PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO


Mười lăm tháng sáu Âm lịch, Dạ Mạn và Lục Phi cùng ngồi trên máy bay đi tới huyện nhà bà ngoại nó, bước xuống xe còn phải lên một chuyến xe buýt.

Lúc cả hai đến cái trấn nhỏ, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.

Dạ Mạn đứng ở trạm xe thoáng đãng, dang rộng cánh tay đón luồng không khí tươi mới, khí trời ở quê trong trẻo thật, cả người đều thấy thoải mái.

Ở Thủ đô, xung quanh chỉ có lầu cao với khí thải ô tô, ở đây phố phường rộng rãi, tầm nhìn được mở rộng, còn có núi non trùng điệp bao quanh đẹp đẽ nữa chứ.

Nó thích kiểu cuộc sống thôn quê này hơn là đô thị phồn hoa.

“Đói chưa, tôi đưa anh đi ăn mì đặc sản ở đây, ăn no rồi vào thôn.

” Dạ Mạn đi ở đằng trước.

Lục Phi đeo kính râm, liếc nhìn ánh mặt trời chói mắt rồi theo chân Dạ Mạn tới quán mì gần trạm xe.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Lục Phi nhìn tô mì trộn chua cay thơm phức ở trước mặt rồi liếc nhìn Dạ Mạn, nó thấy chưa đủ nóng hả? Cay vậy sao ăn nổi.

Lục Phi ăn một miếng rồi bỏ đưa xuống, Dạ Mạn lại ăn ngon cực kỳ, lâu quá không ăn, vẫn hương vị cũ.

Lục Phi nhìn sợi mì trong tô, có ngon vậy đâu? Hắn bán tín bán nghi cầm đũa lên thử lần nữa, cơ thể con người không thiếu nổi ba bữa một ngày, lát nữa còn phải đi đường, ăn mấy miếng vẫn hơn.

Miếng đầu tiên rất cay, miếng thứ hai miệng lại tê tê, miếng thứ ba đã quen với vị cay, có được chút mùi vị, Lục Phi dần dần động đũa.


Dạ Mạn nhìn dáng vẻ ăn mì của Lục Phi, đẩy đĩa củ cải chua tới trước mặt hắn: “Ăn cái này đỡ cay này.


Lục Phi thử một miếng củ cải, giòn giòn, chua chua, ngọt ngọt, đúng là thanh mát đỡ cay, con người biết ăn uống ghê, đến lúc về địa phủ hắn cũng sẽ thay đổi ẩm thực dưới đó, lưu lạc ở dương gian cũng có cái lợi đấy chứ.

“Bắt xe đi từ đây hai mươi phút là tới, đừng gấp.

” Dạ Mạn thấy Lục Phi ăn đỏ cả miệng, lên tiếng nhắc hắn có thể ăn chậm thôi.

Lục Phi uống ngụm trà đá, lấy giấy lau miệng: “Đi thẳng ra sông đi.


Dạ Mạn bĩu môi: “Không ra đó được không?” Mười ba năm trước, nó suýt bị chết vì ngạt nước ở đó, nó không muốn tới bên sông chút nào.

Ký ức lúc nhỏ chỉ còn lại một đoạn nhỏ, không thể nào gạt đi được, khiến tới tận bây giờ, mỗi lần nhìn thấy nước sông là nó lại tê liệt thần kinh, cả người lạnh toát.

Lục Phi lấy ra một chiếc bịt mắt: “Tới gần đó thì đeo cái này vào, tôi đưa cô đi.


Dạ Mạn liếc nhìn ánh mắt đáng thương của Đoàn Đoàn, quyết định dũng cảm đi tới bên sông.

Việc tìm ra bút gọi hồn là rất rất rất quan trọng, không thể chậm trễ, đeo bịt mắt thì không nhìn thấy nước sông, chắc là không sao đâu…
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…

Hai người bắt đầu xuất phát, chưa bao lâu đã tới con đường nhỏ gần sông, tài xế đạp thắng xe: “Xuống xe ở đây nhé, tới bên sông còn phải vòng một lúc nữa.


“Ở đây là được ạ.

” Dạ Mạn thanh toán rồi xuống xe, Lục Phi đưa bịt mắt cho nó.

Hai người men theo con đường nhỏ được một đoạn, Dạ Mạn dừng bước: “Anh dắt cho đàng hoàng đấy, tôi… tôi có thể sẽ…”
“Có tôi ở đây, yên tâm đi.

” Lục Phi cho nó một câu trả lời chắc chắn.

Dạ Mạn nhìn cái bịt mắt, đeo nó lên, chìa tay ra ôm lấy cánh tay Lục Phi, mới nãy còn khinh bỉ Lục Phi ngày hè nóng bức mà mặc áo dài tay, giờ mới thấy may mà hắn mặc áo dài tay, không thì không biết ôm ở đâu.

Lục Phi để ý bước chân của Dạ Mạn, hắn dắt nó đi từng bước đến gần bờ sông, lúc cách sông khoảng mười mét, Dạ Mạn bắt đầu bước chậm lại, tuy không nhìn thấy nước sông, nhưng tai vẫn có thể nghe thấy âm thanh, mũi vẫn ngửi được mùi, hai chân dần mềm nhũn, không bước nổi bước nào nữa.

Lục Phi khuỵu gối xuống trước Dạ Mạn: “Lên đi tôi cõng.


Dạ Mạn phủ người trên bờ vai rộng của hắn: “Anh chắc là ở gần đây đấy chứ?”
“Năng lực phán quan sẽ tìm kiếm những linh hồn thuần khiết để kích hoạt sổ sinh tử, con người có thể có được năng lực này chắc là do hồn phách gặp phải nguy hiểm tính mạng trên người cô chao đảo ra thế giới bên ngoài, bút gọi hồn thường sẽ bảo vệ năng lực phán quan, chắc sẽ ở gần đây thôi.

Tiếng nước chảy càng lúc càng vang vọng, mùi hơi nước ẩm ướt cũng càng lúc càng nồng nặc, Dạ Mạn không nói năng rõ ràng được nữa, Lục Phi cảm nhận được cô bé sau lưng đang run rẩy, hắn vội vã lùi ra sau, quay về con đường nhỏ gần đó.

“Cô ngồi đây nghỉ một lát, tôi tới xem cái rồi về.



Dạ Mạn cầm lấy chai nước Lục Phi đưa, vội vã nuốt ừng ực, nước lạnh trôi xuống bụng, nó cũng lấy lại được tinh thần.

Gió hè thổi bay mớ tóc vụn, Dạ Mạn cố hít thở sâu, đã bao nhiêu năm qua rồi, nó vẫn chưa mở được nút thắt trong lòng…
Lục Phi đi vòng quanh sông liếc nhanh mấy vòng rồi chạy vội về bên cạnh Dạ Mạn.

Dạ Mạn thấy trán hắn đầy mồ hôi, bèn chìa khăn tay ra: “Sao rồi, có phát hiện ra gì không?”
Lục Phi cầm lấy khăn tay, lau mồ hôi trên trán rồi lắc đầu: “Đưa sổ sinh tử cho tôi, tôi đưa Đoàn Đoàn đi xem một lúc nữa.


Đoàn Đoàn gật đầu với Dạ Mạn, Dạ Mạn đưa sổ sinh tử cho Lục Phi, hắn cầm theo sổ sinh tử, đánh thêm một vòng nửa quanh bờ sông nhưng vẫn không thấy bất cứ manh mối nào.

Chín mươi chín phần trăm là sổ sinh tử và bút gọi hồn nằm cùng một nơi, sổ sinh tử xuất hiện trong cái thôn này, đáng ra bút gọi hồn cũng phải thế mới đúng, không phải bên bờ sông thì là ở đâu?
Đến bàn với Dạ Mạn trước đã.

Hai người bàn bạc mấy phút, quyết định vào thôn trước rồi tính, vừa vào tới thôn, đã tình cờ gặp được dì của Dạ Mạn.

“Ây dô, chẳng phải cô cháu lớn của tôi đây sao, má mày bảo mày tới à? Hiếm có chưa kìa!” Mười mấy năm chẳng thấy về thôn, giờ thì ngọn gió nào đã thổi nó tới thế?
Dạ Mạn: Nhà dì gặp chuyện gì hả?
“Mẹ mày cũng còn có lương tâm đấy, cầm lấy đi, đi theo tao là được.

” Mặc kệ nó tới làm gì, có thêm người thì thêm sức, sẵn đang nhọc đây.

Lục Phi chắn trước mặt, đón lấy cái túi, Lý Thục Tuệ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đứa cháu: “Bạn trai à?” Lý Thục Tuệ lại nổi cơn ghen tị rồi, Lý Thục Mai có phước thật, nuôi đứa con gái ngu ngốc, đầu óc không xán lạn mà biết chọn bồ ghê!
“Dạ không, đồng nghiệp, tụi con tới làm việc.

” Dạ Mạn cũng thật thà.

Lý Thục Tuệ liếc xéo, biết ngay mà, con cháu ngốc nghếch sao có thể tìm được người đàn ông tốt thế này, người tốt thế chỉ xứng với con gái cưng nhà mụ.

Lý Thục Tuệ nhanh chóng đổi thái độ, giành lấy cái túi vừa đưa sang: “Sao mà làm phiền khách được, Dạ Mạn chăm sóc đồng nghiệp đi, nhà họ Lý chúng ta hiếu khách nhất rồi còn gì.



Lý Thục Tuệ đi đằng trước, Dạ Mạn vội vã đi theo, nó không biết hôm nay nhà Lý Thục Tuệ đang làm cái gì, nó phải đi tìm bút gọi hồn.

“Dì, dì đang đi đâu vậy?” Cũng không thể nói thẳng là con đi à nghen, phải hỏi tình hình trước rồi tìm đường nói sau.

Lý Thục Tuệ trợn mắt: “Đi ra mộ chứ đâu, đi dời mộ không ra mộ thì đi đâu?”
“Dời mộ ai?”
Lý Thục Tuệ lại trợn mắt: “Má mày kêu mày tới mà không nói với mày à? Thục Mai cũng hồ đồ gì đâu, bảo con gái tới mà không nói rõ với con nhỏ, tụi tao đi dời mộ bà dì của mày, thầy tới coi rồi, bên đó phong thuỷ thay đổi, phải dời.


Lục Phi nhìn về phía người phụ nữ trung niên vừa chỉ, đúng là phong thuỷ đã đổi khác, không thích hợp làm chỗ chôn cất.

Dạ Mạn không biết chuyện phong thuỷ gì, nó chỉ biết dì nó lại bắt đầu thiếu tự trọng rồi, má mà ở đây chắc chắn là nạt lại cho xem, nó là con gái của má, tất nhiên là cũng không để dì ta nói má nó vậy được!
Dạ Mạn đang định nói gì thì Đoàn Đoàn lại lên tiếng: “Diêm vương nói đi theo xem sao, phong thuỷ bên đó hơi bất thường.


Lý Thục Tuệ thấy đứa cháu không lên tiếng thì cũng mất hứng: “Mày coi đó, cái đầu óc ngờ nghệch vậy mà sao đậu đại học được vậy, tới tận bây giờ cũng không nhớ chuyện hồi nhỏ được đúng không? Vậy mà người ta còn nói dì Cả là Thần bà linh nhất thôn này, làm ra cái pháp sự long trọng như thế, cũng chẳng phải là suýt tí nữa đã không bảo vệ được cháu ngoại mình rồi đấy sao, nhớ lại vẻ mặt của dì Cả khi ấy… chậc chậc…”
Dạ Mạn gặng hỏi: “Pháp sự? Pháp sự gì?” Lần đầu tiên nó nghe thấy chuyện này, má cứ giấu mãi không nhắc chuyện hồi nhỏ, bà ngoại lại càng không để nó về lại thôn, hiện giờ nghĩ lại đúng là kỳ lạ thật, cảm giác như đang ẩn giấu bí mật gì đó.

“Má mày không nói với mày à?” Lý Thục Tuệ nhướng mí mắt, từ nhỏ là người ở nhà dì Cả đã luôn được ưu ái, chỉ bởi dì Cả của mụ thừa hưởng được năng lực ngoại cảm của nhà họ Lý, mẹ của mụ hận dì Cả, điều đáng hận hơn nữa là Thục Mai, con gái dì Cả cũng thừa hưởng luôn cả năng lực ngoại cảm đó.

Mỗi đời con gái nhà họ Lý chỉ có một người thừa hưởng được năng lực đó, con gái nhà họ chỉ có thể mang họ Lý, cho đến đời của Dạ Mạn, dì Cả đã cắt đứt luôn khả năng được truyền lại của nhà họ Lý, đổi họ cho cháu ngoại, huỷ hoại cả năng lực được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Lý chỉ để cứu con cháu ngu ngốc này.

Dựa vào đâu kia chứ? Niềm vinh dự đáng lẽ phải thuộc về nhà họ bị dì Cả cướp mất chưa đủ, còn bị cả Lý Thục Mai cướp mất, điều đáng giận hơn là dì Cả còn cắt đứt luôn cả năng lực được kết thừa, mụ vẫn cứ nén cục tức này mãi, hôm nay gặp con cháu ngu ngốc ở đây, cỡ nào cũng phải nói cho bằng hết.

Nghe nói trong sơn động còn đang giam một con ác quỷ, nếu thả ác quỷ ra, liệu con cháu ngốc nghếch này có… Chỉ cần nó chết đi, thế hệ này chỉ còn lại có mình con gái cưng của mụ, như thế liệu có phải con gái mụ sẽ có thể thừa hưởng năng lực nhà họ Lý không?
Lý Thục Tuệ thay đổi thái độ, mụ nắm tay Dạ Mạn: “Con cũng lớn rồi, cũng đến tuổi nên biết rồi, đi qua đây, dì mày vừa đi vừa nói cho nghe.


Dạ Mạn thấy Lục Phi và Đoàn Đoàn ra hiệu đồng ý, bèn đi theo phía sau hàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi