PHÁP MỆNH THIÊN TÔN


Vì không biết sớm mà Sơn Đạt đề cập là khi nào nên Trần Phong xuất phát từ trước khi mặt trời mọc.

Tuy chỉ mới khai phá duy nhất một bảo tàng và sự kiện ấy cũng chẳng phải ký ức gì tốt đẹp gì, nhưng thế là đủ để cậu nhận ra sở thích của mình.

Cậu khá hứng thú với cảm giác bí ẩn mà nó mang lại, cùng với đó, cơ duyên có thể xuất hiện là điều mà ai cũng mong muốn.
Bước đến trước màn chắn năng lượng của Thủy tháp, thanh niên không khỏi thắc mắc một chút.

Cậu chưa biết tấm thẻ của mình có cho phép vượt qua kết giới của các ký túc còn lại không, vậy nên quyết định ở bên ngoài chờ đợi.
Quan sát chân tháp một hồi, cậu không giấu đi vẻ cảm thán.

Những người thiết kế lên các công trình này thực sự hết sức phi thường.

Nếu như vẻ ngoài của Phong tháp toát lên cảm giác uy nghi, cổ kính thì Thủy tháp lại mang một vẻ đẹp tươi mới, yên bình.

Mỗi tòa tháp đều có một nét đẹp riêng, không cái nào là không thu hút ánh nhìn của người khác.
Cảm khái một hồi, cậu ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, từ cổng Thủy tháp xuất hiện một đạo nhân ảnh.

Người này mang vẻ đẹp trai tiêu sái, anh tuấn, rất có sức hút với phái nữ.

Mái tóc xám bạc dài, được buộc gọn ra sau nhưng vẫn để một cọng phía trước.

Anh ta nhanh chóng trông thấy Trần Phong đang ngồi chờ cạnh đó.

Bước lại gần, anh ta chắp tay:
- Tại hạ Vương Chung\, Chấp Sự của Thủy tháp\, không biết vị huynh đệ đây là?
Trần Phong nhẹ nhàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ:
- Ta là Trần Phong\, nhận lời mời làm nhiệm vụ tầm bảo cùng quý tháp.
- Thì ra là Trần Phong huynh đệ\, hân hạnh\, hân hạnh!
Vương Chung cười cười, đưa tay ra.

Trần Phong cũng không ngần ngại nắm lấy.

Vị Chấp Sự Thủy tháp vừa bắt tay vừa vỗ vai cậu một cái.

Lập tức thanh niên cảm thấy luồng áp lực khủng khiếp phát ra từ lòng bàn tay anh ta.

Mặt đất dưới chân cậu theo đó cũng là rung chuyển vài phần.
Tuy nhiên, chỉ như vậy vẫn là chưa đủ để khiến cậu phải chịu thua.

Mặt không đổi sắc, bàn tay vẫn vững vàng bắt lấy tay Vương Chung.

Ánh mắt cậu vẫn nhìn thẳng vào người đối diện, không tỏ ra cái gì đau đớn hay yếu mềm.

Một lát sau, anh ta cười, thả tay cậu ra.
- Vừa rồi thất lễ\, mong Trần Phong huynh đệ thông cảm.
- Không sao! huynh quá lời rồi!
Vị Chấp Sự bước đến cạnh Trần Phong, nói chuyện.
- Xưa nay mối quan hệ Phong\, Thủy hai tháp đều rất tốt.

Dù những năm qua Phong tháp có đi xuống\, chúng ta vẫn luôn thân thiện giữ gìn hòa khí.

Vừa rồi\, ta chỉ kiểm tra thực lực của huynh đệ một chút.

Lần này tầm bảo chỉ là bảo tàng trung cấp\, tu vi pháp lực của huynh đệ chỉ vừa đủ đạt yêu cầu.


Ta là muốn bảo đảm an toàn cho đệ tử Thủy tháp.

Ngộ nhỡ thế này lại thành thế kia.

Mong huynh đệ thông cảm!
- Những lo lắng đó ta hoàn toàn hiểu.

Vương Chung huynh yên tâm\, ta nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng đâu!
- Được\, trông cậy ở Trần Phong huynh đệ!
Vừa lúc đó, đội làm nhiệm vụ tầm bảo của Thủy tháp cũng tiến ra.

Bọn họ gồm sáu người, thêm Trần Phong vào nữa là bảy, vừa đủ đội hình tiêu chuẩn.

Sau khi làm quen một chút, họ bắt đầu lên đường.
Tại cổng Thủy tháp, một thân ảnh nữ nhân đến bên Vương Chung.

Dung mạo nàng dù có màn che nhưng vẫn không giấu hết vẻ kiều diễm.

Nàng lên tiếng hỏi:
- Thực lực hắn ta thế nào?
- Chỉ là tam tinh pháp tông!
- Yếu đuối như vậy sao?
- Pháp lực thì là vậy\, nhưng sức mạnh thân thể thì không đùa được!
- Như thế nào?
- Hắn thoải mái bắt tay ta!
Vương Chung cười.

Nữ tử kia gật đầu, bước vào trong.

Anh ta ngẩng đầu nhìn trời.
Phong tháp năm nay, có lẽ sẽ nhờ người đó mà quật khởi!
Đội hình tham gia tầm bảo lần này thực sự làm Trần Phong kinh ngạc.

Đội trưởng Vương Liên là thất tinh pháp tông, đội phó Hải Sa pháp tông lục tinh, Tạ Cường và Lý Thông là ngũ tinh, tỷ muội Quỳnh Như, Quỳnh Giao cũng đã đạt tứ tinh.

Tuy yêu cầu tối thiểu là tam tinh nhưng Thủy tháp lại xuất ra hẳn một đội hình như vậy.

Có lẽ là do muốn đảm bảo an toàn thôi, nhưng thực sự khiến cho người ta phải cảm thán.
Vị trí bảo tàng cách Thủy tháp vài ngày đường rừng.

Cả đội di chuyển rất mau lẹ, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Bọn họ gặp rất nhiều ngũ cấp ma thú, tuy nhiên không một con nào có thể cản đường.

Cách tấn công, chiến thuật đổi người của Thủy tháp rất linh hoạt, điêu luyện, trơn tru tựa như nước chảy mây trôi, không có một chút nào vướng mắc.
Trần Phong cố gắng theo kịp bọn họ.

Dù là người mới và phương diện tu vi pháp lực có phần kém cạnh nhưng cậu vẫn hoàn thành khá tốt vai trò của mình.

Mọi người đồng dạng cũng khá hài lòng về cậu.

Những lần nghỉ ngơi giữa đường của bọn họ cũng rất vui vẻ, thoải mái.

Các thành viên của Thủy tháp, mà đặc biệt là Hải Sa khá tò mò về cậu.
- Trần Phong\, đệ với Linh Nhi là có quan hệ thế nào vậy?

Đến tối ngày thứ hai, anh ta nhịn không được mà hỏi.

Mọi người đang trò chuyện cũng lập tức yên lặng, cùng quay sang nhìn cậu.

Thanh niên bối rối nhìn mọi người, rồi cười:
- Ta và muội ấy là bằng hữu thân thiết!
- Thực chỉ là vậy thôi sao?
Hải Sa gặng hỏi, giọng không tin.

Vương Liên đặt tay lên vai anh ta:
- Trần Phong nói thế thì cứ tin thế đi\, ngươi hỏi nhiều làm gì?
Anh ta gạt tay vị đổi trưởng, nhìn thanh niên bên cạnh:
- Trần Phong\, thứ cho ta nói thẳng.

Đệ hiện tại không xứng ở bên cạnh Linh Nhi.
- Hải Sa\, ngươi quá đáng rồi đấy!
Quỳnh Như thấy vậy gắt.

Hải Sa không nói gì, đứng dậy bỏ đi.

Quỳnh Giao nhìn Trần Phong nói:
- Đệ thông cảm\, hắn ta rất nóng tính\, ăn nói nhiều khi thiếu suy nghĩ.
- Không sao\, ta cũng không để bụng!
Thanh niên cười đáp, sau đó trở vào lều nghỉ ngơi.
Trong rừng, vô số cổ thụ khổng lồ, vươn cành giữa không trung, tỏa bóng che đi mặt đất ẩm ướt.

Ánh trăng len qua kẽ lá chiếu xuống bóng người đang tự mình luyện tập.

Trần Phong không muốn trở thành gánh nặng của người khác, đặc biệt là khi Linh Nhi đã nói giúp cậu với Thủy tháp.
Mỗi đường kiếm vung ra, đều là ẩn chứa tâm tình của cậu.

Những lời nói của Hải Sa ban nãy tuy không có chọc giận cậu nhưng đã thực sự khiến cậu phải suy nghĩ.

Xét về phương diện tu vi, Linh Nhi cho dù là tân sinh nhưng vẫn mạnh hơn không ít những đệ tử lâu năm.

Điều này hiển nhiên gây được ấn tượng rất lớn đối với các thành viên Thủy tháp.

Mà bản thân cậu là người ở cạnh nàng nhưng đẳng cấp lại là thua kém đi một đoạn như vậy, các thiên chi kiêu tử khác nhìn vào hiển nhiên không chỗ nào vừa mắt.
Đánh ra một cơn lốc hùng mạnh, thanh niên gần như nhịn không được mà hét ra thành tiếng.

Cậu và Linh Nhi không hề có ý định làm phiền đến ai, chuyện của họ tại sao người ngoài cứ tìm cách xen vào như vậy?
Nếu các người đã muốn, ta sẽ cho các người biết thế nào là sức mạnh!
Không đến mức phẫn nộ nhưng mấy cái phiền phức này cậu không vừa lòng chút nào.

Tuy nhiên suy cho cùng cũng là do thực lực cậu vẫn còn thấp, chưa có chỗ đứng vững chắc, cộng với xuất thân tầm thường, hiển nhiên sẽ bị các thiên kiêu của các gia tộc xem thường.

Chỉ cần cậu khẳng định được vị thế của mình, giống như ở ngoại tông kia, sẽ chẳng còn ai dám nhận xét gì nữa.
Lắc đầu xua đi những tạp niệm không hay, Trần Phong ổn định lại tâm tình, chú tâm luyện tập, đề thăng thực lực.

Thở hắt ra một hơi, thanh niên thu kiếm lại.

Hai thức đầu của Toàn Phong kiếm pháp cậu đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.


Thức thứ ba cũng đã sử dụng tốt hơn trước nhiều.
Cất song kiếm vào giới chỉ, cậu bắt đầu đi về.

Sớm mai bọn họ sẽ bắt đầu khai phá bảo tàng, nên nghỉ ngơi một chút.

Gần đến trại, thanh âm dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai khiến cậu không khỏi giật mình:
- Trần Phong huynh đệ\, đêm hôm khuya khoắt trong rừng nguy hiểm lắm đó!
Cậu vội quay người lại, nhìn ra sau.

Thân ảnh nữ nhân đứng đó chắp tay cười.

Nàng chính là đội trưởng đoàn thám hiểm.
- Cảm ơn đã quan tâm ta! Vương Liên tỷ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
- Đội trưởng thì nên quan tâm quản lý các thành viên trong đội.

Đệ chưa nghỉ ngơi thì ta cũng thế\, nhỉ?
Nói rồi vị đội trưởng tiến lại gần, đặt tay lên vai Trần Phong.

Cậu cảm nhận rõ ràng uy áp đang phát ra từ đó.

Tuy chưa đến mức làm cậu đau đớn nhưng cũng không phải nhẹ nhàng gì.

Nàng nói rõ từng chữ:
- Trần Phong\, đệ được tham gia tầm bảo lần này là nhờ có Linh Nhi xin hộ.

Thực lực đệ không tồi\, biểu hiện cũng rất tốt.

Nhưng ta khuyên thật\, đừng làm chuyện gì mờ ám sau lưng chúng ta\, không có lợi đâu.
- Vương Liên tỷ yên tâm\, ta chỉ là vận động chân tay một chút.

Ngoài ra\, ta cũng không bao giờ có ý định xấu với mọi người!
Cậu nhìn thẳng vào mắt Vương Liên, mạnh mẽ nói.

Lời lẽ không có chút run sợ nào.

Vị đội trưởng quan sát cậu một chút.

Có lẽ mọi người và kể cả nàng đã xem nhẹ thanh niên này.

Cậu ta đã trải qua những gì nàng không hề biết, nhưng trông hành động cùng thái độ của cậu, chỉ một chút mâu thuẫn với Hải Sa là không đủ để cậu ta có ý đồ gì.

Mặt khác, nếu nói cho công bằng, cậu mới là bên đang phải chịu áp lực.

Vương Liên gật đầu:
- Được rồi\, nghỉ ngơi sớm đi!
Bảo tàng họ khám phá lần này ẩn trong một hang đá bí mật.

Khôi lỗi thủ vệ bên trong thực lực không quá cường hãn, con mạnh nhất cũng chỉ ngang với lục tinh pháp tông.

Vậy nên mặc cho số lượng không ít, cả đội với khả năng phối hợp nhuần nhuyễn của mình đã dễ dàng giải quyết chúng chỉ trong một buổi.
- Lượng bảo vật hình như hơi ít thì phải?
Hải Sa lên tiếng.

So với các bảo tàng trung cấp khác, nơi này được phòng vệ tốt hơn một chút nhưng thu hoạch lại có phần kém cạnh.
- Có lẽ trong này còn có cơ quan\, mọi người thử tìm xem?
Vương Liên lên tiếng.

Từ lối vào đến phòng cất giữ bảo vật, nàng luôn để ý những điều nhỏ nhặt nhất.

Bảo tàng này có chút không bình thường.
- Tìm thấy rồi!
Lý Thông nói.

Anh ta ấn nhẹ lên vách đá.


Một cánh cửa ẩn trên sàn mở ra, còn có bậc thang dẫn xuống bên dưới.
- Mọi người cẩn thận một chút.

Dưới này có thể còn tồn tại thủ vệ mạnh hơn!
Vương Liên nói, dẫn đầu đi xuống.

Mọi người gật đầu, bước theo.

Trần Phong đi cuối.

Đang định bước xuống bậc thang, cậu quay người lại.

Phía sau không có ai nhưng cậu cứ có cảm giác cả đội đang bị ai đó theo dõi.
- Trần Phong\, có chuyện gì thế?
Lý Thông đi trước, thấy Trần Phong dừng lại thì hỏi.
- Không\, không có gì.
Cậu lắc đầu, bước tiếp, ổn định tinh thần, tự nhủ là do cả nghĩ.

Phía dưới, Vương Liên mấy người đã đi hết phần bậc thang.

Sàn đá lạnh lẽo cùng không khí âm u khiến họ càng đề cao cảnh giác.

Đây là một gian phòng khá rộng, được làm hoàn toàn bằng đá.

Trên đó có những đường vân kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng lờ mờ huyền ảo.
- Nơi này là gì chứ?
Tạ Cường lên tiếng.

Cả đội gật đầu, mọi thứ đều quá thần bí.

Không biết liệu có nguy hiểm gì không…
- Á!
Quỳnh Như thét lên.

Nàng vừa bị thụt chân.

Lý Thông lập tức đỡ lấy, giúp nàng ngồi xuống.
Cùng lúc đó, các ngọn đuốc trên tường cùng lúc bừng sáng.

Gian phòng hiện ra rõ trước mắt mọi người.

Vô số bảo vật chất đống ở chân bức tường đối diện.

Nhưng trước mắt, họ phải đối mặt với đám thủ vệ mạnh nhất trước giờ!
- Năm cửu tinh pháp tông?
Quỳnh Giao kinh ngạc nói.

Năm con khôi lỗi này pháp lực đều mạnh hơn vị đội trưởng đến hai tinh, tình hình này có chút không ổn.

Vương Liên ra lệnh:
- Hải Sa chặn một con.

Lý Thông và Quỳnh Như một con\, Tạ Cường và Quỳnh Giao một con.

Trần Phong hỗ trợ ta!
- Rõ!
Mọi người lập tức sắp xếp đội hình.

Vương Liên nhận phần khó nhất, mình nàng chặn hai con khôi lỗi còn mạnh hơn mình.

Tuy có nói Trần Phong sẽ hỗ trợ nhưng cậu mới chỉ là tam tinh pháp tông, lại không phải đệ tử Thủy tháp, nếu cậu xảy ra chuyện sẽ rất khó xử.
Thanh niên nheo mắt nhìn đám khôi lỗi trước mặt.

Thành quả tu luyện ba tháng vừa qua, có lẽ đã đến lúc kiểm nghiệm rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi