PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Hiện tại Vượng Tử đã lên nhà trẻ rồi, bình thường cũng không cần tôi phải đưa đón, việc trong nhà ngoài nhà đều đã có dì lo liệu, tôi nghĩ bản thân cũng nên tìm một công việc, bằng không mỗi ngày đều trôi qua rất nhàm chán.”

Thật ra nguyên chủ có rất nhiều bạn bè, đương nhiên, đại đa số toàn là bạn bè xã giao.

Nếu nói Nguyễn Hạ không có chút hứng thú nào với cuộc sống của nguyên chủ thì khẳng định không phải. Thử hỏi, có cô gái nào có thể chống cự được một cuộc sống mỗi ngày chỉ có mua mua mua chơi chơi chơi không? Ít nhất cô không có năng lực chống lại chúng.

Cuộc sống mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn sông thật sự xuất hiện trước mặt cô nhưng cô cũng không dám dễ dàng trải nghiệm thử như vậy.

Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tiết kiệm thì khó, cô rất hiểu đạo lí này.

Ở thế giới ban đầu của cô, cho dù là gia thế của cô, hay là năng lực của chính bản thân cô đều không có khả năng cung cấp cho cô cuộc sống quá xa xỉ. Cô không phải nguyên chủ, không có mĩ mạo tuyệt đỉnh của nguyên chủ, người thường thì nên sống một cuộc sống bình thường thôi!

Tống Đình Thâm cảm thấy gần đây Nguyễn Hạ càng ngày càng kỳ lạ. Anh không biết cô bị cái gì kích thích, hiển nhiên anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, nếu cô muốn tìm công việc đương nhiên anh cũng không ngăn cản. Dù sao chuyến này đến cùng cũng không liên quan gì đến anh.

“Được rồi.”

Thái độ của Tống Đình Thâm như vậy, Nguyễn Hạ cũng không có gì ngạc nhiên.

Có điều câu nói tiếp theo của anh, đối với Nguyễn Hạ mà nói là có thêm thu hoạch bất ngờ: “Có cần tôi giúp đỡ gì không?”

Hiện tại dưới trướng Tống thị cũng có công ty chi nhánh. Quy mô của tổng công ti rất lớn, Nguyễn Hạ muốn tìm một công việc thoải mái ở trong đó thì vô cùng đơn giản. Chỉ cần cô muốn, ngày mai liền có thể đến báo cáo.

“Tạm thời vẫn chưa cần.” Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, ở trong cuộc sống hiện thực, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cô vẫn chưa thể làm công việc mà mình yêu thích được, không có thời gian cũng không có dư tiền để học thứ mà cô muốn học. Hiện tại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, cô biến thành một người vợ giàu có, thứ không thiếu nhất là tiền và thời gian. Vậy sao cô lại không biến thời gian này thành thời gian nghỉ ngơi, tiện thể nhân dịp này mà học tập một vài việc khác đây?

Nếu sau này phải quay lại thế giới hiện thực, không phải cô sẽ có thêm vài cách mưu sinh sao, cuộc giao dịch này không hề lỗ đâu!

Nếu như không có biện pháp quay trở lại thế giới trước kia, học được mấy thứ này cũng chẳng phải chuyện xấu!

Tống Đình thâm ừm một tiếng: “Nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng.”

Nguyễn Hạ thật sự vô cùng vừa lòng với người bạn cùng phòng Tống Đình Thâm này.

Vẻ ngoài đẹp trai bắt mắt, bình thường có thể không nói chuyện với cô thì sẽ không nói chuyện, còn ra tay vô cùng hào phóng…

Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ anh cứ nói.”

Để báo đáp, Nguyễn Hạ đương nhiên biết Tống Đình Thâm dường như cũng không có yêu cầu gì với nguyên chủ. Cho dù là có thì cũng là việc có liên quan đến đứa nhỏ.

Tống Đình Thâm cũng không khách khí với cô: “Được rồi, vài ngày nữa Vượng Tử sẽ khai giảng, cô đưa đứa nhỏ đi đi.”

Nguyễn Hạ vội vàng đồng ý.

Cô có dự cảm, cho dù bản thân không thể quay về thế giới trước kia, cô và Tống Đình Thâm đều rất thức thời, mối hôn nhân hình thức này, cô tin rằng chỉ cần hai người đều không thay đổi mục đích ban đầu, sẽ hợp tác với nhau rất vui vẻ.



Trong tay có tiền, có cả thời gian, ngược lại Nguyễn Hạ không vội vàng tìm công việc, cô muốn để bản thân học thêm vài thứ trước.

Trong vài ngày tiếp theo, cô dẫn theo Vượng Tử chạy khắp nơi, đăng kí lớp học khẩu ngữ tiếng anh, nếu có thể học khẩu ngữ tiếng anh tinh thông lưu loát, trở lại thế giới trước kia, tìm công việc sẽ tiện hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Nguyễn Hạ kết hợp với tình hình thực tế, còn học thêm cả làm bánh ngọt.

Trước mắt cô chỉ nghĩ đến hai loại này thôi, cô cũng muốn học những cái khác nữa nhưng thời gian cá nhân có hạn. Học quá nhiều, nếu như kết quả là mọi mặt đều rất bình thường, vậy còn không bằng chỉ học một hai thứ, học đến tinh thông luôn.

Vượng Tử là một đứa trẻ không giữ được bí mật, ở chỗ cậu dường như không tồn tại bí mật, không cần Tống Đình Thâm hỏi, cậu vô cùng đến nơi đến chốn, chia sẻ toàn bộ những chuyện mấy ngày nay cho anh biết: “Mẹ muốn học tiếng Anh, còn muốn học làm… làm bánh ngọt. Đến lúc đó, mẹ còn làm bánh ngọt, làm bánh quy cho con ăn!”

Lúc cậu nói ra những lời này,biểu tình khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo rồi, giống như là bản thân đã được ăn bánh ngọt bánh quy mà Nguyễn Hạ làm rồi vậy.

“Bánh ngọt với bánh quy mà mẹ con làm khẳng định là thứ ngon nhất trên thế giới!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi