PHÁN QUAN

Văn Thời nói câu này trong vô thức, hỏi xong mới ngớ người, nhưng muốn rút lại lời cũng không được nữa rồi.

Hắn không biết biểu cảm của bản thân khi đó như thế nào, có thể là hơi cau mày một chút, cũng có thể là tự giễu hoặc chán nản, hoặc chỉ đơn giản là chờ một câu trả lời mà thôi.

Tạ Vấn nhìn hắn hồi lâu.

Trong một khoảnh khắc, Tạ Vấn gần như sắp nói ra điều gì đó, bởi vì anh ta khẽ lặp đi lặp lại câu“Ví dụ như…”

Nhưng nói xong ba chữ kia anh ta lập tức im bặt, mãi sau mới mở miệng.

“Ví dụ như muốn nhìn xem chừng nào cậu mới nhớ ra mình có một người thầy, muốn nghe xem cậu có nói xấu sau lưng hay không.”

Khi nói những lời này, anh ta đã sửa lại giọng điệu của mình, ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào vai Văn Thời.

Đợi đến lúc Văn Thời kịp phản ứng thì vị trí giữa hai người đã thay đổi. Đường núi sau chỗ ngoặt vẫn rất chật hẹp, hắn đi trước còn Tạ Vấn theo sát sau lưng.

Câu trả lời nghe có vẻ qua quýt bình thường nhưng lại giống như một lời nói dối do sự im lặng kéo dài trước đó. 

Văn Thời muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Vấn nhưng hắn biết cho dù lúc này quay đầu thì cũng chẳng nhìn thấy được điều gì.

Vậy nên hắn chỉ hơi nghiêng mặt sang rồi nhấc chân đi về phía trước.

Đi được vài bước, hắn mới mở miệng nói: “Tôi chẳng có lời nói xấu nào mà không dám nói trực tiếp cả.”

Tạ Vấn đi phía sau hắn, mãi một lúc lâu mới cười nói: “Cũng đúng.”

Cũng đúng…

Những câu không thể nói ngay trước mặt, không có câu nào là câu nói xấu cả.

“Sư đệ.” Tiếng của Bốc Ninh truyền đến.

Văn Thời ngước mắt nhìn sang, thấy hắn đi trước mấy bước, đang dừng chân trên bệ đá phía trước. Hắn nhìn về phía bên này, đột nhiên hỏi: “Đệ sao vậy?”

Văn Thời ngẩn ra, sải bước đi tới: “Hả?”

Bốc Ninh quan sát hắn: “Vừa nãy trông đệ hơi…”

“Hơi làm sao?”

Hơi cô đơn.

Lời đã đến khóe miệng nhưng Bốc Ninh lại không nói ra, bởi vì ngước mắt lên liền thấy những cảm xúc kia của Văn Thời đã biến mất như đá cứng và gỗ mục bị phủ kín dưới nền tuyết dày.

“Không có gì.” Bốc Ninh lắc đầu.

Văn Thời nghi ngờ định hỏi lại thì liếc thấy cảnh tượng bên cạnh.

Hắn hoảng hốt quay người nhìn sang, sau đó không thể rời mắt đi được nữa – –

Đó là một cánh đồng hoang vu rộng lớn không có điểm dừng bị bao bọc trong màn sương đen dày đặc giống như sông biển không thấy được bãi bồi.

Bệ đá mà bọn họ đứng đang hướng về nơi đó.

Rõ ràng là cách nhau không xa, lại tựa như hai thế giới.

Núi đá phía sau lưng bọn họ bị bao phủ bởi rêu xanh dày đặc, dây leo mọc thành bụi, những cây tùng già không biết đã sống được bao năm chiếm giữ giữa các khe hở, xanh tươi um tùm.

Còn trong đám sương đen trước mặt bọn họ lại không có một ngọn cỏ nào, khắp nơi đều là một bầu không khí trầm lặng âm u.

Giống như có một tấm chắn trong suốt ngăn cách hai thế giới này. Đám sương đen trôi lơ lửng như những đám mây, nhưng chúng không bao giờ vượt qua ranh giới, mỗi khi chạm đến mép bệ đá đều vòng ngược lại.

Tạ Vấn đứng phía sau Văn Thời, ánh mắt cũng rơi vào màn sương đen mênh mông, nhíu chặt lông mày.

Lão Mao và Hạ Tiều theo sát phía sau trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi, chỉ có Trương Lam và Trương Nhã Lâm buột miệng kêu khẽ: “Xoáy lồng!”

Bọn họ vừa nói xong mới kịp phản ứng, vội sửa lời: “Không đúng, không phải là một cái xoáy lồng.”

Tuy rằng đều là nơi có sương đen dày đặc không thể tiêu tan, nhìn qua giống nhau đến sáu bảy phần, nhưng đây cũng không phải là loại xoáy lồng mà bọn họ từng đối phó. Nó lớn hơn và dày đặc hơn xoáy lồng rất nhiều, giống như tập hợp của rất nhiều xoáy lồng vậy…

Trong nháy mắt đó, một từ lóe lên trong đầu Trương Lam ——-

Đầu nguồn.

Cô lập tức bị dọa sợ bởi hàm nghĩa phía sau từ này, càng nghĩ lại càng sợ hãi, thế là câm như hến không nói năng gì.

Dù có phải xoáy lồng hay không thì nó cũng là thứ không thể xuất hiện ở núi Tùng Vân.

Văn Thời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở núi Tùng Vân, hắn cau mày trầm giọng hỏi: “Đây là đâu?”

Bốc Ninh xụ mặt, ánh mắt dõi vào trong đám sương đen, không biết đang nhìn thứ gì xuyên qua màn sương.

“Không nhận ra được đúng không?” Bốc Ninh giơ tay chỉ vào chỗ sâu trong sương mù màu đen nói: “Bên kia chính là hồ Thanh Tâm.”

Văn Thời trợn to hai mắt nhìn vào nơi tối tăm gần như vô tận kia trong ngỡ ngàng.

“Hồ Thanh Tâm?” Giọng hắn khàn khàn: “Huynh nói nơi này… là hồ Thanh Tâm?”

“Ừ.” Bốc Ninh chỉ vào bệ đá dưới chân nói: “Bệ đá này nằm đối diện với trung tâm của hồ. Đệ và đại sư huynh đã từng tu luyện thuật con rối ở đây, Chung Tư từng vẽ bùa ở nơi này. Thỉnh thoảng sư phụ từ dưới núi trở về cũng sẽ đi ngang qua …”

Khi hắn nói mấy lời này, trong tâm trí Văn Thời lóe lên từng khung cảnh rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Hắn còn nhớ trong hồ Thanh Tâm có hàng nghìn con cá bơi lội. Mỗi lần vào hè trước khi cơn mưa rào ập đến, trong khe núi sẽ trở nên oi bức ngột ngạt, đàn cá bơi trong hồ sẽ thi nhau nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành những gợn sóng, từng vòng từng vòng xen kẽ vào nhau.

Trang Dã vung dây rối chưa thạo nên thường hay rủ hắn tới chỗ bệ đá này lấy mấy con cá đang nhảy lên làm bia, luyện tập từ lúc sắc trời âm u cho đến khi bắt đầu có hạt mưa.

Dây rối vung ra rất nhẹ nhàng, chỉ để luyện tập thao tác chứ không thêm bất cứ sức lực nào. Khi đánh trúng mấy con cá đang bơi, lực chạm vào không nặng bằng hạt mưa, chỉ khiến chúng quẫy đuôi mà thôi.

Chung Tư lại không chịu tuân theo quy củ, thường xuyên chạy tới đây phá rối. Hắn không dám quấy rối Văn Thời nên nhắm vào Đại sư huynh. Chỉ cần Trang Ừ Ừ  vung dây rối là hắn sẽ chắp tay sau lưng lén lút vê lá bùa ngay lập tức.

Thế là mấy con cá luôn uốn mình sang một bên ngay trước khi bị dây rối đánh trúng.

Cho nên thành tích của Trang Ừ Ừ luôn rất thê thảm, nhất là khi so sánh với Văn Thời bách phát bách trúng thì càng be bét hơn, điều này thường khiến cho Trang Ừ Ừ nghi ngờ cuộc sống một cách nghiêm trọng.

Nhưng hắn không có tính háo thắng, thường chỉ buồn bực nửa ngày rồi bùi ngùi cười nói: “Sư đệ đúng là rất mạnh, huynh còn kém xa lắm.”

Còn Văn Thời kiểu gì cũng sẽ thay đổi đường đi của dây rối ngay phút cuối cùng, trói Chung Tư trốn ở góc nào đó thành cái kén rồi xách đi xin lỗi Đại sư huynh.

Nhưng kết quả thường là Đại sư huynh bị Chung Tư lừa cho một vố, lừa xong còn khen tốt này nọ.

Còn cả những khoảng thời gian Văn Thời theo Trần Bất Đáo xuống núi, bọn họ sẽ đi qua con đường này. Vì có hồ nước mênh mông ấy nên tràn đầy sức sống hơn những con đường núi khác.

Gió núi len lỏi qua lá cây, âm thanh xào xạc. Tiếng mưa rơi trên núi cũng nghe rào rạt.

Mỗi lần bọn họ đi dọc theo con đường này đều sẽ nghe thấy những âm thanh như vậy, giống như cả một đời cứ thế trôi qua. Có một lần Trần Bất Đáo nói cho hắn lí do chọn núi Tùng Vân làm nơi dừng chân là vì linh khí của hồ nước này dồi dào, có thể khiến linh thần của người ta yên ổn.

Tất cả ký ức có liên quan đến hồ Thanh Tâm của Văn Thời đều là sự an nhàn đẹp đẽ.

Hắn chẳng thể nghĩ tới có một ngày hồ nước đó sẽ trở thành như vậy.

“Sao lại biến thành thế này?” Văn Thời hỏi rồi vươn tay chạm thử.

Khoảnh khắc ngón tay tới gần đám sương đen, đầu hắn kêu ong ong như bị cái chùy nặng nghìn cân hung hăng gõ xuống.

Một giây đó, gió lốc gào thét thốc tới!

Hắn nghe thấy tiếng vạn quỷ khóc than đã lâu không gặp.

Hắn nhìn thấy bóng tối như có người đột ngột tắt đèn. Vô số lưỡi dao giấu trong cơn gió róc vào thịt hắn, đau đến khiếp người.

Hắn vô thức xoa nơi đột nhiên bị róc thịt nhưng không chạm được vào bất kỳ vết thương nào, như thể cơn đau kia không ở trên cơ thể mà là sâu trong trí nhớ.

Khi hắn kịp nhận ra điều này, bóng tối trước mắt chậm rãi tản đi.

Văn Thời nghe thấy tiếng Bốc Ninh vang lên bên tai: “Chung Tư và Trang Dã cũng ở ngay đây.”

“Huynh nói gì cơ?” Lúc Văn Thời quay đầu, hắn mới thoát ra khỏi bóng tối và những đau khổ không có thực.

Cảm giác đó vẫn còn sót lại, đến mức mặt hắn cực kỳ nhợt nhạt.

“Ngày ấy…” Bốc Ninh dừng một chút.

Văn Thời vô thức hỏi: “Ngày nào?”

Bốc Ninh không trả lời.

Nhưng Văn Thời đột nhiên hiểu rõ…

Chính là cái ngày phong ấn Trần Bất Đáo.

Khoảnh khắc hiểu rõ điều này, ngay cả sắc máu trên môi hắn cũng biến mất.

Hắn nhìn Tạ Vấn bên người, nghe thấy Bốc Ninh chậm rãi nói: “Ngày ấy linh thần của Chung Tư và Đại sư huynh hao tổn nghiêm trọng nhất…”

Còn Bốc Ninh do khống chế trận cách khá xa nên chịu ít tổn thương hơn.

Mọi phán quan đều biết rằng khi giải lồng, nếu như oán sát của chủ lồng quá sâu và nặng, sương đen tàn phá vượt qua phạm vi chịu đựng thì sẽ ăn mòn, nhiễm bẩn người xung quanh.

Mà tình trạng của Trần Bất Đáo khi đó tương đương với hàng triệu chủ lồng không thể khống chế đang tập trung trên người hắn.

Mặc dù họ phong ấn thành công nhưng vẫn có oán sát sót lại lan tới người khác.

Chung Tư và Trang Dã ở gần nhất, phản ứng nhanh nhất nên đã cản lại toàn bộ sương đen thoát ra ngoài.

Nhưng khi đó bọn họ đã vô cùng suy yếu, linh thần chẳng còn lại bao nhiêu, sớm đã không thể hóa giải oán sát của trần gian đậm đặc như thế.

Vì để không ăn mòn nhiễm bẩn nhiều người vô tội, cũng vì đoán được bản thân không chống đỡ được bao lâu nên bọn họ tránh vào núi Tùng Vân nhờ “cửa” mà Bốc Ninh dùng trận để mở.

Người trần nói, lá rụng về cội.

Việc bọn họ làm chính là cứu giúp chúng sinh, thanh lọc nghiệp chướng trần thế, tưởng rằng đã thoát khỏi khói lửa trần gian từ lâu, ngờ đâu cuối cùng vẫn không tránh được câu nói này của người trần.

Khi bọn họ không có chỗ để ẩn náu, cuối cùng vẫn là muốn về nhà.

Bốc Ninh nói: “Huynh dựng hàng rào bảo vệ thôn làng dưới núi và bày trận giấu toàn bộ núi Tùng Vân để tránh liên lụy tới nhiều người hơn. Sau đó bọn huynh thử tất cả biện pháp có thể thử nhưng vẫn không thể hòa tan được những thứ đó, cho nên đành phải phong ấn cả bản thân ở nơi này.”

Hắn dứt lời, Văn Thời trông thấy Tạ Vấn nhắm mắt lại.

Anh ta mặc áo bào đỏ đứng bên bệ đá, mặt hướng về phía đám sương đen sâu không thấy đáy, trong sương mù là học trò mà anh ta đã nhìn từ bé đến lớn.

Bọn họ bị vây ở đây, đợi chờ một nghìn năm.

Văn Thời thực sự không dám nghĩ, tâm tình giờ phút này của người đó như thế nào.

“Dùng trận tẩy linh à?” Hắn hỏi Bốc Ninh.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khàn đến mức nghe không rõ.

Ngày trước hắn học được trận tẩy linh thì đã kể lại trận pháp cho mấy sư huynh đệ khác nhằm chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.

Nhưng chẳng ai có gánh nặng như hắn, bọn Bốc Ninh dư sức hòa tan những cái lồng bình thường.

Cho nên tới cuối cùng, người thật sự dùng trận tẩy linh không ngừng róc thịt bản thân chỉ có một mình Văn Thời.

Hắn không đếm nổi bản thân đã vào trận bao nhiêu lần, từ 19 tuổi cho đến cuối đời, từng lần từng lần, cứ thế chậm rãi hòa tan những trần duyên kia gần như sạch sẽ.

Biển sương đen trước mắt này không kém với những trần duyên mà hắn phải gánh chịu trong cơ thể năm đó bao nhiêu, nếu như dùng trận tẩy linh thì chắc là có thể hóa giải sạch chứ.

Vì sao tình trạng vẫn như thế này ?

Điều khiến Văn Thời bất ngờ chính là Bốc Ninh nói: “Dùng rồi, nhưng không có tác dụng.”

Văn Thời: “Sao lại như vậy được?”

Rõ ràng hắn đã dùng nhiều năm như thế….

Bốc Ninh nói: “Sau này huynh từng thử phá giải trận kia, không đơn thuần là hóa giải, dù sao thì những oán sát phàm trần kia là thứ mà rất nhiều người để lại trên thế giới này, sao có thể trực tiếp tan biến được, thế nào cũng phải có nơi tiếp nhận chứ. Nhưng huynh không tìm được nơi tiếp nhận ở đâu.”

Văn Thời không thạo trận pháp, gắng gượng lắm mới học được trận tẩy linh.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được nguyên nhân trận tẩy linh phát huy hiệu dụng, hắn bỗng nhiên giật mình đứng sững người.

“Huynh từng cho rằng núi Tùng Vân, thậm chí là hồ Thanh Tâm này, nhưng sau này lại phát hiện ra không phải.” Bốc Ninh trầm giọng nói, “Nhưng mặc kệ là đâu, nơi đó chắc cũng bị phá hủy rồi, không thể tiếp nhận lại bất cứ oán sát mới nào nữa, cho nên….trận tẩy linh vẫn luôn được bày ở đây, chưa từng thật sự được vận chuyển đi đâu cả.”

“Đệ xem—–“ Bốc Ninh nói rồi vươn tay chạm vào kết giới phong ấn trận.

Giây phút đó, sương đen bỗng nhiên thay đổi phương hướng dịch chuyển, xuyên qua lớp sương loáng thoáng thấy trên mảnh đất hoang vu không một ngọn cỏ có mấy nơi hiện lên ánh vàng.

Giống như ngọn nến yếu ớt, chớp tắt chớp sáng.

Để chứng thực lời mình nói, Bốc Ninh cầm viên sỏi ném vào trong màn sương đen, thử kích hoạt trận một lần nữa.

Tiếng đá va chạm giòn tan, mỗi lần vang lên là mi mắt Văn Thời lại khẽ run rẩy.

Bốc Ninh lại nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ, tâm trí bị suy đoán đột nhiên lóe lên trong đầu chiếm giữ.

Khi viên đá cuối cùng của trận đá bị đập trúng, những ánh lửa đã tắt kia chợt nhen nhóm rồi bùng lên.

Tất cả si mê trần duyên, cơn ác mộng giãy dụa mà không thể thoát cùng với những đau đớn và gánh nặng Văn Thời đã từng hứng nhận, trận tẩy linh đã trầm lặng nghìn năm bỗng nhiên chuyển động mà không có một dấu hiệu báo trước nào…..

Đám sương đen trôi nổi kia bỗng nhiên có phương hướng, bọn chúng như rồng quét, đạp gió giữa núi Tùng Vân….

Toàn bộ tuôn về phía Tạ Vấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi