này."
"Chú thấy thanh niên mấy đứa rất thích lễ hội này mà."
"Thanh niên tụi cháu không phải thích một lễ hội nào đó, mà chỉ là thích nghỉ lễ thôi." Thẩm Trường An cười, "Cho nên không phải chuẩn bị thứ gì đâu."
"Thì ra là vậy." Mặt chú Triệu hiện lên vẻ hiểu ra, "Vậy chờ đến Tết, chú sẽ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon rồi cùng nhau vui vẻ ha?"
"Cái này thì được." Thẩm Trường An gật đầu, nhớ ra mình từng nói với Đạo Niên rằng sẽ cùng y đi chơi ở vườn bách thú tỉnh lỵ trong kỳ nghỉ Tết Dương lịch, "Đạo Niên, anh có bận gì vào ngày đầu năm mới không?"
"Không bận."
"Vậy chúng ta cùng nhau đi vườn bách thú chơi đi." Thẩm Trường An nói, "Chuyện đã hứa lần trước, không thể thay đổi nha."

"Được."
Đạo Niên nhìn bó hoa hồng trên bàn, vô số ý nghĩ hiện lên trong lòng.
Trường An thấy Đạo Niên nhìn chằm chằm vào hoa hồng không nỡ dời ánh mắt sang chỗ khác, trong lòng đột nhiên có một suy đoán, chẳng lẽ Đạo Niên thấy ghen tị khi người khác tặng hoa cho cậu, nhưng y lại ngại không nói ra, đành phải tặng hoa cho cậu trước, sau đó chờ được tặng quà lại hả?
Nếu là những người khác, Thẩm Trường An tuyệt đối sẽ không tin bọn họ có thể làm được chuyện này, nhưng Đạo Niên thì khác.

Trong mấy năm qua, Đạo Niên không thường giao tiếp với ai, nên chuyện y làm, thật sự không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Tuy rằng cậu thường xuyên cắt hoa trong vườn, cắm vào bình hoa trong phòng Đạo Niên, nhưng có vẻ như Đạo Niên muốn có ai đó đặt một bó hoa ở bên ngoài tặng cho y hơn ấy?
Cũng phải thôi, hoa nhà mình đâu có gì hiếm lạ, hoa bên ngoài mới có ý nghĩa hơn chứ.
Thẩm Trường An rốt cuộc cũng hiểu Đạo Niên muốn gì và âm thầm hạ quyết tâm không để y phải thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, cậu ra ngoài từ rất sớm, vừa lúc gặp được một cửa hàng bán hoa mở cửa, liền đi vào nói với chủ tiệm: "Xin chào, cho tôi hỏi có loài hoa nào tượng trưng cho tình bạn hay tình em không, tôi muốn mua một bó."
"Ngài định tặng cho bạn sao?" Chủ cửa hàng là một cô gái có vẻ dịu dàng ít nói, cô thành thạo chỉ vào vài loại hoa, "Mấy loại này đại biểu cho tình bạn trong sáng nhất, xin hỏi ngài cần loại nào?"
Thẩm Trường An chọn lung tung một đống hoa: "Xin hỏi, các cô có dịch vụ giao hoa không?"
"Đương nhiên là có." Chủ cửa hàng điềm đạm mỉm cười, "Cửa hàng hoa Bách Niên Hảo Hợp của chúng tôi, luôn phục vụ mọi khách hàng bằng sự chân thành."
Cửa hàng hoa Bách Niên Hảo Hợp......
Nghe thấy tên này, vẻ mặt của Thẩm Trường An thay đổi trong nháy mắt, cậu nhớ tới ánh mắt của anh trai giao hoa ngày hôm qua, hình như anh trai đó cũng tự nhận mình là người của cửa hàng bán hoa "Bách Niên Hảo Hợp"?
"Ở thành phố Ngô Minh, cửa hàng hoa tên Bách Niên Hảo Hợp, có phải là rất nhiều không?"
"Hẳn là có không ít." Chủ cửa hàng một bên phối hợp hoa, một bên nói, "Hiện nay người chủ yếu mua hoa vẫn là các cặp yêu nhau, bọn họ đều cầu mong may mắn, cho nên rất nhiều cửa hàng bán hoa tương đối chú trọng khi đặt tên, vì vậy khắp thành phố tràn ngập cửa hành hoa có tên như Chớ Quên Tôi, Long Phượng Tình Trường, Bách Niên Hảo Hợp."
"Ừm." Thẩm Trường An yên lòng, không phải chỉ có một cửa hàng là được.

Đang nghĩ ngợi thì có một người thanh niên xách túi đồ ăn sáng lắc lư đi đến, hắn nhìn thấy Thẩm Trường An thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Thẩm tiên sinh, hoan nghênh ngài ghé thăm."
"Hai người biết nhau à?" Chủ cửa hàng nhìn về phía anh trai giao hoa, "Vị tiên sinh này vừa đặt một bó hoa tượng trưng cho tình bạn, lát nữa anh nhớ đi giao nha.

Đúng rồi, cho hỏi nên gọi người nhận hoa là gì vậy ạ?"
"Niên." Thẩm Trường An nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói tên đầy đủ của Đạo Niên, bây giờ vấn đề rò rỉ thông tin ngày càng nghiêm trọng, cậu không muốn sau khi tặng hoa cho Đạo Niên, lại để Đạo Niên bị các nhân viên bán hàng quấy rầy mỗi ngày.
Biểu cảm của anh trai giao hoa không đúng lắm, thao tác của vị Thẩm tiên sinh này, có phải là có chút quá vô tình rồi không? Người ta tặng hoa hồng cho cậu, cậu không muốn nhận tình cảm này thì thôi đi, còn mạnh mẽ tặng lại một bó hoa tượng trưng cho tình bạn, vả lại còn không đến bất kỳ cửa hàng nào khác mà đến ngay cửa hàng nhà bọn họ.
Cái này làm cho vị Niên tiên sinh kia, nên nghĩ gì trong lòng đây?
Trong lòng tuy rằng cảm thấy hành động này của Thẩm Trường An có chút quá vô tình, nhưng anh trai giao hoa là một người giao hoa có đạo đức nghề nghiệp, có tố chất cao, cho nên hắn không chỉ nở nụ cười nhiệt tình với Thẩm Trường An, mà còn hoan nghênh cậu trở lại lần sau.
Sau khi bó hoa được cột xong, anh trai giao hoa liền đưa bữa sáng cho chủ cửa hàng: "Nhớ ăn lúc còn nóng, buổi sáng ít khách, tranh thủ ăn cho ấm bụng."
"Anh ăn chưa?" Chủ cửa hàng duỗi tay sờ sờ gương mặt bị gió thổi lạnh của hắn, sau đó cô nhanh chóng lấy ra một cái khăn quàng cổ từ trong ngăn kéo: "Mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, quàng cái này lên đi."
"Anh ăn rồi." Anh trai giao hoa cười quấn khăn quàng lên cổ rồi cầm lấy hoa bước nhanh ra ngoài.

Khi hắn thấy rõ địa chỉ giao hoa hóa ra là tiểu khu cao ấp và bí ẩn nhất toàn bộ thành phố Ngô Minh, trong lòng liền có chút rụt rè, sợ bảo vệ làm khó mình.
Tuy nhiên, phản ứng của bảo vệ lại làm hắn giật mình.
"Gì? Cậu nói gì cơ?" Bảo vệ nói bằng giọng phương Bắc, "Thế mà lại có người tặng hoa cho......!Tiên sinh á?!"
Tặng hoa cho Niên tiên sinh là điều rất kỳ lạ à? Tại sao người bảo vệ này lại phản ứng kịch liệt quá vậy?
"Đúng vậy, đây là một vị tiên sinh họ Thẩm kêu tôi đưa đến." Anh trai giao hoa nhìn tiểu khu cây cối xanh um tươi tốt, "Nếu Niên tiên sinh không tiện ra đây, thì xin ngài hãy giúp tôi đưa vào đó."
"Thì ra là Thẩm tiên sinh." Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười, "Tôi nói chứ, ngoại trừ Thẩm tiên sinh ra thì cũng không có người nào khác.

Cậu ở đây chờ một lát, tôi lập tức gọi điện thoại liên hệ với bên trong."
Chưa đầy hai phút, anh trai giao hoa đã nhìn thấy một người đàn ông có dung nhan cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ đi ra, y mặt không cảm xúc nhận lấy bó hoa: "Hoa này có ý nghĩa gì?"
"Tình bạn trong sáng và chân thành nhất?" Anh trai giao hoa nhìn y một cách đồng tình, ngài coi đối phương như ngươi yêu, đối phương lại chỉ muốn làm anh em với ngài.

Đây là kiểu tình anh em ngược tâm gì đó ở xã hội hiện đại này à?
"Tôi biết rồi." Đạo Niên ký một chữ Niên xuống đơn nhận hàng, sau đó ôm bó hoa này về nhà.
"Tiên sinh?" Lão Triệu thấy Đạo Niên ôm một bó hoa mới bước vào rồi đặt nó bên cạnh bó hoa Trường An mang về tối hôm qua, "Chẳng phải ngài đã đồng ý sẽ không mua hoa với Trường An rồi sao?"
"Bó hoa này là Trường An tặng cho tôi."
"Khó trách nở đẹp đến thế, làm người ta nhìn một cái là thích liền luôn."
"Nhân viên cửa hàng bán hoa nói ý nghĩa của bó hoa này là tình bạn trong sáng và chân thành nhất."
Lão Triệu: "......"
"Tôi tặng hoa hồng cho Trường An, cậu ấy lại tặng cho tôi loài hoa tượng trưng cho tình bạn, có phải do đã biết tấm lòng của tôi rồi, cho nên đang uyển chuyển từ chối không?"
Lão Triệu: "Có lẽ ngài nghĩ nhiều thôi, nếu Trường An không thích một người, chắc chắc sẽ trực tiếp từ chối người đó, chứ không dùng cách dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng này đâu."
"Ông ngại Trường An từ chối tấm lòng của tôi chưa đủ tuyệt tình à?" Đạo Niên cau mày.
Lão Triệu: "......"
Đây cái logic gì vậy, ý của ông là như vậy à?!
Chuông điện thoại reo lên, Đạo Niên nhìn thấy tên người gọi biểu hiện trên điện thoại, liền nhấc máy.
"Đạo Niên, đã nhận được hoa tôi tặng cho anh chưa?"
"Nhận được rồi."
"Vậy anh có thích không?"
Đạo Niên xanh mặt, cắn răng nói: "Thích."
"Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên tặng hoa cho anh." Thẩm Trường An nở nụ cười trong sáng ở đầu bên kia điện thoại, "Tôi phải làm việc rồi, trưa nay nói tiếp, cúp máy trước đây."
Đạo Niên cúp điện thoại, nói với lão Triệu: "Ông nói đúng, ý của Trường An không phải là như vậy."
Lão Triệu: Ơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi