Bịch!
Cả người Hoàng Thành Long đổ gục xuống đất, Thẩm Thịnh Quân không biết từ lúc nào đã tỉnh lại nhanh chóng di chuyển ra phía sau đánh ngất cậu ta.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến cho 004 trở tay không kịp, nó hết nhìn hắn lại nhìn đến tên ký chủ vô dụng của mình, khó tin nói: [Không, không thể nào.
Sao lại có thể]
Nhìn đến số thức ăn đã vơi đi một nửa trên bàn, nó khó tin, chẳng phải hắn đã ăn qua số thức bị bỏ thuốc hay sao? Thuốc của hệ thống bọn nó sản xuất ra, sao hắn có thể chống đỡ được?
Nói đến chuyện này hẳn phải quay về thời điểm cả hai vừa phát hiện ra thức ăn có điều bất thường, trong đầu Thiệu Huy nhanh chóng nảy ra được một ý, chòm người đến nói nhỏ vào tai hắn.
"Chúng ta giả vờ như đã ăn chúng đi."
Sau đó cậu liền cầm đũa lên xơi đi phần đồ ăn, những món vốn dĩ đã được đầu bếp trang trí bày biện rất đẹp mắt thoáng chốc bị cậu biến thành một đống lộn xộn tựa như đã bị người dùng đến.
Chưa hết, cậu lấy khăn giấy trên bàn xếp chồng lên nhau gấp thức ăn bỏ vào gói kĩ lại rồi bỏ vào thùng rác dưới chân.
Dù sao thức ăn cũng đã bị bỏ thuốc, cậu cùng hắn cũng không rõ rốt cuộc thứ thuốc này có nguy hại gì đến người sử dụng hay không nhưng cậu có thể chắc chắn rằng thứ được bỏ vào chẳng có gì tốt đẹp.
Cuối cùng cậu gấp ra chén mình cùng hắn một ít thức ăn giả bộ dùng qua, chờ đợi thêm một lúc cả hai cùng nằm gục xuống bàn chờ đợi người bước vào.
Quay lại với hiện tại.
"Mày đang nghĩ gì?" Giọng nói hắn bất chợt vang lên, ngữ điệu chứa đầy sự lạnh lẽo hệt như muốn nghiền nát nó ra ngay bây giờ vậy.
Thiệu Huy ngồi một bên ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn, cậu không hiểu, hắn rốt cuộc đang nói chuyện với ai vậy?
Trong lòng hệ thống chứa đầy sự sợ hãi, quả nhiên nó đoán không sai, hắn có thể nhìn thấy được nó.
Thoạt nhìn qua hắn không khác gì những người bình thường khác là bao, nhưng vì lí do gì hắn lại có thể nhìn thấy được nó?
004 là hệ thống siêu trí tuệ nhân tạo cao cấp của thế kỷ mới, nó luôn tự hào về trí thông mình của mình thậm chí còn lấy điều đó làm kiêu ngạo.
Chính vì điều này, nó xem thường loài người có tuổi đời ngắn ngủi kia.
Nó luôn nghĩ loài người lúc nào cũng ngu ngốc hơn nó, từ lúc trở thành hệ thống nó luôn xem loài người như một thứ hạ đẳng mặc cho nó tiêu khiển.
Thứ nó yêu thích nhất chính là những kẻ vừa ngu ngốc vừa tham lam, có điều gì cũng đều viết hết lên mặt như Hoàng Thành Long, ngược lại, thứ nó ghét nhất lại chính là những kẻ khó có thể nhìn thấu được tâm tư như hắn.
Vốn nó muốn nhân lúc hắn không đề phòng để cậu ta gắn con chip hệ thống vào đầu hắn để nó có thể dễ dàng xâm nhập vào trí óc hắn, vậy mà kế hoạch tưởng chừng như sắp thành công lại bị phá hủy bởi sự bất cẩn của cậu ta.
004 ỷ vào việc bản thân mình là hệ thống, tạm thời kìm nén lại sự sợ hãi ấy sang một bên nhìn hắn kiêu ngạo hỏi: [Mày có thể nhìn thấy tao thì sao chứ? Mày còn có thể làm gì được tao hay sao?]
Giọng của 004 vang lên, Thiệu Huy giật mình đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tìm xem giọng nói máy móc đó rốt cuộc phát ra từ đâu.
Nhưng trong phòng ngoài những bóng đen trên trần ra thì không còn một cái gì khác, vậy giọng nói đó phát ra từ đâu?
004 nhìn hành động của cậu, mỉm cười chế giễu: [Tìm kiếm tao? Một kẻ đáng lẽ phải chết như mày sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy tao!] Chỉ có một kẻ vừa nguy hiểm vừa khó lường như hắn mới nhìn thấy nó, rốt cuộc điều gì đã giúp hắn nó thể nhìn thấy được nó?
"Câm miệng!" Hắn không cho phép nó trù ẻo cậu như vậy, điều nó nói cũng không bao giờ có cơ hội xảy ra thêm một lần nào nữa.
Thiệu Huy nhìn sang Thẩm Thịnh Quân thắc mắc hỏi, dựa vào những gì hắn vừa nói cậu chắc hắn hắn có thể nhìn thấy được nó.
"Nó là..."
"Đúng như em nghĩ, nó chính là hệ thống."
Nghe đến đây, sắc mặt cậu liền chất chứa đầy sự thù hận.
Ngay tại lúc này, cậu rất muốn xông đến xé sát nó ra làm trăm mảnh, nhưng trớ trêu thay cậu lại không thể nhìn thấy được nó.
Nhận thấy cảm xúc của cậu không được ổn định, hắn đặt tay lên vai cậu mà khuyên nhủ: "Bình tĩnh đã."
Thiệu Huy thuận theo đó mà đưa tay chạm lên tay hắn, gật đầu đáp: "Tôi biết."
Nhưng cảm giác kẻ thù đang ở ngay trước mắt mình mà bản thân lại không thể nhìn thấy được thực sự rất khó chịu, phải mà có thể nhìn thấy được nó...
Cậu quay ngoắt sang nhìn hắn, Thẩm Thịnh Quân, chẳng phải hắn có thể nhìn thấy được nó hay sao?
"Tôi biết em muốn điều gì, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp." Nói xong hắn không đợi cho cậu kịp nói thêm bất kỳ điều gì, bỏ tay ra khỏi vai cậu tiến gần về phía 004.
Thiệu Huy có thể không biết hắn tiến lại gần nó với mục đích gì, song, nó lại có thể rõ mồn một.
Nhìn con chip trên tay hắn, nó ngoài hoảng sợ ra thì chẳng làm được gì hơn.
Trong lòng lại không ngừng đổ lỗi cho Hoàng Thành Long, tên ký chủ ngu ngốc, nếu không phải cậu ta vô ý bị hắn đánh ngất thì có khi bây giờ nó đã có thể chạy thoát được rồi.
004: [Ngươi muốn làm gì?]
"Không có gì, chỉ là áp dụng phương pháp ngươi muốn làm với ta lên cậu ta mà thôi."
Thẩm Thịnh Quân mặc kệ giọng nói máy móc liên tục ồn ào bên tai mình, lật người cậu ta lại gắn con chip vào.
Phòng ngừa cậu ta tháo con chip ra, hắn cùng Lạc Ngâm Tam đã phải tốn thời gian rất nhiều để nghiên cứu, con chip này một khi đã bị gắn vào vật chủ liền dính rất chặt vào da thịt trừ khi là cắt bỏ miếng da đó, nếu không sẽ không bao giờ có thể gỡ ra được.
Đây cũng không phải là con chip gì cao siêu, chỉ là một náy định vị và nghe lén thông thường mà thôi.
Chỉ cần cậu ta đi đâu, nói gì với hệ thống hắn cũng đều có thể nắm rõ.
Đây nên gọi là gì nhỉ? À, gậy ông đập lưng ông.