PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy Nguyễn Hạ phiền muộn như vậy, Tống Đình Thâm ngược lại cảm thấy tâm trạng không tệ, kiên nhẫn ngồi nghe cô khinh bỉ một người đàn ông khác.”

“Anh hẳn là cũng biết, trong khoảng thời gian này căn bản tôi không đi ra ngoài chơi bời, không, chính là dù trước kia có ra ngoài chơi, tôi cũng không giao lưu gì với tên họ Đoàn này cả, ngay cả số điện thoại cũng không có. Bây giờ cậu ta làm như vậy không hề suy nghĩ cho cảm nhận và lập trường của tôi, tôi nói gì được nữa, hiện tại tôi cũng là người đã kết hôn rồi.” Nguyễn Hạ cẩn thận liếc mắt nhìn Tống Đình Thâm một cái: “Tuy rằng tôi không phải người mẹ tốt theo quan niệm truyền thống, nhưng tôi cũng biết nên trở thành một tấm gương tốt cho đứa trẻ. Bây giờ cậu ta lại tặng hoa về tận nhà, Vượng Tử còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là nó không biết gì hết, tôi không hi vọng Vượng Tử sẽ hiểu lầm mình. Tống Đình Thâm, bạn bè trước kia của tôi không ai giúp được gì, họ đều là một đám đám nhát cáy…”

Cô nói những lời này thật sự không oan cho đám bạn bè danh nghĩa này của nguyên chủ, những người đó nói không chừng sẽ khuyên cô tận hưởng thú vui trước mắt, coi Đoàn Trì là một con chó săn.

“Tôi lại không muốn liên hệ gì với Đoàn Trì, tiếp tục lui tới, cái tên đầu óc không tỉnh táo như cậu ta, có nói nữa cũng chỉ phí lời thôi, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy mình có năng lực bảo cậu ta dừng lại.”

Lời nói của Nguyễn Hạ đều là sự thật, trong cuộc sống nếu gặp phải người không đạt được mục đính không dừng lại như cậu ta, thật sự chẳng lãng mạn chút nào, sẽ chỉ khiến người trong cuộc cảm thấy vô cùng đau đầu thôi.

Tống Đình Thâm rốt cuộc cũng hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Hạ rồi, anh trầm giọng nói: “Cô hy vọng tôi sẽ làm gì đó đúng không?”

“…. Đúng.” Nguyễn Hạ gian nan gật đầu: “Tôi mắng cũng đã mắng cậu ta rồi, cậu ta không nghe, những người tôi quen biết lại không đáng tin cậy, hơn nữa tôi không muốn gặp lại cậu ta, cho nên trước mắt tôi thật sự không biết làm thế nào. Anh phải tin rằng, tôi cũng giống như anh vậy, không hy vọng loại chuyện này xuất hiện trong cuộc sống của mình.”

“Tôi biết rồi. Hôm nay tôi đã bảo bạn đi đánh động bên nhà họ Đoàn một tiếng rồi. Vốn tôi cũng không đinh nói chuyện này cho cô biết, hy vọng cô không trách tôi nhiều chuyện.”

Một câu nói ngắn gọn, Nguyễn Hạ nghe xong cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, cô đẩy đĩa hoa quả: “Hoa quả này ngọt lắm, anh ăn thử đi. Tôi chắc chắn không oán trách anh đâu, cảm ơn anh còn không kịp nữa. Nếu anh giúp tôi giải quyết Đoàn Trì rồi, tôi mời anh đi ăn cơm!”

Tuy rằng Tống Đình Thâm thích ăn đồ ngọt, nhưng anh rất ít ăn hoa quả, nhất ở ở trong tình huống vừa mới ăn cơm tối xong bụng còn đang rất no, nhưng thấy Nguyễn Hạ ân cần như vậy, anh nhận lấy dĩa, ăn một miếng dưa hấu, dưới cái nhìn chăm chú của cô, lại ăn thêm một miếng táo.

Nguyễn Hạ cười tủm tỉm nói: “Vậy tôi không làm phiền anh làm viện nữa, anh làm việc tiếp đi.”

Cô biết Tống Đình Thâm sẽ không nhìn thấy mà không quan tâm đâu, anh ra tay rồi, cô cũng yên tâm hơn nhiều. Có thể là do cách sống bình thường của anh, cô luôn cảm thấy, không cần biết là chuyện gì, chỉ cần anh ra tay đều có thể giải quyết được.

Tống Đình Thâm vẫn luôn nhìn theo cô đến khi cô đi ra ngoài mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn vào đía hoa quả trên bàn làm việc, vừa rồi anh ăn thử, quả thật là rất ngọt.

Cô vừa nói gì, anh giúp cô giải quyết Đoàn Trì, cô mời anh đi ăn cơm à?

Nghĩ đến vẻ mặt và ngữ khí của cô lúc nói ra câu này, Tống Đình Thâm không khỏi nở nụ cười.

Buổi tối, Nguyễn Hạ giải quyết xong chuyện quan trọng trong lòng rồi, cũng có tâm trạng nhàn hạ, bắt đầu ngồi trong phòng ngủ học cắm hoa. Đương nhiên là dùng hoa hồng champagne Tống Đình Thâm mua về ngày hôm nay. Cô tìm kiếm một lượt căn phòng mới tìm thấy được bình hoa ưng ý, cầm kéo cắt tới cắt lui như trên TV, cắm đừng bông hoa một vào trong bình, miệng còn lẩm bẩm hát, có thể thấy được tâm trạng của cô không phải vui vẻ bình thường.

Trên người Vượng Tử chỉ mặc một chiếc áo may ô và quần đùi nhỏ, cậu ngồi trên sô pha ở bên cạnh, nhìn mẹ chơi đùa mấy bông hoa xinh đẹp đó, bỗng nhiên nâng tay lên chống cằm béo béo: “Mẹ, mẹ nhận được hoa hoa của ba có phải cảm thấy rất vui hay không?”

Nguyễn Hạ cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, con không cảm thấy hoa hoa này rất đẹp sao?”

Vượng Tử liếc mắt nhìn Nguyễn Hạ một cái, lại nhìn bó hoa ở trên bàn, chỉ trầm thấp thở dài một hơi: “Mẹ ngốc quá đi.”

“Sao lại nói là mẹ ngốc hả?” Nguyễn Hạ buông kéo xuống, hỏi.

“Ba ba tặng hoa cho mẹ, là vì thích mẹ đó.” Câu nói của Vượng Tử vang lên rất dọa người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi