PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO

Mẹ bà nhà nó, cái chỗ quỷ quái gì thế này…

Dạ Mạn hỏi lại lần nữa: “Lục trong lục địa, phi trong phi phàm sao ạ?”

Bà La gật đầu, nhìn cô gái bằng con mắt khác, không ngờ ngài Lục lại nói cả chuyện này với cô bé này, mối quan hệ giữa hai người quả thật không đơn giản.

Dạ Mạn khó tin trông ra ngoài cửa sổ, hắn tên Lục Phi, cái tên tóc ánh kim kia tên Lục Phi!

Thế thì quái thật, hắn tên Lục Phi, vậy sao hắn còn bắt nó viết là “Lục Phi đã chết”? Giỡn chơi cho vui hả? Không đâu! Thế thì tại sao cơ chứ?

Thôi kệ đi, dù gì người bắt nó viết nguyên nhân cái chết của Lục Phi cũng chính là hắn chứ ai, đừng có trách nó, Dạ Mạn nghĩ thế bèn cầm quyển sổ lên viết nguyên nhân cái chết vào.

“Ngày x, tháng y, năm z, Lục Phi ở Ngũ điện một mình, bất cẩn làm rơi vỡ ly thuỷ tinh trên bệ cửa sổ, đang định nhặt vụn mảnh vỡ lên thì trượt chân ngã xuống, bị mảnh vỡ cứa đứt động mạch trên cổ tay, mất máu mà chết.”

Ác vậy đủ chưa? Cũng thiết thực ha.

Cái tên đầu ánh kim kia, dù anh có đang âm mưu gì thì cô đây cũng không chơi với anh nữa đâu, tạm biệt! Dạ Mạn cầm đôi giày dưới đất, để chân không nhẹ nhàng bước ra cửa, chạy khỏi Ngũ điện.

Dạ Mạn ra khỏi cổng thành công, nó quay đầu lại, nhìn thấy toà nhà đồ sộ sừng sững dưới bầu trời âm u, tự dưng lại thấy u ám lạnh lẽo.

Nhà gì mà ảm đạm quá, sợ chết được, nhân lúc chưa bị ai phát hiện phải chuồn thôi!

Trên tầng ba của Ngũ điện, Lục Phi gấp quyển sổ lại, nhìn cô nhóc dưới lầu, không ngờ cô ta cũng biết nghĩ kịch bản ghê, viết cũng ra gì phết.

Lục Nghiễm còn chưa tấm tắc xong, tự dưng ma sai quỷ khiến lại gạt tay làm rơi ly nước trên bàn.

Mảnh thuỷ tinh văng đầy đất, hắn khom lưng xuống nhặt, lại trượt chân té ngã, một mảnh thuỷ tinh đâm vào cổ tay.

Động mạch bị cứa đứt!

Máu chảy ra ngoài, lan đầy sàn chỉ trong vài giây, Lục Nghiễm nhìn quyển sổ sinh tử rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé môi nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

Dạ Mạn về đến nhà thì trời đã tối.

Chân cũng chỉ vừa mới khỏi thôi, không đi lại lâu quá được, lên lầu còn thấy nhức lắm, còn một tầng nữa là sắp tới nơi.

Dạ Mạn vịn vào tay nắm cầu thang thở hồng hộc, nhìn vào cánh cửa phòng 402

“Cô theo dõi tôi như thế này thì sống cùng nhau thế nào được nữa!” Giọng nam gắt gọng từ sau tường vọng ra.

Dạ Mạn quay đầu nhìn về phòng 401 rồi lại nhìn sang 403.

“Cô muốn thế nào!” Lại là giọng của người đàn ông, lần này nó chắc chắn là giọng nói phát ra từ 401, có vẻ là một cặp đôi đang cãi nhau.

Cô gái ở phòng 401 đúng là biết cách kiềm chế, người đàn ông đã hét lớn tới vậy mà chị ấy cũng không hề gằn giọng.

Dạ Mạn vừa leo cầu thang, vừa nghe hết nội dung cuộc cãi vã của hai vợ chồng, không phải nó bà tám gì, chỉ là chân đâu quá, leo một nấc thang thôi cũng phí sức.

Người đàn ông ở 401 lại tức tối hằn hộc: “Ly hôn đi!”

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông để râu xông ra khỏi căn hộ, Dạ Mạn nghiêng người người đường cho gã.

Người đàn ông sải bước xuống lâu, người phụ nữ trẻ nước mắt lưng tròng đứng ở trước cửa, ánh mắt ngấn lệ tuyệt vọng trông theo bóng lưng đang xa dần.

Dạ Mạn thấy mình dường như đã chứng kiến mặt yếu ớt nhất của một người.

Ờ thì… có phải là nó hơi bà tám rồi không vậy?

Dạ Mạn vịn vào tay nắm, đứng đó một lúc, đột nhiên nghĩ lại thì thấy cứ vậy cũng không ổn, bèn vội vã bước lên bậc thang cuối cùng, đi đến cửa.

Dạ Mạn vặn chìa khoá mở cửa ra, nhưng không đi vào trong, nó vịn tay vào cánh cửa, nghiêng người hỏi han: “Chị không sao chứ ạ?”

Người phụ nữ mặc bộ đầm trắng, mái tóc dài đen nhánh, có vẻ như chị ấy nghe nó hỏi thế càng thấy tủi thân hơn, nước mắt lại chảy dài.

Dạ Mạn thấy tình hình không ổn, không biết làm thế nào, bỏ vào trong nhà thì hơi kỳ, không đi cũng không ổn, làm sao đây.

“Em ăn gì chưa?”

Người phụ nữ tóc đen dài nhìn nó với vẻ mặt đáng thương, hỏi bằng giọng nghẹt mũi, Dạ Mạn nghệch người, còn chưa biết trả lời sao thì bụng đã sôi ục ục.

Loay hoay cả buổi chiều rồi, không đói sao được.

“Chị mới nấu một mâm đồ ăn, chưa động tới đâu, em… ăn với chị được không?”

Dạ Mạn bỗng dưng thấy mủi lòng, không biết xử sự thế nào, chỉ thấy mình đang rất đói, muốn ăn gì đó, đành ngơ ngáo đóng cửa lại, rồi đi vào phòng 401 bên cạnh.

“Chân em sao vậy?” Người phụ nữ gầy gò thanh thoát đưa tay dìu nó, Dạ Mạn bỗng dưng lạnh lẽo thấy rõ.

“Bất cẩn nên trẹo chân ạ, không sao ạ.” Dạ Mạn vịn vào tường, đẩy cánh tay người phụ nữ ra, không biết tại tay nó nóng hay là do máy lạnh mở nhiệt độ thấp quá, tay người phụ nữ này lạnh cóng…

Dạ Mạn ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, thấy là biết chị này biết trông nom gia đình lắm, một trời một vực so với cái chuồng heo của nó, cũng ở toà nhà cũ như nhau mà nhà người ta thơm tho ấm áp hơn nhiều.

“Em mới dọn đến đúng không?” Chị gái tóc đen dài xới ra một bát cơm.

Dạ Mạn trả lời: “Dạ đúng rồi, em tên là Dạ Mạn, em ở 402.”

“Chị tên Thẩm Tâm Lan.”

Chị gái tóc đen dài đưa nó bát cơm còn nóng hổi, Dạ Mạn đón lấy, cầm đũa lên: “Vậy em không khách sáo nữa ạ.” Cũng không biết sao mà đói quá, chỉ muốn ăn hết cơm trong bát cho bằng sạch…

Chị gái tóc đen dài cầm đũa lên gắp thức ăn cho Dạ Mạn, nó đang định ăn một miếng thì người phụ nữ đột nhiên biến sắc, nhìn ra đằng cửa.

“Sao vậy ạ?” Dạ Mạn một tay cầm bát, một tay cầm đũa, nhìn theo ra cửa.

Thẩm Tâm Lan tự dưng đứng dậy, vứt đôi đũa xuống, đi xuyên qua cánh cửa chống trộm.

Dạ Mạn nghệt mặt ra, đôi đũa trên tay rơi xuống đất, mặt mày trắng bệch, mắt trừng to, cái gì vậy trời? Thẩm Tâm Lan đâu rồi?

Dạ Mạn ngơ ngác đứng dậy nhìn xung quanh, lê chân đi tới cửa, nếu nó mới nhìn không lầm thì chị Thẩm Tâm Lan kia vừa đi xuyên qua cửa chống trộm!

Nó hoa mắt rồi ư?

Dạ Mạn vặn tay nắm cửa, nhìn thấy một bà lão tóc bạc chống gậy đứng trước cửa nhà, làm nó sợ khiếp vía.

Bà lão cầm một mảnh giấy màu vàng trong tay, liếc nhìn cái vòng tay trên tay nó: “Trời tối rồi, đừng tùy tiện ghé nhà người khác! Coi chừng bị mấy thứ không sạch sẽ đeo bám đấy.”

Dạ Mạn dựng hết cả tóc gáy, nó còn không biết mình đã về phòng bằng cách nào.

Mới vừa rồi, chị hàng xóm tên Thẩm Tâm Di đã đi xuyên qua cái cửa chống trộm đó!  Thứ không sạch sẽ… lẽ nào nó gặp ma rồi?

Rồi thôi đúng rồi còn gì, không gặp ma thì sao tự dưng trời tối mà nó lại tới nhà người lạ ăn cơm!

Nghĩ thôi cũng thấy sợ, á a a a, mẹ bà nhà nó, cái chỗ quỷ quái gì thế này!

Nhà ma, nhà có ma! Có phải nơi để người ta ở đâu trời!

Dạ Mạn liếc mắt nhìn căn phòng, lắc đầu nguầy nguậy, khiếp đảm quá, nó không muốn ở trong căn nhà này một phút một giây nào nữa! Dạ Mạn vội vã đeo cặp chạy xuống lầu.

Chân đã đau sẵn mà lại còn chạy vội nên càng đau hơn, khập khiễng suốt đoạn đường.

Khu nhà có rất ít đèn đường, ánh sáng lại mờ mờ, có ngọn còn chớp tắt chớp tắt, Dạ Mạn lê cái chân đau, hoảng loạn chạy ra khỏi tòa lầu, bổ ra đường lớn như bị nhập.

Két!

Tiếng xe thắng gấp vang lên, một chiếc xe cảnh sát dừng lại, tiếng còi rú lên.

Dạ Mạn tím tái cả môi, nó nhìn chiếc xe cảnh sát, tựa vật ra đầu xe, mệt quá, mệt chết… mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, Dạ Mạn mê man ngủ thiếp đi.

Tư Đồ Hạo kinh hoàng, hoang mang xuống xe, vội vàng đưa tay ra đỡ cô gái đang dần trượt xuống khỏi xe.

Cậu đuổi theo nghi phạm tới đây, tốc độ lái chắc cũng chỉ hai mươi dặm là cùng, đâu tới nỗi đâm chết người ta được, với lại cậu cũng thắng lại kịp lúc rồi.

Tư Đồ Hạo nhìn cô gái trong lòng mình.

Cô gái nhắm chặt mắt không nhúc nhích, gió lướt qua gò má trắng muốt, xung quanh yên ắng…

“Tư Đồ Hạo, Tư Đồ Hạo, mau về tổng cục!”

Giọng nói phát ra từ bộ đàm khiến Tư Đồ Hạo hoàn hồn, cậu chớp mắt, bế cô gái lên.

Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô gái, làm da trắng muốt thanh thoát như ngọc, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, khiến cậu thấy như từng quen biết.

Tư Đồ Hạo đứng giữa ngả đường yên tĩnh, nhìn cô gái mình đang bế… khuôn mặt này trông quen thật, sao thấy như gặp ở đâu rồi?

“Tư Đồ Hạo, ông nội ơi ông về mau giùm đi.” Đội trưởng Lý lại giục lần nữa.

Tư Đồ Hạo không đáp lại, cậu nhẹ nhàng đặt cô gái xuống chỗ ngồi, tắt bộ đàm đi rồi nhanh chóng khởi động xe.

Tối nay khó khăn lắm mới cắt đuôi được vệ sĩ, đuổi theo nghi phạm mà ai ngờ lại đâm phải người ta, làm cảnh sát càng lúc càng mất sức!

Cậu chỉ muốn làm một cảnh sát thôi mà, có cần khó vậy không!

Nhất là ông bố chơi ô dù của cậu, miệng thì bảo giúp cậu thực hiện lý tưởng, thực tế thì sao? Ngấm ngầm gài vào bao nhiêu là tai mắt, cậu tới làm cảnh sát mà như tới uống trà đọc báo vậy!

Tư Đồ Hạo nhìn sang kính chiếu hậu, đạp mạnh chân ga…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi