PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Lần này Thẩm Trường An lái xe rất kiềm chế, chí ít không lái nó thành tốc độ máy bay.
Chắc là bởi lời đồn ma ám lan truyền khiếp quá, trên đường ngoài tiếng côn trùng ếch nhái kêu thì hầu như không nghe thấy âm thanh khác, càng không có xe đi qua.
Lúc cách đích đến còn mấy trăm mét, Thẩm Trường An nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống ở phía trước, còn có một giọng nữ cao vút đang hát gì đó, lệch hết cả tông, khó nghe cực kỳ.
“Đằng trước đang làm gì vậy nhỉ?” Lúc đầu trong lòng Đinh Dương vẫn hơi căng thẳng sợ hãi, sau khi nghe thấy những tiếng động này thì lại không sợ nữa.

Anh ta mờ mịt không hiểu nhìn về phía ánh lửa như ẩn như hiện đằng trước, ù ù cạc cạc.
Sau khi xe lái về phía trước chừng hai trăm mét thì có người chặn đường họ.
“Phía trước có chút chuyện, mong hai bác tránh một lát.” Người đàn ông nói chuyện mặc áo sáng màu, trên tay áo cài lụa đen, tuổi chừng năm mươi.

Dạo này đâu đâu cũng có tin đồn chỗ họ bị ma ám, ban đêm đã không còn xe dám đi qua nơi này, chẳng ngờ tối nay nghi thức vừa mới bắt đầu thì lại có người tới.
Trước đấy tiên nương tử đã cố ý dặn dò, lúc bà làm phép không được có người ngoài thôn quấy rầy, ông nhất định phải nghĩ cách ngăn hai người này lại.
“Chuyện này…” Đinh Dương hơi khó xử.
“Bất cứ ai cũng có quyền đi con đường này, mấy người không cho bọn tôi qua, tôi nghi ngờ mấy người đang thực hiện hoạt động phi pháp.” Thẩm Trường An nhìn biểu cảm né tránh trên mặt người đàn ông, im lặng lấy điện thoại ra, “Thế thì tôi chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
“Đừng mà.” Người đàn ông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Trường An, sợ cậu gọi cảnh sát tới thật, đành phải nhỏ giọng giải thích nguyên nhân.
Hóa ra bọn họ đều là thôn dân gần đây, đầu năm nay ngô được mùa lớn, có thể bán với giá tốt, nào ngờ lại xảy ra chuyện ma ám.

Nhà buôn không dám tới thu ngô, thậm chí có kẻ còn tung tin vịt ngô chỗ họ dính vận rủi, nếu như mang đi nấu, heo sẽ dễ bị bệnh.
Sau khi lời đồn này tung ra, mấy thôn gần họ đều không bán được ngô.

Rơi vào đường cùng, mọi người đành phải gom tiền, mời tiên nương tử tới “trừ tà”.

Nghe xong chuyện xảy ra, Đinh Dương thực sự không phản bác được một loạt hành động của thôn dân này.

Mấy tháng trước, lúc anh vừa tới bộ phận này làm việc, gặp được một đứa bé bị bệnh nặng, bà nội không đồng ý đưa cháu đi bệnh viện, cứ khăng khăng bảo cháu trúng tà.

Mẹ đứa bé rơi vào đường cùng, đành phải nhờ bọn họ giúp đỡ, cuối cùng may mắn chữa chạy kịp thời, đứa bé mới khỏi hẳn.
Cứ thế, bà nội đứa bé còn bảo là công lao bà ta khấn vái thần linh trong nhà.

Sau mẹ đứa bé trong cơn tức giận ly hôn với chồng, mang con tới nơi khác sống, cũng chẳng biết bây giờ thế nào rồi.
Rất nhiều người ôm lòng kính sợ đối với thiên nhiên quỷ thần, nhưng cho dù thế cũng không nên ngu muội tới mức này.
Thẩm Trường An nhíu mày, cậu mở cửa xuống xe, người đàn ông muốn ngăn cậu, lại sợ cậu báo cảnh sát làm to chuyện, đành phải cười gượng bảo: “Cậu em à, coi như cậu cho thôn tôi thể diện, đêm nay tránh một lát, tránh một lát nhé.” Nói tới đây, ông cắn răng móc ra mấy tờ một trăm đồng màu đỏ, “Chút tiền này, coi như là tiền nước trà chúng tôi biếu hai người.”
“Chú à, tiền này tôi không thể nhận, tôi đã lớn từng này mà chưa thấy người ta tổ chức pháp sự trừ tà bao giờ.” Thẩm Trường An trả tiền lại cho người đàn ông, cười đến là thuần khiết hồn nhiên, “Chú cho tôi qua xem một tí, tôi đảm bảo không phát ra tiếng, không làm ảnh hưởng tới…”
Cậu dừng lại, nhìn về phía người đàn bà đang múa may quay cuồng, làu bà làu bàu trước thần án, “Không làm ảnh hưởng tới tiên nương tử làm phép.”
“Chuyện này…” Người đàn ông hơi do dự, loại pháp sự này kiêng kị nhất là thanh niên không hiểu chuyện nói lung tung.

Ông sợ hai cái người ngoài thôn này không có lòng tốt, phá hỏng việc hệ trọng của bọn ông.
Đúng vào lúc này, tiên nương tử với gương mặt trông hơi hung ác bỗng kêu aaa, cầm con dao to lấp lánh ánh bạc trên bàn, đổ lên non nửa “nước thần” trong chén thờ, vung vẩy ở không trung.
Tiên nương tử vung đao với uy thế hừng hực, chưa tới nửa phút sau đã có người hoảng sợ phát hiện, lưỡi đao trong tay tiên nương tử đã đầm đìa máu tươi, dưới bóng đêm trông vô cùng đáng sợ.
“Ác quỷ trốn đi đâu!” Tiên nương tử lại làm phép niệm chú, mồ hôi đầm đìa nói với thôn dân đứng chung quanh: “Ác quỷ đã trừ, mọi người có thể yên tâm được rồi.”
Người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ đứng trong góc nghẹn ngào bật khóc, vẻ mặt của mấy người xung quanh cô hơi xấu hổ, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không mở miệng được.
“Đừng khóc, nhà cô hóa thành ác quỷ, nếu như ta không trừ bỏ anh ta, anh ta sẽ còn hại nhiều người nữa.” Tiên nương tử đi tới trước mặt người phụ nữ, nói bằng giọng điệu răn dạy, “Anh ta đã mất lý trí từ lâu, hại… không ít người, còn có thể hại gia đình cô, nếu cô không nghĩ cho người khác, thì cũng phải nghĩ cho đứa bé này chứ.”
Đứa trẻ được người phụ nữ dắt tay mới sáu bảy tuổi, lời của người lớn bé nghe không hiểu, nhưng lại biết mình đã mất bố, không nhịn được òa khóc, miệng kêu đòi bố.

Thấy đứa bé như thế, tiên nương tử hơi khó chịu, bà ta giận tái mặt bảo: “Không biết phải trái!”
Rất nhanh có mấy người đi qua xin lỗi lại khuyên nhủ, cúng cho bà ta mấy bao lì xì, sắc mặt của bà ta mới dần tốt trở lại.
Mấy người phụ nữ cùng thôn thấy đứa nhỏ khóc đến là xót xa, không đành lòng, kéo mẹ con hai người qua bên cạnh, tôi một câu cô một câu an ủi.
Thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Trường An khó chịu.

Cậu nhớ tới ngày bé, sau khi ba hy sinh vì nhiệm vụ, trong nghi thức tiễn đưa di thể cậu hỏi đồng nghiệp của ba, vì sao ba nằm không dậy.
Đó là lần đầu tiên cậu biết cái chết thực sự là gì.
Cậu lục lọi trên người, nhớ tới trước khi ra ngoài có thay áo, không mang cái gì ăn được.

Cậu nhìn chung quanh, nhổ hai cọng cỏ nhanh chóng gấp thành một con châu chấu nhỏ, đi tới trước mặt đứa bé thút thít không ngừng, “Nè, anh bạn nhỏ, bố cháu bảo chú mang cho cháu, cháu mau cầm đi.”
Đứa bé sụt sịt mũi, chậm rãi nhận châu chấu cỏ: “Chú nói dối, con châu chấu này vẫn còn xanh.”
“Chú không lừa cháu mà.” Thẩm Trường An ngồi xổm trước mặt đứa bé, mặt mày cực kỳ nghiêm túc, “Tối qua chú nằm mơ thấy anh ấy, anh ấy bảo chú mang con châu chấu về cho cháu.”
Đinh Dương thấy Thẩm Trường An như vậy là biết cậu lại lấy gương mặt vô tội đi lòe người ta.
Nước mắt đứa bé lập tức chảy ra: “Thế nên bố cháu không phải ác quỷ, bọn họ đều đang lừa cháu đúng không?”
“Đúng, nơi này không có ác quỷ.” Thẩm Trường An nhìn người được gọi là tiên nương tử, “Bà ta chỉ là một kẻ lừa đảo thôi.”
“Cậu trai này, cậu còn trẻ thì đừng nói bậy.” Một bác gái vội nói, “Cũng đừng để bà ấy nghe thấy, nhỡ bà ấy không vui, sử dụng phép thuật nguyền rủa cậu thì sao?”
“Người biết tiên pháp, khoan dung như thế sao lại hẹp hòi vậy được.” Thẩm Trường An cười khẩy, cậu không nhìn nổi thủ đoạn gạt người vì tiền này, “Chém quỷ cái gì, chẳng qua là trò vặt trộn nước nghệ với nước kiềm vào nhau thôi.”
“Cậu nói bậy bạ gì đấy?” Tiên nương tử nghe thấy lời của Thẩm Trường An, vẻ mặt giận dữ bảo, “Nít ranh từ đâu tới mà nói xằng nói xiên ở đây.”
Thẩm Trường An không để ý tới bà ta, quay đầu hỏi Đinh Dương: “Anh Dương, đã quay lại hết chưa?”
Đinh Dương vội vàng gật đầu.

“Vơ vét của cải bằng cái loại bàng môn tà đạo này, lương tâm của bà có yên không?” Thẩm Trường An đi mấy bước về phía tiên nương tử.
“Cậu không được qua đây, còn tới nữa, ta không khách khí với cậu đâu.” Tiên nương tử thấy Thẩm Trường An đi tới, liên tục lùi ra sau, không cẩn thận đụng đổ thần án.
“Không phải bà biết thỉnh thần bắt quỷ à?” Thẩm Trường An nhìn cống phẩm rơi tán loạn trên mặt đất, “Thế bây giờ thỉnh thần hay quỷ ra đi, để tôi tâm phục khẩu phục xem nào.”
“Người có lòng thành mới có may mắn nhìn thấy thần, loại người không hiểu lễ nghi, không hề có chút kính sợ với thần tiên như cậu, cả đời cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy chân dung của thần tiên.” Tiên nương tử vẫn mạnh miệng, chỉ là vẻ mặt bà ta càng lúc càng hoảng loạn.

Bà ta quay đầu nhìn về phía các thôn dân, “Thế mà mấy người lại để mặc tên người ngoài này xấc xược với ta, chẳng lẽ không sợ ta thỉnh thần trừng phạt?”
Các thôn dân nhìn chàng trai cực kỳ khí thế, lại nhìn nến thơm cống phẩm rơi đầy đất, anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai dám ló đầu ra.
“Được lắm, các người vô lễ với ta như thế, vậy thì ta nguyền rủa thôn các người…”
“Nguyền rủa cái gì cơ?” Thẩm Trường An ngắt lời bà ta, “Có thời gian nguyền rủa người khác thì chẳng thà cầu thần tiên cho bà ngồi tù bớt mấy năm ấy.” Chuyện có thể để cho các chú cảnh sát giải quyết, đương nhiên phải để các chú cảnh sát tới rồi.
“Cậu… cậu báo cảnh sát?” Tiên nương tử nghe vậy biến sắc, tay cầm “đao chém quỷ” run rẩy không ngừng.

Bà ta quay người vội vàng nhặt cái túi đủ loại pháp khí và bùa trên mặt đất, định rời khỏi hiện trường.
Thấy cảnh này, các thôn dân lập tức hiểu ra, tiên nương tử thông linh thỉnh thần chỗ nào, rõ ràng là đồ lừa đảo cáo già.
Đám người hô nhau mà lên, ngăn tên lừa đảo lại không cho bà ta đi.
“Đừng để mụ ta chạy”
“Giao mụ cho cảnh sát, bắt mụ ngồi tù!”
Đối với thôn dân, ngô mang theo hy vọng một năm không bán được đã khiến bọn họ mất ăn mất ngủ rồi.

Giờ còn gặp cái loại lừa đảo này lập tức dẫn nổ tất cả tâm trạng tiêu cực.
Nếu không phải kiêng dè tiên nương tử này là phụ nữ, chỉ sợ những thôn dân này đã đánh cho bà ta một trận tơi bời.
Cảnh sát tới rất nhanh, dẫn đội là Diêu Hoài Lâm, hiện trường hò hét ầm ĩ, hai người cũng không có thời gian đấu võ mồm.
Thẩm Trường An kể lại chuyện xảy ra, còn gửi video Đinh Dương quay được cho cảnh sát, xoay người đi tìm cặp mẹ con nhỏ giọng thút thít trong góc.
“Em và đồng nghiệp đưa hai mẹ con về.” Đưa thẻ công tác của mình cho người phụ nữ, Thẩm Trường An duỗi tay sờ đầu đứa bé, “Đi nào.”
“Cảm ơn cậu.” Người phụ nữ khàn giọng cảm ơn, nắm tay con ngồi vào ghế sau.

“Nếu bố ở đây thì tốt.” Lúc đóng cửa xe, đứa bé bỗng mở miệng nói, “Vậy là bố có thể về nhà cùng chúng ta rồi.”
Nhìn ngoài xe vắng vẻ, Thẩm Trường An muốn nói, trên đời này căn bản không có ma.

Thế nhưng thấy ánh mắt mong chờ của đứa bé, cậu căng khóe miệng nặn ra một nụ cười: “Có lẽ anh ấy đã đi theo chúng ta về nhà rồi.”
Gió nhẹ thổi qua mặt đứa nhỏ, bé không nhịn được chớp mắt, làn gió nhẹ này, có phải là bố biến thành không?
Đưa hai mẹ con về nhà, lúc lái về khu chung cư đã là một hai giờ đêm.

Cậu vừa mới đi lên tầng bốn đã thấy ông Trương đứng ở cửa, vẻ mặt săm soi nhìn cậu.
“Ỷ vào còn trẻ, dám nửa đêm nửa hôm mới về nhà.” Ông Trương hừ một tiếng, “Đúng là không ra thể thống gì.” Tầm nhìn của ông cụ rơi trên người Thẩm Trường An, ánh mắt hơi kỳ lạ, “Đừng quên uống trà linh chi ngàn năm ông cho đấy.”
Nói xong lại đóng cửa.
Thẩm Trường An: “…”
Chẳng phải ông cụ cũng không ngủ đấy ư, đâu ra sức lực ghét bỏ cậu chứ?
Cậu thở dài, về nhà tắm vòi sen rồi nằm trên chiếc giường mềm mại mơ màng thiếp đi.

Lúc nửa đêm, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gõ cửa sổ, vừa ngồi dậy nhìn, một người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn cậu.
Thẩm Trường An: “…”
Nếu như cậu chưa ngủ đến lú, thì cậu nhớ phòng mình ở tầng năm.

Cậu bóp tay, cảm thấy tay mình hơi ngứa.
“Ân nhân, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài”
Hả?
Cái này có vẻ hơi khác với giấc mơ trước đó thì phải?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi