PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO


Dạ Mạn mới nằm xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng vù vù bên tai.

Âm thanh rất nhẹ nhàng, gần như không nghe thấy nhưng thật sự có tồn tại.

Thính giác của Dạ Mạn nhạy cảm hơn người thường, tiếng động khe khẽ thôi nó cũng có thể nghe được, tiếng gì thế chứ? Chẳng lẽ Tư Đồ Hạo vẫn chưa chịu yên mà quay lại rồi? Không, nếu vậy thì cũng phải là tiếng từ ngoài hành lang chứ, sao lại ở phía ban công được!
Không phải chị ma nữ kia tới tìm nó đấy chứ?
Nhớ lại lời cảnh cáo của bà lão tóc bạc kia, Dạ Mạn càng thấy sợ hơn, sớm biết vậy đã tìm tới bà lão ấy xin một tấm bùa vàng rồi.

Dạ Mạn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy âm thanh đó dị kỳ, nó vén ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp nơi, nhìn quanh căn phòng bằng ánh trăng, trong phòng chẳng có gì hết, là gì được kia chứ?
Rõ ràng là mới có tiếng gì mà?… Ban công sao?
Dạ Mạn bước xuống đất, nhón chân trần đi tới gần ban công từng bước một…
“Ding-dong!” Lúc chỉ còn ba bước là tới ban công, chuông cửa lại kêu.

“Ding-dong, ding-dong, ding-dong!”
Tiếng chuông kêu liên tục không ngừng làm chói màng nhĩ của nó, Dạ Mạn khựng bước lại.

Ai mà đêm hôm cứ ăn ở không nhấn chuông hoài vậy! Có biết phiền là gì không? Dạ Mạn liếc nhìn về phía ban công, quay đầu ra cửa.

“Mở cửa, mở cửa mau, mở cửa!”
Giọng phụ nữ lảnh lót vang lên, con gái nhà ai mà mất nết vậy, nửa đêm đi kêu cửa nhà người ta, Dạ Mạn nhìn qua mắt mèo, quyết định không lên tiếng.

Cô gái ngoài cửa cứ kêu cửa như điên như dại.

Dạ Mạn bực dọc hét: “Ai đấy!”
Châu Mẫn Na nghe thấy tiếng con gái lại càng hăng hơn, biết ngay là có con gái mà, cô ta mới đứng trước cổng khu chung cư quan sát cả buổi trời, chỉ có mỗi đèn ở căn nhà là sáng thôi, xe cảnh sát của Tư Đồ Hạo vẫn còn đậu ngoài kia, chắc chắn là căn này.

“Tư Đồ Hạo, em biết anh ở trong đó, mau mở cửa ra, không mở là em bấm chuông tiếp đấy.


Tư Đồ Hạo, cô ả này quen Tư Đồ Hạo? Dạ Mạn sợ làm phiền đến cả tòa nhà, đành bật đèn mở cửa.

Mùi nước hoa thoang thoảng bay vào trong phòng, một cô gái mặc đầm hồng, tóc nâu uốn lọn xông vào trong.


Nửa tiếng trước.

Châu Mẫn Na gọi cho Tư Đồ Hạo mãi không được, đành vác xác tới Cục Cảnh sát tìm, cậu lại không ở đó, đồng nghiệp tốt bụng cho cô biết, nơi cuối cùng Tư Đồ Hạo đến là ở đây, Châu Mẫn Na bèn lái xe thẳng tới gần toà nhà cũ.

Tạo hoá trêu người, cô ta tìm thấy Tư Đồ Hại, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn thấy, Tư Đồ Hạo xuống xe cùng một cô gái, còn đi vào tòa nhà cũ chung với cô gái đó!
Cậu dám ở cùng người phụ nữ khác, muộn vậy rồi, còn trai đơn gái chiếc…
Châu Mẫn Na càng nghĩ càng tức, nhìn cái lối vào chung cư nhỏ hẹp mà cắn răng nghiến lợi, lẳng lặng chờ đợi.

Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa tiếng cũng trôi qua… Tư Đồ Hạo vẫn chưa ra!
Tư Đồ Hạo, anh không biết nhà họ Châu với nhà họ Tư Đồ có hôn ước sao!
Tư Đồ Hạo, chuyện này là vì anh ép tôi!
Châu Mẫn Na hung hăng kêu cửa, cô ta muốn để Tư Đồ Hạo biết, cô ta mới là vợ tương lai của cậu.

“Tư Đồ Hạo đâu, gọi Tư Đồ Hạo ra đây mau, Tư Đồ Hạo, em thấy anh vào đây rồi, mau ra đây!” Cô gái với dáng người mảnh khảnh đi xoay tới xoay lui, gào thét trong căn hộ.

Dạ Mạn cản cô ta lại: “Cô là ai vậy!”
Cô gái vẫn bám riết không buông: “Tôi là ai hả? Thứ hồ ly tinh cô rù quến Tư Đồ Hạo nhà tôi, còn dám hỏi tôi là ai, tôi nói cho cô biết, Tư Đồ Hạo là người đàn ông của tôi, đừng có ôm ấp ý đồ gì với anh ấy, nói đi, cô giấu Tư Đồ Hạo ở đâu?”
Tư Đồ Hạo nhà tôi, người đàn ông của tôi…
Dạ Mạn phụt cười, gu của Hạo quái gở thế từ bao giờ vậy.

“Hơ, còn cười được cơ đấy, không nói đúng không, tôi không tin là tôi tìm không ra.


Cô gái thơm mùi nước hoa mở cửa nhà vệ sinh, lại đẩy cửa nhà bếp, đôi mắt to tròn liên tục liếc quanh từng ngóc ngách trong căn hộ, cứ sợ nhìn sót chỗ nấp của Tư Đồ Hạo.

Cô gái đưa mắt về phía ban công, thầm chắc mẩm nhếch miệng cười, lao tới như viên đạn.

Ngoài chỗ tối ban công, tên đàn ông đội mũ bóng chày siết chặt nắm đấm.

Mọi thứ đang thuận lợi cả, sao lại moi đâu ra một con đàn bà đanh đá, coi như mày may đấy con nhóc!
Tên đàn ông đội mũ bóng chày, mặc áo màu xám đang định nhảy sang ban công bên cạnh, bỗng một bàn tay vô hình nắm lấy góc áo gã.

“Rầm” Tiếng động vang lên làm hai cô gái trong phòng sợ chết khiếp.


Dạ Mạn rướn dài cổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy hình bóng người đàn ông lạ mặt ngoài ban công làm nó sợ chết khiếp.

Cái gì vậy trời? Sao ban công nhà nó lại có đàn ông, chẳng lẽ tiếng động vừa rồi là…
Ai được cơ chứ, ai mà nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở ban công nhà nó? Trộm hả? Hay là cướp?
Châu Mẫn Na nhìn thấy người đàn ông lạ mặt thì mặt mày trắng bệch ngay lập tức.

Sao thế này… không phải Tư Đồ Hạo!
Châu Mẫn Na cứ tưởng người nấp ở ban công chắc chắn là Tư Đồ Hạo, ai ngờ lại nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đội mũ đeo khẩu trang, nhưng tại sao người đàn ông này lại nấp ngoài ban công?
Người đàn ông té phịch xuống đất, vội vã sờ vào cái khẩu trang, chắc chắn khẩu trang vẫn còn trên mặt, quýnh quáng nhảy sang bên ban công cạnh đó.

Nhưng vào lúc này, một tiếng ồn cực lướn xé rách đêm yên tĩnh.

Châu Mẫn Na run cầm cập, đi tới gần ban công, Dạ Mạn cũng đi tới đó, nhìn thấy máu tươi từ từ lan ra dưới lầu, cả hai đều lập tức tái mặt.

Người đàn ông mới đó… đã rơi xuống rồi sao… rơi xuống từng lầu bốn!
…Vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Sau khi đi xuống, Tư Đồ Hạo không về Cục Cảnh sát ngay mà lại nấp dưới lầu, cậu không yên tâm để lại Dạ Mạn trong phòng 402 một mình.

Lúc Tư Đồ Hạo đang lấy điện thoại ra, do dự xem có nên lên đó khuyên Dạ Mạn lần nữa không thì nghe thấy tiếng động lạ.

Căn 402 đã không được lành từ trước, đã chết mất hai mạng người, khu chung cư có động tĩnh lạ là cậu nghĩ ngay tới Dạ Mạn.

Tư Đồ Hạo chạy sải bước lên tầng trên, thấy cửa phòng 402 mở thì toát cả mồ hôi.

Hai cô gái ở ban công nghe thấy tiếng động thì cùng lúc quay đầu, Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn còn sống sờ sờ ra đó mới thở phào.

May là Dạ Mạn không sao.


Tư Đồ Hạo còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Châu Mẫn Na đã bổ nhào vào lòng cậu.

Tư Đồ Hạo nhăn nhó, hai tay nắm ở lưng chừng, cúi nhìn Châu Mẫn Na trong lòng mình, sao cô ta lại ở đây?
“Em sợ quá, anh Tư Đồ, em sợ quá.

” Châu Mẫn Na yếu ớt kéo dài giọng.

Dạ Mạn đứng ở ban công, không nói tiếng nào, nghiêng người nhìn xuống lầu, siết chặt hay cánh tay.

Tư Đồ Hạo đẩy Châu Mẫn Na ra, nhìn xuống theo tầm mắt của Dạ Mạn, thấy thi thể của người đàn ông đội mũ bóng chày thì vội gọi điện rồi chạy xuống lầu.

Nhìn vẻ ngoài thì trông gã đàn ông này trông quá giống nghi phạm mà cậu rượt đuổi hôm đó!
Nghi phạm đột nhiên xuất hiện ở 402, càng khiến cậu chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

402 liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, người chết đều là những cô gái trẻ, hơn nữa thời gian gây án đều vào ngày mười lăm, Tư Đồ Hạo nhìn ánh trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu mà thở dài.

Nếu thật là tên tội phạm giết người đó, thế thì vừa rồi Dạ Mạn suýt nữa đã…
Tư Đồ Hạo gọi về Cục Cảnh sát, nhanh nhạy chạy xuống cầu thang.

Dạ Mạn những bóng người dưới lầu mà run rẩy, đêm nay thật đáng sợ!
Mới rồi có đàn ông lạ mặt nấp ở ban công nhà nó! Còn đeo khẩu trang nữa chứ! Rõ ràng là tới không có ý tốt! Nếu cô gái nước hoa này không xộc vào thì có phải là nó đã…
Kinh khủng quá!
Từ lúc dọn vào đây tới giờ cứ liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là cái cống không nắp, tiếp đến là bị xe tông rồi lại gặp ma, lần này suýt nữa là over luôn rồi…
Người đàn ông đó nhảy xuống từ ban công nhà nó! Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy? Chỉ trùng hợp thôi sao? Hay là gì khác?
Một nhóm người tụm năm tụm ba dưới lầu, xe cảnh sát, xe cấp cứu kêu inh tai, đánh thức hết cư dân ở xung quanh, Dạ Mạn và Châu Mẫn Na theo Tư Đồ Hạo về Cục Cảnh sát.

Lúc đi ngang qua hiện trường, Dạ Mạn còn không dám nhìn thẳng vào đống máu đó… người đó chết rồi sao?
Lúc này nó lại rất mong là tên đó đã chết, như thế thì nó đã có thể an toàn.

Hoá ra khi đối diện với nguy cơ sống chết, nó lại cũng trở thành một người tầm thường…
“Ông thấy chưa, lại có người chết nữa kia, đã nói là cái chỗ này không sạch sẽ mà, ông còn không tin, mai dọn nhà đi, không thương lượng gì nữa sất!” Người phụ nữ trung niên mặc quần cộc khoác tay người đàn ông đầu hói bụng bia mà cằn nhằn.

Ông hói xoa xoa cái đầu rồi gật gù: “Quỷ hiện thật, mới có mấy ngày mà lại có người chết!”
“Lại là một đêm trăng tròn, lại là một mạng người, trời ạ!”
Tiếng than thở của bà lão tóc bạc truyền đến rõ mồn một, Dạ Mạn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng treo bên trên, ngồi vào xe cảnh sát.

Hắc Bạch Vô Thường đưa hồn ma đội mũ bóng chày đi.


Gã này đã giết hại hai mạng người vô tội, đáng lẽ phải mang đi lâu rồi, ngặt nỗi trật tự địa phủ bị hỗn loạn, có vô số con cá đã lọt lưới.

Cái thứ cặn bã vô nhân tính này còn định giết người trước mặt họ cơ đấy, đối tượng lại còn là Dạ Mạn, cô gái mà Diêm vương để ý nữa chứ.

Rõ là chán sống rồi còn gì!
Hắc Vô Thường vừa đẩy cái hồn ma vừa quát: “Mi vinh dự thật đấy, có Hắc Bạch Vô Thường đích thân đưa tiễn luôn, yên tâm đi, không ngược đãi mi đâu.


Bạch Vô Thường trợn mắt.

Hắc Vô Thường bị ngáo rồi hay gì, biết rõ là con người sẽ không hiểu mà cứ thích phô trương: “Ấu trĩ!”
Hắc Vô Thường đã quen với việc này, y thè lưỡi, không biết sao Bạch Vô Thường càng hung dữ với y, y lại càng thích, có phải tại y đen quá nên ngưỡng mộ Bạch Vô Thường tột độ không ta? Hay là đầu óc y thiếu sợi dây nào?
Con người gọi cái này là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, thiếu tự trọng, hình như là nghĩa xấu? Tóm lại là y thích Bạch Vô Thường, thích ơi là thích!
“Quỷ sai tới rồi, giao cho người ta đi, mình còn phải về báo cáo tình hình với Diêm vương.

” Bạch Vô Thường quay đầu bay về phía Ngũ diện.

Hắc Vô Thường đi sát theo sau: “Tiểu Bạch, sao mình phải tới chỗ Diêm vương?”
Bạch Vô Thường cầm gậy đại tang trên tay gõ vào mũ của tên ngốc nào đó: “Ngu si, ông không thấy gì khác thường hả?”
Hắc Vô Thường vô tội chớp mắt.

Bạch Vô Thường bất lực giải thích: “Ông nghĩ coi, tại sao cái hồn ma đội mũ bóng chày lại giết hại mấy cô gái ở 402, hơn nữa lại còn ra tay vào đêm trăng tròn nữa?”
Hắc Vô Thường tiếp tục chớp mắt.

Bạch Vô Thường chán nản đi đằng trước, không lên tiếng nữa.

Hắc Vô Thường tò mò, đuổi theo đằng sau, hỏi dồn: “Tiểu Bạch, mau nói anh nghe đi, nói anh nghe đi mà, đang nói giữa chừng mà, Tiểu Bạch đẹp nhất, Tiểu Bạch…”
Bạch Vô Thường hết sức bất lực! Sao mình lại là đồng đội của cái tên đần độn này, trời ơi ngó xuống mà coi, mau cứu cô với!
Hắc Vô Thường mặt dày bám theo, giở đủ trò làm vẻ đáng yêu.

Bạch Vô Thường xanh cả mặt, đẩy phắt y đi.

Hắc Vô Thường rầu rĩ đi theo đằng sau Bạch Vô Thường, Bạch Thường mềm lòng, chỉ đành giải thích cho y biết.

“Thôi được rồi, được rồi, nói ông nghe cho rồi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi