PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

“Mẹ tôi nói hôm này muốn tổ chức sinh nhật bù cho anh. Như vậy đi, đợi lát nữa tôi sẽ đến thẩm mĩ viện gần công ty của anh để chăm sóc da, chừng nào anh làm xong việc rồi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lái xe qua đó đón anh. Chúng ta cũng không nhất thiết phải đi hai xe làm gì, anh thấy thế nào?”

Buổi sáng lúc Tống Đình Thâm ra khỏi nhà cũng lái xe đi, cơm chiều lại là ăn ở nhà họ Nguyễn, lái hai chiếc xe đi đến đó quả thật là không thuận tiện, vừa đúng lúc cô chuẩn bị đi làm mặt ở gần Tống thị, tiện đường có thể qua đó đón anh.

Tuy rằng hiện tại cô đã là một người vợ đại gia có tiền có thời gian nhưng bản chất bên trong lại không hề thay đổi… Phải tiết kiếm tiền xăng, hai ngày trước lại tăng thêm 0,3 tệ! Tất cả đều là muốn cướp tiền cả!

Tống Đình Thâm cũng không có ý kiến gì, anh nói: “Vậy thì phiền cô đến đón tôi rồi.”

Quan hệ hiện tại của hai người so với lúc Nguyễn Hạ mới vừa xuyên đến đây đã tốt hơn rồi. Chỉ có điều, Tống Đình Thâm nói chuyện với cô vẫn rất khách khí và rất lịch sự. Chắc đó là tính cách cá nhân của anh như vậy.

“Được rồi, tôi không làm chậm trễ công việc của anh nữa, cúp máy đây.”

Hai người nói chuyện điện thoại với nhau, không hề nhắc tới thiếu niên lớp tám Đoàn Trì chút nào.

Tuy rằng đối với Tống Đình Thâm mà nói, lúc ấy anh thật sự rất tức giận nhưng cũng không đến mức ghi hận trong lòng.

Đối với Nguyễn Hạ mà nói, chuyện này cũng không có gì vinh quanh cả, cô cũng rất ngại nhắc đến. Có một vài chuyện chỉ nên dừng lại ở đấy là được rồi, nếu nhiều lần gợi lên để giải thích, ngược lại sẽ làm cho đối phương ngại ngùng.

Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, có vài chuyện không tốt đẹp thì cứ để nó bay theo gió thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Đình Thâm cảm thấy hơi buồn cười, thật sự tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi anh sinh ra có phụ nữ không liên quan tới công việc lái xe đến đón anh tan tầm. Hơn nữa ngữ khí nói chuyện của cô cũng thật sự rất thú vị, giống như cô đang đối xử với anh như là với Vượng Tử vậy.

Dù rằng như thế, Tống Đình Thâm vẫn cầm điện thoại lên gọi một cuộc cho tài xế lái xe, bảo ông ta hôm nay trước giờ tan tầm không cần đến đưa anh về nhà, sáng mai đến sớm đón anh là được rồi.

Đúng lúc Tống Đình Thâm chuẩn bị vùi đầu vào trong công việc thì điện thoại di động của anh lại vang lên.

Lần này là người bạn thân Lê Viễn Hàng gọi điện tới.

“Tôi cũng vừa mới xem lịch mới nhớ ra hôm qua là ngày sinh nhật của cậu. Lão Tống, chuyện cỏn con này chắc cậu sẽ không để bụng đâu chứ?” Giọng nói của Lê Viễn Hàng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Tống Đình Thâm ngừng một chút: “Vất vả cho cậu còn nhớ được.”

“Ngày hôm qua cậu trải qua như thế nào? Thế này vậy, hôm nay tôi làm chủ nhà, mời cả lão tam bọn họ đi uống rượu cùng nhau đi. Coi như là tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Tình bạn thời học sinh, nếu thật sức có thể hợp nhau về tính cách, nói không chừng có thể giữ vững cả đời, Tống Đình Thâm cũng không quá am hiểu giao tiếp, chân chính có thể gọi là bạn thân cũng chỉ có mấy người bạn cùng phòng đại học này thôi.

Chẳng qua là hiện tại tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc. Trên cơ bản đều đã có vợ có con, cũng có sự nghiệp, cơ hội có thể tụ tập lại với nhau càng ngày càng ít.

Tống Đình Thâm trầm mặc vài giây, trả lời lại: “Hôm nay không được, hôm khác đi.”

“Tuy rằng nói hiện tại qua ngày sinh nhật cũng rất là phiền muộn, điều này biểu thị việc đã già thêm một tuổi nhưng sinh nhật cũng không cần phải liều như vậy…” Lê Viễn Hàng nói: “Công việc không làm xong được, tiền cũng không kiếm mãi được, vẫn nên hưởng thụ cuộc sống mới đúng.”

Lê Viễn Hàng có thể tính là người dài dòng nhất trong số mấy người bọn họ, nhìn thấy hắn lại có dấu hiệu muốn dành cho anh một khóa giáo dục tư tưởng, Tống Đình Thâm vội vàng giải thích: “Không phải, ba mẹ vợ tôi muốn tổ chức sinh nhật bù cho tôi. Buổi tối một nhà ba người bọn tôi đều đi qua đó ăn cơm, thật sự là không có thời gian.”

“À? Vậy được rồi. Đúng rồi, tôi nhiều chuyện hỏi một câu, ngày hôm qua cậu trải qua như thế nào?”

Lúc Tống Đình Thâm trả lời vấn đề này, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Không phải là trải qua như thế kia, là ở cùng với Vượng Tử và mẹ thằng bé.”

Mẹ Vương Tử…

Lê Viễn Hàng nghe thấy vậy có chút thất thần, tuy rằng lần trước hôn lễ của hắn Tống Đình Thâm có dẫn theo Nguyễn Hạ đến đó. Có điều suốt mấy năm qua, cho dù hắn không có cố ý nghe ngóng nhưng cũng biết tình cảm vợ chồng hai người không tốt, hiện tại xem ra là phá băng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi