PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

"Trước đây con ngủ với ai?" Nguyễn Hạ ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêm túc hỏi.

Nhóc mập mạp ngồi đối diện với cô cũng muốn học theo tư thế này, tiếc rằng tư thế này có độ khó khá lớn đối với cậu, cậu cũng chỉ có thể bỏ qua, nhóc mập mạp suy nghĩ một lát, trả lời: "Với ba, với dì."

Nguyễn Hạ gật đầu: "Bây giờ mỗi ngày con đều ngủ với mẹ, con không sợ ba ghen sao?"

Tuy rằng nhóc mập mạp rất đáng yêu, có điều cô vẫn muốn ngủ một mình, ngủ một mình thì thoải mái hơn nhiều. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhóc mập mạp không theo quy luật bình thường, mỗi ngày hơn chín giờ thì cậu đã buồn ngủ, hôm sau chưa tới sáu giờ sáng thì đã tỉnh lại. Tuy rằng Nguyễn Hạ không phải là cú mèo, thế nhưng sớm nhất là mười một giờ thì cô mới đi ngủ, kết quả cô vẫn còn đang nằm mơ, tên nhóc mập mạp này đã tỉnh rồi, hơn nữa còn muốn gọi cô dậy, phải biết rằng từ sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô đã không dậy sớm như vậy...

Thế này thì sao cô có thể ngủ nướng được?

Hiển nhiên nhóc mập mạp cũng chỉ mới nghe từ ghen, cậu mang vẻ mặt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn cô.

Nguyễn Hạ vô cùng am hiểu việc lừa gạt trẻ con: "Trước đây con thường ngủ với ba, bây giờ lại không thèm ba nữa mà muốn ngủ với mẹ, vậy thì trong lòng ba sẽ không vui, sẽ ghen. Lại nói tiếp, con là nam tử hán, ba cũng là nam tử hán, con trai phải ngủ với con trai chứ, đúng không?"

"Mẹ không muốn ngủ với con." Nhóc mập mạp chỉ tay về phía cô rồi oan ức nói: "Trong lòng của mẹ không hề có con, con muốn ngủ với mẹ, thế mà mẹ lại không muốn ngủ với con."

"Không phải là mẹ không muốn, mẹ sợ ba con ghen thôi, mẹ cũng không muốn ba con ghen đâu." Năng lực đổi trắng thay đen của Nguyễn Hạ cũng rất mạnh: "Khi ghen thì người đàn ông rất đáng thương."

"Thật sao?" Nhóc mập mạp nửa tin nửa ngờ: "Nhưng lúc nãy khi con đi thì ba đâu có nói gì đâu, ba không bảo không cho con đi lại đây mà."

Nguyễn Hạ không hề có gánh nặng gì mà trợn mắt nói dối trước mặt trẻ con, cô cố gắng "Bôi đen" hình tượng của Tống Đình Thâm: "Không chừng lúc này ba con đang buồn bã ủ rũ đấy, ba cho rằng con không thích ba."

Quả nhiên nhóc mập mạp đã bị cô lừa dối, cậu suy nghĩ một lát, dưới sự giật dây của Nguyễn Hạ, cậu lại ôm cái gối đầu nhỏ của mình xuống giường rồi hùng hục đi qua phòng kế bên tìm ba, đương nhiên là muốn tỏ rõ quyết tâm, hơn nữa cũng thuận tiện an ủi người đàn ông đang đau lòng kia.

...

Từ khi còn nhỏ, cậu nhóc Tống Thư Ngôn ở chung với ba mình rất nhiều, cậu thích mẹ nhưng cũng rất thích ba, nghe được ba sẽ không vui và đau lòng thì cậu cũng vội vã, cậu lao vào phòng giống như một viên đạn vậy.

Lúc này, Tống Đình Thâm đang ngồi ở trước bàn máy vi tính xem tài liệu liên quan đến công việc, hôm nay anh đã ngủ một buổi trưa nên tinh thần lúc này rất tốt.

Anh đang giải quyết công việc liền thấy đứa con trai mập của mình lao vào, trên mặt là sự quan tâm không thể giấu diếm.

Tống Đình Thâm thấy cậu ôm cái gối đầu nhỏ, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Nguyễn Hạ đã đuổi con mình ra ngoài, điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, bản thân cô không hề yêu thích trẻ con, hành vi trong hai ngày nay đã khiến cho người ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, bây giờ lại quay về trạng thái trước đó, ít nhất thì Tống Đình Thâm cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Trước đây, không phải là Tống Đình Thâm không hề có ý kiến gì với Nguyễn Hạ, thế nhưng mấy năm trôi qua, anh đã không còn cảm giác gì đối với hành động của cô nữa rồi.

Chỉ có điều, dường như Vượng Tử vẫn chưa thói quen.

Tống Đình Thâm khẽ vẫy tay với nhóc mập mạp, trên khuôn mặt của anh là sự ôn hòa: "Con sao vậy?"

Cũng may là tính cách con trai của anh không tệ, vừa hướng ngoại, hoạt bát lại rộng rãi, mặc dù sẽ không vui vì thái độ của mẹ, thế nhưng trẻ con rất dễ quên, Tống Đình Thâm có thể cho con trai của mình cuộc sống tốt đẹp nhất, có thể cho cậu tình thương của cha, thế nhưng anh không thể yêu cầu Nguyễn Hạ làm một người mẹ xứng đáng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi