PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

Đối với vẫn đề này, xem như hai người đã hiểu được nhau.

Nguyễn Hạ dừng một lát, nói tiếp: “Tống Đình Thâm, tôi cảm thấy anh dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, thật đấy.”

Tống Đình Thâm cũng rất có đạo đức nghề nghiệp mà khen ngược lại cô: “Cô cũng sinh ra thằng bé rất đáng yêu.”

Thật ra anh cũng đang nói thật lòng, ban đầu quả thật anh không thích bước vào hôn nhân bằng cách này nhưng sau khi Vượng Tử ra đời, cảm giác này cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Mặc dù chuyện Vượng Tử hiểu nhầm bọn họ sẽ lt hôn có chút khó hiểu nhưng thông qua chuyện này, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ lại hiểu biết về nhau thêm một chút.

Dù sao thì có thể hòa bình nói chuyện với nhau về việc hôn nhân và ngoại tình như vậy, cũng tức là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩ của bọn họ cũng thân thiết hơn một chút.

...

Ngày hôm sau, Vượng Tử lại khôi phục được sức sống vốn có của cậu, thậm chí còn mặt dày nói với Nguyễn Hạ: “Mẹ ơi, có phải hôm qua mẹ hỏi con có muốn ăn kem không không? Bây giờ con có thể trả lời mẹ rồi, con muốn ăn.”

Nguyễn Hạ công chính nghiêm minh từ chối: “Thật ngại quá, cậu Tống Thư Ngôn à, chuyện này đã quá mất thời gian quy định rồi. Hiện tại mới trả lời thì không có tác dụng.

Tống Đình Thâm xuống tầng, đúng lúc nghe được cuộc hội thoại vừa rồi, anh đi đến trước ghế ăn của Vượng Tử, hôn hôn khuôn mặt mập mạp của cậu: “Con không nắm chắc cơ hội rồi.”

Vượng Tử thở dài một hơi: “Hôm qua con không có tâm trạng ăn uống, bây giờ con muốn ăn thì hai người lại không cho con ăn, vậy nên căn bản hai người không đối xử thật lòng với con.”

Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Hạ không định tự đưa con đến nhà trẻ nhưng ngày hôm qua lại xảy ra một chuyện như vậy, cô liền suy nghĩ lại, không ngờ rằng khi cô đi giày cho Vượng Tử, Tống Đình Thâm cũng đi theo.

Vượng Tử đột nhiên phát hiện, khi cậu không vui, mọi người đối xử với cậu tốt hơn bình thường rất nhiều.

Không vui, mẹ sẽ chủ động khỏi cậu có muốn ăn bánh quy phô mai không, có muốn ăn kem không, ba mẹ còn cùng nhau đưa cậu đi nhà trẻ.

Nếu vậy thì có phải làm một đứa trẻ không vui rất tốt không?

Vượng Tử đi vào nhà trẻ, điều đầu tiên cậu làm là đi tìm Ninh Nhã, nghiêm túc lạ thường nói với cô bé: “Cậu trở về nói với mẹ cậu, ba mẹ mình không có ly hôn, hơn nữa, cho dù bọn họ có ly hôn, cũng là chuyện của bọn họ, mình không đáng thương một chút nào hết, bởi vì bọn họ vẫn là ba mẹ của mình, vẫn yêu thương mình.”

Cậu lại nói với cậu bạn Giang Vũ Ngang, người mà ba mẹ đã ly hôn: “Với cả, cậu cũng vậy nữa, bọn họ chỉ là không ở cùng nhau thôi nhưng nhất định bọn họ sẽ vui vẻ hơn khi ở cùng nhau, Giang Vũ Ngang, ba mẹ cũng cần vui vẻ, cậu phải tin tưởng ba mẹ cậu.”

Sau khi nói xong những lời này, Vượng Tử nhìn đám bạn của cậu, thở một hơi dài thườn thượt: “Thật sự là không hiểu chuyện chút nào, chúng ta đều đã lên đến nhà trẻ rồi, không phải sao?”

Chúng ta không phải trẻ ba tuổi từ lâu rồi, năm nau chúng ta đã bốn tuổi rồi, phải học cách trưởng thành một chút.

Đám bạn nhỏ của Vượng Tử đều sợ đến ngây người, dù sao cậu cũng là Đạo Minh Tự của F4, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu nói rất có lý, nhất là bạn gái thích cậu, Ninh Nhã.



Nguyên chủ không chỉ có một ông chồng dởm, cô ấy cũng có không ít những người bạn dởm, Nguyễn Hạ mới bước vào thế giới này một hai tháng, trong khoảng thời gian này, dường như ngày nào cũng có người hẹn cô đi dạo phố, đi ăn, còn có người dẫn mối giúp cô, giới thiệu cho cô các anh trai bán hoa đẹp mã, sống trong cuộc sống ngợp trong vàng son này, Nguyễn Hạ không hề có chút hứng thú nào cũng không phải, dù sao trước giờ cô cũng chưa từng trải nghiệm, có điều mỗi cần cô muốn đi chơi với những người kia, cô đều sợ…

Hôm nay, khi cô vừa mới rời khỏi lớp học, chuẩn bị đến lớp làm bánh, liền gặp được một trong những người bạn dởm.

Người đó vác theo túi lớn tủi nhỏ, rõ ràng là vừa mới khô máu rồi trở về từ các cửa hàng, thu hoạch được rất nhiều, khi nhìn thấy Nguyễn Hạ cô ta còn ngạc nhiên: “Tớ cứ nghĩ cậu đã chết rồi cơ!”

Vẻ mặt Nguyễn Hạ tối sầm, cách chào hỏi này quả thật là rất khác biệt.

Hai người đi vào một nhà hàng ở gần đó, vừa mới ngồi xuống, cô gái tên Mạt Lị liền vội vàng mở miệng, trực tiếp vào vấn đề: “Hiện tại hẹn cậu khó thật đấy, đúng rồi, cậu biết gì chưa? Giám đốc Tiểu Đoàn đang tìm cậu khắp nơi đấy, tớ thấy cậu ta có vẻ thực sự muốn kết hôn với cậu!”

Đại não Nguyễn Hạ khựng lại vài giây.

Cô định tìm lại trong ký ức của nguyên chủ, những ký ức về giảm đốc Tiểu Đoàn này cũng không có nhiều, có thể thấy căn bản nguyên chủ không hề coi trọng người kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi