PHÁP Y VƯƠNG PHI 2



Tính tình Trương Quý Phi hiền lành, lương thiện, ở trong cung nhân duyên cũng rất tốt.

Cho nên lúc trước khi Tôn Tài Nhân một mực chắc chắn Trương Quý Phi là hung thủ, mọi người ở đây đều không tin tưởng cho lắm, thậm chí có mấy vị phi tần xưa nay có quan hệ thân thiết với Trương Quý Phi còn hoài nghi Tôn Tài Nhân ngậm máu phun người.

Vì thế, trong lúc Tôn Tài Nhân chém đinh chặt sắt nói, tận mắt nhìn thấy hung thủ phóng hỏa, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Mà trên mặt Đoạn Hoàng Hậu càng hiện lên vẻ khó tin, quay đầu nhìn Trương Quý Phi, thấy biểu tình của Trương Quý Phi vẫn bất động, lúc này mới đem tầm mắt dừng trên người Tôn Tài Nhân.

"Người của Vĩnh Tin cung? Ai?"

"Là một tiểu thái giám, cụ thể tên gọi là gì, nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ thề, người kia tuyệt đối là cung nhân của Vĩnh Tin cung!"
Hậu cung, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không quá lớn.

Cung nhân tuy nhiều, nhưng thời gian dài, mặc dù không biết tên gọi cụ thể của mỗi người, nhưng đại khái phi tần cũng có thể nhận dạng đó là người của cung nào! Cho nên, thời điểm Tôn Tài Nhân nói ra những lời này, mọi người đều thấy bình thường, mà nếu nàng trực tiếp nói ra họ tên của đối phương mới khiến người khác phải nghi ngờ.

Bởi vậy, thanh âm của Tôn Tài Nhân vừa dứt, ánh mắt Đoạn Hoàng Hậu liền lóe lên tia sắc bén, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Quý Phi.

"Trương Quý Phi, hiện tại, Tôn Tài Nhân nói, nàng nhận ra hung thủ phóng hỏa là người trong cung của ngươi, ngươi xem..."
Đối với Trương Quý Phi, Đoạn Hoàng Hậu luôn bày ra vẻ mặt ôn hòa, tin tưởng.

Nghe vậy, Trương Quý Phi cũng hơi hơi mỉm cười.

"Nếu Tôn Tài Nhân đã nói như vậy, không bằng thần thiếp bảo mọi người trong cung đến đây, sau đó để Tôn Tài Nhân nhận dạng đi.

Nếu sự tình xác thật là do người trong cung thần thiếp làm ra, bổn cung tự nhiên cũng không chối cãi."
"Được! Nếu Trương Quý Phi nói nư vậy, bổn cung liền an tâm...!Hương Di, sai người đi đem tất cả cung nhân trong Vĩnh Tin cung lại đây, nhớ kĩ một người cũng không bỏ sót."
Vừa lòng đối với Trương Quý Phi gật đầu một cái, theo sau Đoạn Hoàng Hậu cũng không quay đầu lại trực tiếp hướng phía sau phân phó với Hương Di.

Hương Di là tâm phúc bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu.


Cho nên chờ Đoạn Hoàng Hậu vừa phân phó một chút, liền lập tức tự mình mang theo mấy thị vệ đi ra ngoài, tiếp theo chỉ mới mười lăm phút, vài chục cung nữ cùng tiểu thái giám của Vĩnh Tin cung đã bị mang tới.

...!
Hoàng Cung vào sáng sớm không có vẻ đẹp hào nhoáng như bình thường mà lộ ra tia hắc ám mà tiêu tàn vô cùng quỷ dị.

Lúc này, ở trong đống đổ nát thê lương của Vinh Hinh Uyển, đèn đuốc được thắp sáng chiếu rọi mọi nơi.

Phi tần lớn nhỏ trong cung đều được triệu tập đến, mà chúng cung nhân của Vĩnh Tin Cung bị mang đến đã đứng đầy sân, làm cho không khí chung quanh đều hiện lên tia khẩn trương khó nói.

Lúc này, Hương Di lại tự mình xác định lại nhân số một lần, mới bước nhanh đi đến trước người Đoạn Hoàng Hậu.

"Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, mọi người đã đến đông đủ!"
"Được, ngươi lui ra đi!"
"Vâng."
Cung kính trả lời, theo sau Hương Di liền trở về vị trí ban đầu của mình.

Mà Đoạn Hoàng Hậu lại giương mắt quét mắt nhìn mọi người trong sân một lượt, sau đó mới mở miệng nói với Tôn Tài Nhân đang quỳ trước mặt mình một câu.

"Tôn Tài Nhân, hiện tại bổn cung đã cho người đem tất cả cung nhân trong Vĩnh Tin cung đến đây.


Ngươi nhìn kĩ xem rốt cuộc nơi này có hung thủ không...!Nhớ kĩ, nhất định phải xem cẩn thận, nếu nhận sai người, cũng không phải chỉ đơn giản một câu nhìn lầm là bỏ qua được!"
"Vâng, nô tỳ đã biết!"
Ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định trả lời Đoạn Hoàng Hậu, tiếp theo Tôn Tài Nhân mới chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt người của Vĩnh Tin cung.

Vinh Hinh Uyển lâm vào hoàn cảnh lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Tôn Tài Nhân nhất nhất đảo quanh trước mặt cung nhân của Vĩnh Tin Cung, mà theo ánh mắt của nàng, cùng với không khí hiện tại lại khiến cho người khác cảm thấy khẩn trương không thôi, áp lực càng lúc cũng càng lớn hơn!
Nhưng sau một thời gian ngắn, mắt thấy Tôn Tài Nhân đã xem qua hết cung nhân của Vĩnh Tin cung, lại như cũ không chỉ ra hung thủ là ai! Thấy tình hình như vậy, chúng phi tần đứng bên cạnh không khỏi ghé tai nhau bàn tán.

Mà hai mắt Đoạn Hoàng Hậu cũng hơi hơi nhíu lại, sau đó như có như không liếc Trương Quý Phi.

Mà ở thời điểm Đoạn Hoàng Hậu liếc nhìn Trương Quý Phi lần thứ hai, hai mắt Tôn Tài Nhân đột nhiên sáng ngời, tiếp theo liền thấp giọng lạnh lùng nói.

"Chính là hắn!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi