PHÁP MỆNH THIÊN TÔN


Vương Chung chậm rãi mở mắt, trông thấy trần hang bằng đá tảng tự nhiên, rêu phong bị làn khói xám bạc che mất đi một phần lớn.

Khẽ kiểm tra tình trạng của mình một chút, anh thở ra một hơi thật dài.

Về cơ bản, thương thế đã gần như lành hẳn, chỉ là pháp lực bị thiếu hụt đi khá nhiều mà thôi.
Nghiêng đầu sang phải quan sát, anh trông thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Một thiếu nữ mảnh mai đang ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện cùng với một thanh niên cao lớn đang nướng thịt trên đống lửa cháy tí tách.

Như nhận thấy ánh nhìn của anh, cậu ta điềm đạm hỏi:
- Huynh thấy thế nào rồi?
Trong lòng Vương Chung có chút cảm khái.

Cứ mỗi lần gặp mặt, thực lực của người này lại tăng vọt đến mức biến thái, mặc cho tuổi tác vẫn còn đang rất trẻ.

Điều này thực khiến cho cái danh thiên tài của anh có chút kiêu ngạo, không xứng đáng.

Cười nhạt một tiếng, anh đáp:
- Không tệ lắm\, giờ chỉ cần hấp thu năng lượng là ổn.

Huynh đệ đã cứu chúng ta phải không? Ta thay mặt Thủy tháp cảm ơn Trần Phong huynh đệ!
- Đừng khách sáo thế! Với lại ta cũng không làm được gì nhiều\, người huynh cần biết ơn là thiếu nữ kia kìa!
Thanh niên Phong tháp cười cười, hướng mắt về phía Linh Nhi, nàng cũng vừa tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.

Trông thấy Vương Chung đã tỉnh lại, nàng liền hỏi, giọng lo lắng:
- Sư huynh\, thương thế sao rồi?
- Coi như đã ổn định lại\, thời gian qua vất vả cho muội rồi!
Vị Chấp Sự Thủy tháp chậm rãi ngồi dậy, nói.

Thiếu nữ mỉm cười, xua tay.

Bọn họ là huynh muội cùng tháp, là bằng hữu tốt của nhau, hiển nhiên sẽ hỗ trợ nhau lúc hiểm nguy.

Chặng đường phía trước còn rất dài, có thêm một đồng đội mạnh mẽ, tinh anh sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trần Phong đưa thức ăn đã nướng xong cho hai người, hỏi Vương Chung:
- Tiếp theo huynh định thế nào?
Nam tử nhận lấy xiên thịt, cắn một miếng, vừa nhai vừa suy ngẫm, cuối cùng nói:
- Theo tính toán\, ba ngày nữa kết giới bao quanh Cổ điện sẽ mở ra.

Chúng ta nên hồi phục nhiều nhất có thể rồi bắt đầu xuất phát.


Thời gian đình chiến hiện tại đã bắt đầu\, vì vậy không cần phải lo bị bất cứ ai phục kích.

Bất quá chúng ta hiện tại cũng không gần bất cứ điện chúc phúc nào\, vậy nên tạm thời cứ án binh bất động đã.
- Cổ điện này rốt cuộc là có chỗ nào đặc biệt?
Thanh niên Phong tháp hỏi.

Cậu là lần đầu tiên tham gia Vương Giả chiến, vậy nên chưa có bất cứ kinh nghiệm nào về nơi đó.

Mặt khác, những tâm nguyện của Thanh Long và Huyền Vũ đều là mong cậu tới đó trợ giúp.

Cậu muốn hiểu rõ hơn về địa điểm này, vậy nên hi vọng Vương Chung có thể giúp cậu khám phá ra bí mật gì đó làm lợi thế.

Anh ta nhìn cậu, cũng không suy nghĩ gì nhiều, bắt đầu giải thích:
- Cổ điện này có tất cả là mười tầng\, sử dụng pháp thuật cổ đại để mở rộng không gian\, vì vậy mà bên trong rộng hơn ở ngoài rất rất nhiều.

Tầng một của nó là nơi diễn ra sự kiện tranh đoạt cuối cùng\, có một phiến đá khổng lồ cực kỳ thần kỳ.

Nói là tranh đoạt nhưng thật chất chỉ là lần lượt đệ tử các tháp tiến lên dùng một chưởng toàn lực đánh vào phiến đá đó.

Nó có chức năng đặc biệt\, lưu lại mức độ sát thương mà các tháp gây ra rồi xếp hạng thứ tự.

Năm tháp đứng đầu sẽ được tiến vào sảnh ngoài Tàng Thư Các tại tổng bộ nội tông Thiên Huyền.

Ba tháp đứng đầu thậm chí còn được vào sâu bên trong đó.

Đệ nên hiểu Tàng Thư Các này chính là nơi cất giữ bảo vật từ ngày tông phái được thành lập\, đó chính là thiên đường của tất cả đệ tử gia nhập.
Trần Phong gật đầu, cậu cũng rất có hứng thú với nơi này.

Những kỹ năng mà cậu tu luyện cần vô số những tài liệu đặc thù khó kiếm bên ngoài.

Đây quả là một cơ hội tuyệt vời để cậu đề thăng vững chắc thực lực của bản thân.

Tuy nhiên cậu dám chắc mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy.

Như đoán được suy nghĩ của cậu, Vương Chung nói tiếp:
- Chính vì quy tắc là như vậy\, nên ngay khi đặt chân vào Cổ điện\, tất cả các tháp lập tức trở thành kẻ địch của nhau.

Tình hình hiện tại Quang\, Ám và Phong tháp là có lợi thế lớn nhất khi mà cả ba đều chưa có bất cứ một thành viên nào bị loại.


Vị trí thứ tư sẽ do Lôi\, Thủy nhị tháp tranh đoạt khi cả hai đều chỉ còn hai người trụ lại.

Vị trí thứ năm theo đó cũng sẽ được định đoạt.
Thanh niên Phong tháp gật đầu, dựa vào thực lực các tháp hiện tại, thế cục hiển nhiên sẽ là như vậy.

Tuy nhiên chuyện còn chưa bắt đầu, hiển nhiên cậu cũng không muốn nói trước cái gì.

Linh Nhi hiểu chuyện đó, hỏi thêm:
- Thế những tầng trên của Cổ điện có gì?
- Tầng hai có tất cả một trăm phòng đơn\, nơi nào cũng là trữ lượng khổng lồ tưởng chừng đến vô tận những pháp lực đan cùng tinh vân đan.

Cho dù các đệ tử tham gia Vương Giả chiến có vét sạch chúng đi chăng nữa thì đến kỳ tiếp theo\, bằng một cách nào đó mà nơi đây lại đầy ắp những đan dược này.

Hai tầng ba và bốn mỗi tầng đều có chín chục phòng\, cất giữ vô số những kiện vũ khí và pháp cụ các loại.

Những thứ này đương nhiên không thể nào vô tận\, cứ hết lại đầy\, nhưng đó vốn không phải vấn đề bởi có vẻ như các đại sư đã tạo ra một loại ma thuật nào đó ở đây.

Mỗi đệ tử mỗi lần tham dự Vương Giả chiến chỉ có thể mang đi một kiện mà thôi.

Tầng năm chỉ gồm bốn căn phòng\, là địa điểm để tu luyện linh hồn lực lượng với những pháp cụ và pháp trận cực kỳ đặc thù.

Nghe nói luyện tập ở đó tốc độ tinh tiến trên phương diện này so với thông thường gấp mười lần là còn ít!
Vương Chung đáp, không giấu đi vẻ háo hức.

Trần Phong hai người cười cười.

Có vẻ như bốn tầng này là những nơi có thể giúp họ đề thăng thực lực hết sức tuyệt vời.

Thiếu nữ thắc mắc:
- Vậy những tầng khác thì sao?
Vị Chấp sự Thủy tháp lúc này lại hơi cau mày:
- Cổ điện về cơ bản cũng không có đơn giản như vậy.

Cứ đi thêm một tầng\, áp lực mà nơi này sở hữu lại tăng thêm mười lần\, mà cái này uy áp không chỉ tác động lên mình nhục thể\, đồng thời nó còn tác động tới cả pháp lực trong bản nguyên cũng như linh hồn lực lượng nữa.

Vì vậy mà suốt bao nhiêu năm qua\, cực hạn của Thủy tháp cũng chính là tầng năm này.

Ngoài ra chúng ta có nghe đám người từ Quang\, Ám\, Lôi tam tháp kể rằng tầng sáu là một vườn dược liệu mênh mông vô tận với vô số linh thảo các loại sinh trưởng.


Đó chính là thiên đường của bất cứ luyện dược sư nào tại Đông vực này.

Còn từ tầng bảy trở lên từ thời viễn cổ tới giờ chưa ai có thể đặt chân tới.
Linh Nhi gật gù.

Nếu như phải chịu vô số những áp lực như vậy, hiển nhiên lên được đến tầng bảy hầu như các đệ tử đã đạt tới giới hạn.

Bởi những người ở đẳng cấp cao hơn lại không tham gia Vương Giả chiến mà đã rời tông đi du ngoạn thiên hạ hoặc tham gia Hỗn Nguyên thế giới rồi!
Trần Phong lại không chấp nhận chuyện này đơn giản như vậy, mặt khác cậu đang tính toán tới việc quan trọng hơn.

Nếu như cấu trúc Cổ điện là như vậy, cậu đoán vị cường giả Chư Tộc cậu cần hỗ trợ hẳn đang ẩn thân trên tầng thượng của nơi đây, mặc cho ba tầng bảy, tám, chín có chứa thứ gì đi chăng nữa.

Còn hiểm họa Dị Tộc thì có thể lẩn trốn ở bất cứ tầng nào, kể từ giây phút bước vào đó, cậu cần phải không ngừng đề phòng, không chút lơi là.
Mặt khác, cậu cần phải tìm cách nào đó để đề thăng thực lực hoặc giảm uy áp của nơi đây xuống.

Nếu không đến khi giao thủ lại trở thành gánh nặng cho vị tiền bối kia thì không ổn chút nào.

Thanh niên Phong tháp hỏi Vương Chung:
- Bao nhiêu kỳ Vương Giả chiến như vậy nhưng chưa có ai nghĩ ra phương pháp gì để giảm lượng áp lực phải chịu xuống sao?
- Ừm! Rất nhiều sư huynh\, sư tỷ đã nghĩ cách để tiến lên cao hơn\, bất quá tất cả đều vô lực\, đành chấp nhận tu luyện tại các tầng dưới.
Vị nam tử lắc đầu, giọng có chút không can tâm.

Anh đương nhiên cũng đã từng có tư tưởng đó, tuy nhiên đã thử bao nhiêu lần nhưng kết quả vẫn là như cũ, vô phương vượt qua thứ sức mạnh tuyệt đối này.

Trần Phong nghe vậy thì thở ra một hơi thật dài:
- Nếu đã như vậy cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức a!
Vị Chấp Sự gật đầu, cười nhạt.

Ba người sau đó không nói thêm gì, Linh Nhi và Vương Chung tập trung hồi phục cơ thể còn Trần Phong trở lại thể nội, nghiên cứu các chiêu thức, chuẩn bị cho tranh đoạt tại Cổ điện.
Ba ngày sau.
Trần Phong mấy người di chuyển tới địa điểm tập trung.

Linh Nhi do thương thế không quá nặng mà đã bình phục hoàn toàn, bất quá Vương Chung thì vẫn chỉ mới được bảy, tám thành, điều này đối với Thủy tháp mà nói là thua thiệt rất lớn.
- Cẩn thận\, bên phải có người!
Đang di chuyển, Linh Nhi nói.

Trần Phong cùng Vương Chung cũng đã nhận ra sự hiện diện của pháp sư ấy, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác lo lắng.
Theo cảm nhận của họ, người này thực lực đã đạt tới tam tinh Pháp Vương, có thể nói là một trong những người mạnh nhất hiện tại.

Trong ba người họ, Vương Chung cao nhất nhưng cũng mới chỉ vững chắc ở nhất tinh Pháp Vương.

Thời gian đình chiến từ sáng sớm hôm nay đã chấm dứt, nếu người nọ quyết định tấn công họ, nhất định sẽ là một phen khổ chiến.
Di chuyển thêm một đoạn thời gian, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.

Dựa vào y phục, đó là một pháp sư đến từ Quang tháp.


Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, không chút cảm xúc, thân hình cân đối tuyệt mỹ cùng đôi chân thon dài dễ dàng mê hoặc các nam nhân có định lực kém.
Nữ tử trông thấy bọn họ nhưng lập tức quay đầu đi, không thèm bận tâm đến.

Ba người thở phào một hơi, nếu như nàng ta có ý định động thủ, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng rời đi, khi mà lúc này chung quanh lại xuất hiện thêm những khí tức hùng mạnh khác.
Sau khi đi tiếp một đoạn, Thiên Huyền Cổ điện hiện ra trước mắt, sừng sững, uy nghiêm, tỏa ra thứ uy áp khiến người ta phải khiếp sợ.

Bọn họ cứ thế đáp xuống sân Cổ điện, tập trung thành các nhóm người.
Trần Phong nhìn xung quanh tìm kiếm.

Ngoài ba người ra, ở đây đã có đủ mặt những thành viên cuối cùng của Kim, Mộc và Thổ tháp.

Bí mật gật đầu một cái, cậu tiếp tục quan sát những người khác, không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Hai thành viên cuối cùng của Lôi tháp đã xuất hiện.

Tuy nhiên phía Quang, Ám nhị tháp thì mỗi nhóm lại chỉ có năm người chứ không phải sáu như cậu và Thủy tháp vẫn tưởng.

Khả năng cao là người còn lại chưa đến nhưng vẫn có chút cảm giác kỳ cục.
- Không cần tìm đâu\, cả hai bọn chúng đều bị loại rồi!
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.

Trần Phong quay lại, nhìn thấy Triệu Việt Thiên đang dẫn ba thành viên Phong tháp khác đi tới.

Cậu chắp tay với anh, hỏi lại:
- Huynh nói vậy nghĩa là sao?
- Bước vào chiến trường chưa lâu\, Hồ Lân của tháp chúng ta bị một tên Quang tháp phục kích.

Ta tới hỗ trợ đệ ấy một tay nhưng sau đó lại có một tên từ Ám tháp tham gia giao tranh.

Kết cục cả hai bọn chúng và Hồ Lân cùng bị đẩy ra khỏi Thiên Huyền giới.
Việt Thiên cười, kể với Trần Phong.

Cậu gật đầu, không thể hiện chút cảm xúc nào.

Nếu sự việc là như vậy, hiện nay trên sân đã tập trung đông đủ tất cả các đệ tử còn trụ lại của Vương Giả chiến, mà người đứng cạnh cậu đây có thể xem là cường hãn bậc nhất trong các pháp sư năm nay.
Chào hỏi qua với những sư huynh khác trong Phong tháp xong, một lần nữa cậu hướng mắt sang Quang, Ám nhị tháp, kiểm tra những thành viên còn lại của họ.

Nắm bắt tình hình đâu vào đấy, cậu trở lại vị trí hai thành viên Thủy tháp.
- Phong ấn mở ra rồi!
Vương Chung hồi hộp nói.

Đây không phải lần đầu anh tiến vào Cổ điện nhưng cảm giác vẫn không hề thay đổi.

Trần Phong ánh mắt không giống như mọi người, lại hiện lên vẻ ngưng trọng.

Trong lòng cậu đang có chút lo lắng, không biết cậu sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gì từ Dị Tộc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi