PHÁN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 104: Tiêu tán


Hắn muốn nói Trần Bất Đáo, cả người em đau lắm.


Edit: Cúc kiên cường


Beta: 



Đám người có mặt tại đây hầu như đều nhìn thấy cảnh đó trước khi rời lồng, nhưng Văn Thời thì không.


Rõ ràng hắn mở to hai mắt nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Bởi khi lồng tan rã, có người chợt lau nhẹ đuôi mắt ẩm ướt của hắn, khẽ than thở một câu: "Văn Thời..."


Dường như người ấy có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ giọng bảo: "Đừng khóc."


Văn Thời nghe được câu nói này, cả cơ thể thoáng chốc hụt hẫng.


Bàn tay che mắt rồi lau nhẹ đuôi mắt hắn trước đó đã biến mất, người giữ dây rối ngăn cản hắn cũng biến mất.


Mọi thứ trong lồng như một tấm màn chắn đang dần hạ xuống, để lộ cảnh tượng của thực tại---------


Hắn vẫn đứng trước khu nhà họ Trương tan hoang, đối diện với những bóng đen chập trùng của dãy núi phía xa.


Đôi cánh vàng sáng lấp lánh của đại bàng Kim Sí lướt qua sườn núi, vệt bóng dài màu bạc của đại Triệu tiểu Triệu đáp thẳng xuống đất. Ánh lửa sáng chói bùng lên trên cơ thể chúng rồi nhanh chóng lụi dần.


Tựa như tàn dư của pháo hoa, lập lòe đôi chút rồi tắt hẳn.


Văn Thời nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc, dường như rất nhiều người đang chạy về nơi con rối lớn rơi xuống.


Cũng có người chạy về phía hắn, gọi tên hắn.


Nhưng lòng bàn chân hắn cứ như mọc rễ, nghe không rõ mà cũng chẳng thể động đậy.


Thật ra không cần nhìn thì hắn cũng biết rõ xảy ra chuyện gì --------


Đó là dấu hiệu khô hóa của con rối chứ chẳng phải tình huống bất ngờ nào khác. Là tình trạng khô hóa không thể tránh khỏi mà hắn đã lo lắng bấy lâu.....


Sự khô hóa của Tạ Vấn.


Thật ra hắn đã dự cảm được chuyện này từ trước khi tới khe núi. Lúc ấy hắn giữ chặt Tạ Vấn rồi liên tục kiểm tra tình trạng của anh, trông thấy nửa cơ thể vẫn lành lặn của đối phương còn thở phào một hơi.


Nhưng hắn quên mất rằng người sống vào lồng bằng hư tướng. Khi đó bọn họ đã lạc vào lồng của Trương Đại Nhạc, và tất cả những gì hắn nhìn thấy... đều là giả mà thôi.


Văn Thời vẫn nhớ rõ Tạ Vấn đứng trong góc khuất của bóng đêm nhìn sang, toàn thân anh lan tỏa mùi khô héo.


Có lẽ từ khoảnh khắc đó trở đi, người ấy cũng đã sức cùng lực kiệt, chẳng qua không yên lòng nên mới ráng gắng gượng để ở bên cạnh hắn thêm một lúc mà thôi....


Giờ đây lồng sụp đổ, hư tướng cũng theo đó tan biến.


Đáng lẽ hắn phải hiểu ra từ sớm mới đúng.


Từ khi biết Tạ Vấn chỉ mượn cơ thể của con rối để quay về dương gian, lẽ ra hắn phải hiểu một phần bản thể của linh thần vốn không tồn tại được bao lâu. Chung quy vẫn phải trơ mắt nhìn người ấy dần tan biến.


Nhưng người ấy lại chẳng bao giờ cho hắn nhìn.


Mỗi lần rời đi anh đều luôn ở phía sau còn Văn Thời ở phía trước.


Anh chưa bao giờ để Văn Thời nhìn thấy.


Gió thổi tới từ sau lưng rồi vòng qua trước mặt, hiu quạnh lắm.


Dường như trong gió giấu một lưỡi dao, đâu đâu cũng đau đến buốt nhói khi gió thổi qua đôi mắt hay tràn vào trong cơ thể. Văn Thời mở to mắt, một lúc lâu sau mí mắt khẽ run rẩy. Hắn lập tức cụp mắt, vội tìm gì đó trên mặt đất.


Tầm nhìn mờ nhòe đi, hắn nhíu chặt mày, thật ra chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn khăng khăng tìm cho bằng được.


Cách đó không xa hình như có ai đó xảy ra chuyện, khung cảnh cực kỳ ồn ào nhốn nháo, còn có người gọi "Hạ Tiều" hoặc một cái tên nào đó, hắn nghe không hiểu lắm, cũng chẳng thèm đoái hoài tới.


Chu Húc chạy tới, mở miệng lại là giọng điệu của Bốc Ninh: "Văn Thời..."


Hình như hắn đáp lại bằng giọng khản đặc khó nghe. Hắn chớp chớp mắt, ngay khi tầm nhìn trở nên rõ nét, cuối cùng cũng trông thấy thứ mình cần tìm----


Đó là một cành tùng trắng khô phủ đầy sương đêm lạnh giá chẳng biết rơi xuống bên cạnh hắn từ lúc nào.


Hắn đứng lặng một lúc lâu rồi cúi người nhặt lên.


Khoảnh khắc ấy, nỗi đau đớn khi róc sống linh tướng của ngàn năm trước ập tới như thủy triều.


Hắn cầm mẩu cây khô ấy, không thể đứng thẳng người được nữa.


Thuở niên thiếu, người ấy thường bảo miệng hắn còn cứng hơn cả sắt đá, dù có phải chịu nỗi khổ phanh thây xé xác đến mức mồ hôi lạnh thấm đẫm cả người, có hỏi hắn thì hắn vẫn chỉ trả lời rằng "Không đau".


Nhưng giờ phút này, khi bóng tối ùn ùn kéo tới nhấn chìm mọi ý thức, Văn Thời cuối cùng cũng mấp máy môi.


Hắn muốn nói Trần Bất Đáo, cả người em đau lắm.


Nhưng không ai có thể nghe thấy nữa rồi....


***


Rất lâu trước đây, Trần Bất Đáo từng nói núi Tùng Vân có linh mạch, có thể dưỡng linh cũng có thể nuôi người, vậy nên Bốc Ninh mới chọn phủ bụi nghìn năm trước tại nơi này.


Sau này phong ấn được hóa giải, cố nhân trùng phùng, hắn bèn nuôi dưỡng Chung Tư và Trang Dã ở một hồ nước linh trong núi.


Giờ đây trên núi lại có thêm vài người ------


Văn Thời đã mê man suốt ba ngày ba đêm trong căn phòng trên đỉnh núi.


Có người đẩy cửa bước vào thắp sáng ngọn đèn trên bàn, ánh sáng vàng ấm dần lan tỏa nhưng sắc mặt của người nằm nghiêng trên giường vẫn tái nhợt không có sắc máu như cũ.


Nơi duy nhất có thể trông thấy màu máu chính là ngón tay hắn, bởi vì nắm cành tùng kia quá chặt mà cọ rách một mảng da. Vệt máu ứa ra từ đốt ngón tay, ướt rồi lại khô, cuối cùng gỉ thành màu đỏ đậm.


"Má." Người thắp đèn ló đầu nhìn một cái, líu hết cả lưỡi: "Lại chảy máu rồi. Hay là thử gỡ tay anh ta lần nữa xem?"


Người nói là Chu Húc, nhưng trong phòng trừ nó ra thì chẳng có ai tỉnh cả.


Chỉ thấy nó hỏi xong thì hơi sững người sau đó rụt cổ về. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ ấy nhưng lại như biến thành người khác.


Khi mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng điệu của nó đã trở nên nhẹ nhàng ấm áp kèm theo chút mệt mỏi lo âu: "Vô ích thôi. Tính nó bướng bỉnh lắm, gỡ không nổi đâu."


Ngoài miệng thì nói vậy nhưng hắn vẫn bước tới bên giường cúi người thử gỡ bàn tay đang siết chặt cành tùng của Văn Thời.


Hắn mới chỉ chạm nhẹ vào cành cây khô thôi mà hơn chục sợi dây rối đã bắn ra từ những ngón tay siết chặt của Văn Thời như lưỡi dao lạnh lẽo.


May thay người thử là Bốc Ninh, hắn nghiêng đầu xoay người khó khăn lắm mới né thoát. Nếu đổi thành người khác thì lúc này đã bị dây rối đóng xuyên lên tường phòng rồi.


Những sợi dây rối kia không vụt trúng cái gì nên lại yên lặng rút về.


Còn chủ nhân của dây rối vẫn hôn mê bất tỉnh, đợt tấn công vừa rồi chỉ là xuất phát từ bản năng mà thôi.


"Ba ngày rồi mà vẫn như vậy..." Chu Húc vỗ vỗ ngực sợ hãi không thôi.


Lát sau lại lắc mình biến thành Bốc Ninh trầm giọng trả lời: "Đúng vậy, đã ba ngày rồi."


Hắn nhìn hàng mi vẫn khép của Văn Thời thở dài một hơi rồi nhìn chằm chằm cành khô kia đến mức ngẩn người.


Tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc cốc" khá nôn nóng đột nhiên vang lên.


Bốc Ninh quay đầu trông thấy một người đẩy cửa bước vào.


Người bước vào là Trương Bích Linh, một trong những chủ oán tại thôn Liễu ngày trước, đồng thời kiếp này là mẹ của Chu Húc. Cô đang định nói chuyện với Chu Húc thì chợt băn khoăn nên gọi là "Tiểu Húc" hay nên gật đầu thưa một tiếng "Lão tổ".


Bốc Ninh thì lại gật đầu áy náy với cô rồi lui về để Chu Húc làm chủ cơ thể.


"Mẹ, mẹ vội vã thế làm gì?" Chu Húc hoán đổi vị trí khá tự nhiên thoải mái.


Trương Bích Linh lược bỏ tên gọi, chỉ về hướng con đường núi và nói: "Hình như tiểu Hạ sắp tỉnh rồi."


Tiểu Hạ trong miệng cô chính là chỉ Hạ Tiều.


Kể từ ngày tới nhà chính họ Trương và lạc vào lồng của Trương Đại Nhạc thì Hạ Tiều đã có gì đó không ổn lắm. Trương Bích Linh vẫn luôn đi chung với cậu, nhìn thấy cậu không gượng nổi mà ngất xỉu ngay khi lồng tan biến nhưng chẳng một ai biết rõ lý do.


Mọi người đã thử khá nhiều cách nhưng Hạ Tiều vẫn không hề tỉnh lại. Cho dù làm thế nào thì cậu vẫn cứ cuộn chặt người, tay ôm đầu như đang chống chọi với một nỗi đau đớn nào đó.....


Khi ấy không biết có phải bị ảnh hưởng bởi người tạo ra mình là Văn Thời hay không.


Bốc Ninh dứt khoát đưa cả cậu và linh thần sứt mẻ thoi thóp hơi tàn của Trương Nhã Lâm về núi Tùng Vân rồi thu xếp ổn thỏa cho bọn họ ở sườn núi.


Trừ những người cần phải được dưỡng linh thì cũng chỉ có mỗi người ngoài là Trương Bích Linh được ngầm cho phép ở lại giúp Bốc Ninh trông nom cả hai bên.


"Sắp tỉnh rồi ạ?" Chu Húc nghe vậy bèn nói: "Thế thì tốt quá, chứ cứ hôn mê mãi thì đúng là có hơi đáng lo đấy."


"Nhưng-----" Sắc mặt Trương Bích Linh thoáng ngập ngừng.


"Sao vậy, sao mẹ cứ ấp a ấp úng thế?"


"Tình trạng của tiểu Hạ khá kỳ quái."


"Kỳ quái?"


Chu Húc không hiểu lắm, Trương Bích Linh nói thẳng luôn: "Tạm thời con đừng chiếm chỗ nữa, để lão tổ Bốc Ninh tới sườn núi nhìn thử xem."


Chu Húc: "..."


Nó "À" một tiếng rồi giơ tay chọc chọc vào người mình bảo: "Đừng khách khí nữa nhá lão tổ."


Một giây sau hắn hơi nhíu mày chắp tay với Trương Bích Linh, "Ngại quá, xin đợi một lát."


Hắn vừa nói vừa đi tới bên giường, cầm vài cục đá trên bàn định bày chúng lên giường.


Trương Bích Linh thắc mắc: "Lão tổ ngài định...?"


"Đang bày trận đấy ạ." Chu Húc bất chợt ngoi lên trả lời cô.


"Là trận dưỡng linh ạ?" Trương Bích Linh nhớ lúc trước từng nghe Chu Húc nói linh tướng của lão tổ Văn Thời hiện giờ chỉ sót lại vài mảnh vụn, thiếu hụt khá nhiều, vậy nên tác dụng của hồ dưỡng linh và trận dưỡng linh khá hạn chế với hắn.


"Không hẳn là thế." Chu Húc lại ló mặt ra nói, "Chủ yếu là sợ anh ta chuồn mất thôi."


Trương Bích Linh ngạc nhiên: "?"


Bốc Ninh rốt cuộc cũng không mặc kệ nửa kia của mình nói hươu nói vượn nữa, hắn đặt xuống viên đá trận thứ ba và giải thích: "Tôi sợ đệ ấy tỉnh rồi sẽ làm mấy chuyện ngốc nghếch."


Trương Bích Linh không hiểu rõ ý nghĩa của "chuyện ngốc nghếch" trong lời hắn là gì, nhưng cô vẫn nói tiếp theo quán tính: "Lão tổ Văn Thời không giống kiểu người sẽ làm loạn."


Bốc Ninh đứng thẳng người, khẽ than thở: "Người sư đệ này của tôi nhìn thì lạnh như băng... nhưng thực chất bên trong lại điên rồ hết sức."


Hắn đang định đặt xuống viên đá trận thứ tư thì dừng lại giữa chừng, nghiêng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa.


"Sao vậy ạ?" Trương Bích Linh hỏi.


Nhưng Bốc Ninh chưa kịp trả lời thì cô đã biết lý do ------ hình như có tiếng động phía sườn núi.


Núi Tùng Vân về đêm yên tĩnh đến lạ thường, miễn là không cố ý che giấu tiếng động thì âm thanh cách xa hơn trăm mét cũng như gần trong gang tấc.


Cuối cùng Bốc Ninh còn chưa bày xong trận đá đã vội vã xuống sườn núi với Trương Bích Linh.


Bọn họ vội rời đi nên không hề hay biết lúc cửa phòng đóng lại chưa được bao lâu, Văn Thời mê man trên giường suốt ba ngày đột nhiên mở mắt.


***


Khi Bốc Ninh và Trương Bích Linh xuống tới sườn núi, mới liếc mắt đã thấy một loạt vết rạn trên vách tường như thể vừa phải chịu một đòn tấn công nặng nề.


Nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là nơi phát ra tiếng động ban nãy.


"Có người lên núi ư?!" Phản ứng đầu tiên của Trương Bích Linh chính là chuyện này, cô quay đầu nhìn quanh bốn phía.


Không chờ cô kịp tìm ra dấu vết thì Bốc Ninh đã mở miệng: "Không phải được tạo ra từ bên ngoài căn phòng."


"Không phải từ bên ngoài căn phòng? Chẳng lẽ ..." Trương Bích Linh nhìn chằm chằm căn phòng đó lẩm bẩm: " Từ phía trong?"


Họ đẩy cửa bước vào thì phát hiện bên trong bị phá hoại nghiêm trọng hơn nhiều, có một chỗ bị lõm sâu, các vết nứt lít nhít dày đặc lan ra xung quanh từ nơi đó.


Đúng là được tạo ra từ phía trong phòng.


Nhưng trước đấy chỉ có hai người trong căn phòng này thôi ------


Trương Nhã Lâm bị cụ tổ nhà họ Trương hành thê thảm, đến giờ còn chẳng chắc sống hay chết, hắn vẫn nằm đó như một khúc gỗ mục hình người, ngay cả thở cũng thoi thóp thì đương nhiên không thể làm ra dấu vết cỡ này.


Vậy chỉ còn dư lại mỗi Hạ Tiều...


Nhưng Hạ Tiều luôn nhát gan và gầy yếu, cho dù là bản lĩnh của Thẩm Kiều hay của Văn Thời thì cậu cũng chẳng học được tí tẹo nào. Muốn tạo ra vết rạn cỡ này, có khi đã gãy một đống xương rồi ấy chứ.


Chu Húc nghĩ như vậy, thoắt cái chiếm quyền điều khiển cơ thể rồi nhìn về phía giường Hạ Tiều nằm.


Nó thấy người lúc trước cuộn tròn cơ thể quay mặt ra ngoài cửa đã đổi hướng từ bao giờ, cậu quay lưng về phía họ, trán tì lên tường, cuộn người vào phía trong.


Nhờ ánh đèn trong phòng có thể thấy cậu đang run rẩy.


Không biết là sợ hay là đau...


"Lúc trước cậu ấy cũng trở mình mấy lần, còn hay nói mê, trông như có vẻ sắp tỉnh lại." Trương Bích Linh nhìn chằm chằm người trên giường, cô ngừng chút rồi nói tiếp: "Không biết do cái bóng hay gì mà tôi cứ cảm giác hình như cậu ấy cao lớn hơn một chút, tóc cũng đen hơn so với ban đầu..."


Cô vừa nói thế, Chu Húc cũng cảm thấy đúng thật ------


Nhìn từ phía sau thì dáng vẻ của Hạ Tiều có hơi khác so với ấn tượng của nó.


"Mẹ bảo anh ấy vẫn luôn nói mê hở, thế đã nói những gì ạ?" Chu Húc hỏi Trương Bích Linh.


"Cứ ậm ờ nên mẹ không nghe rõ lắm. Hình như là gọi ông nội, còn gọi anh nữa. Sau đó giọng điệu cũng thay đổi nên mẹ cũng chẳng hiểu cậu ấy đang nói cái gì nữa."


Chu Húc đi đến bên giường, thoáng trông thấy góc mặt của người kia, đúng là Hạ Tiều không sai vào đâu được. Cậu nhắm hai mắt, ấn đường nhíu chặt như đang mắc kẹt trong một giấc mơ hỗn loạn nào đó, cũng có vẻ như đang chịu đựng một nỗi đau đớn không thể nào thoát khỏi.


Chu Húc thấy cậu run dữ dội hơn, rốt cục không nhịn được vươn tay đẩy Hạ Tiều rồi gọi: "Hạ Tiều? Hạ Tiều, anh ------ "


"Cút!"


Một giọng nói trầm khàn vang lên.


Chu Húc chỉ kịp nhìn thấy Hạ Tiều đang co ro chợt giơ tay ra thì đã bị Bốc Ninh chiếm quyền điều khiển cơ thể.


Giây tiếp theo, hắn ngả người lùi vội về phía sau hai bước.


Vừa mới đứng vững đã nghe thấy một tiếng ầm vang vọng trong phòng.


Bàn tay vừa hất ra của Hạ Tiều cứ như ẩn giấu một lưỡi dao gió đập vào bàn gỗ, va vào vách tường để lại một cái rãnh sâu hoắm.


Chiêu này mà trúng vào người thì chắc lòi cả xương ra rồi.


Chu Húc nhìn cái rãnh sâu kia, sau đó lại nhìn Hạ Tiều vẫn đang cuộn mình run rẩy trên giường, nó sợ đần cả người: "Hoang mang style, anh ta bị làm sao vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi