PHÁP Y VƯƠNG PHI 2



Đang lúc Đoạn Hoàng Hậu cùng Trương Quý Phi tranh cãi, bỗng nhiên Quốc chủ Đông Lăng Quốc Thuận Thừa Đế giá lâm! Nháy mắt, mọi người ở đây không khỏi giật mình, ngay sau đó sôi nổi rũ mắt, cung nghênh thánh giá.

"Gặp qua Hoàng Thượng."
"Bình thân."
Giống với Ân Phượng Trạm, Thuận Thừa Đế cũng là một người vô cùng nghiêm túc.

Đã qua bốn mươi, trên đầu cũng ẩn ẩn hiện hiện vài sợi tóc bạc, nhưng khí thế thâm trầm của Đế vương không khỏi làm người khác phải chùn bước.

Nhưng từ vóc dáng đó, cũng có thể tưởng tượng ra được, Thuận Thừa Đế khi còn trẻ anh tuấn, phi phàm như thế nào.

Mà lúc này, vừa đi đến Vinh Hinh Uyển, Thuận Thừa Đế đầu tiên là giương mắt nhìn về phía cung điện đã bị thiêu hủy, sau đó mới chuyển mắt nhìn mọi người ở đây, cuối cùng liền đem tầm mắt dừng trên hai người Đoạn Hoàng Hậu cùng Trương Quý Phi đang đứng trước mặt mình.

"Chuyện gì xảy ra?"
Lời này là Thuận Thừa Đế đang hỏi Đoạn Hoàng Hậu.


Nghe vậy, Đoạn Hoàng Hậu không khỏi nhấp môi, sau đó tiến lên một bước, nói.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vinh Hinh Uyển cháy lớn, Lan Tài Tử chết thảm.

Hiện tại, thần thiếp đang điều tra việc này, chỉ là..."
Đã hầu hạ bên cạnh Thuận Thừa Đế hơn hai mươi năm, Đoạn Hoàng Hậu biết rõ Thuận Thừa Đế là người không thích dài dòng, cho nên trực tiếp lựa chọn trọng điểm mà nói ra.

Bất quá nói tới đây lại hơi dừng lại, thấy tình hình như thế, Thuận Thừa Đế theo thói quen nhíu mày.

"Chỉ thế nào?"
"Chỉ là theo như thần thiếp điều tra được, trận lửa lớn này là có người cố ý sắp đặt, mà hung thủ là người của Vĩnh Tin cung..."
"Vĩnh Tin cung?"
"Vâng! Hơn nữa theo như lời của nô tài kia, là do Trương Quý Phi..."
Những lời phía sau, Đoạn Hoàng Hậu không nói.

Nhưng dù vậy, ý tứ lại thực rõ ràng.

Cho nên, chờ bên này thanh âm của Đoạn Hoàng Hậu vừa rơi xuống, Thuận Thừa Đế liền liếc mắt nhìn về phía Trương Quý Phi.

Thuận Thừa Đế không nói gì, nhưng một đôi mắt kia nháy mắt làm cho lòng người phát lạnh.

Mà lúc này, Trương Quý Phi cũng chậm rãi tiến lên, tiếp theo liền "bịch" một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!"
...!
Từ lúc bị chỉ ra và bị hung thủ xác nhận cho đến hiện tại, Trương Quý Phi cuối cùng cũng mở miệng bày tỏ ý kiến của mình.

Mà vừa dứt lời, Trương Quý Phi liền ngẩng đầu mang theo ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cất giọng.


"Hoàng Thượng, thần thiếp vào cung đã hơn hai mươi năm, tự nhận chưa bao giờ làm việc thất đức, được Hoàng Thượng ưu ái, mới có được địa vị như ngày hôm nay, thần thiếp thật cảm kích.

Tuy rằng ngày thường Lan Tài Tử cùng với thiếp có chút không hợp nhưng thần thiếp chưa từng có ý hại nàng.

Đến nỗi vừa rồi khi nô tài trong cung thần thiếp khai ra là do thần thiếp sai sử, chỉ là lời nói vô căn cứ! Thần thiếp xin thề, những lời thần thiếp nói đều là sự thật, thỉnh Hoàng Thượng minh xét!"
Một không khóc, hai không nháo, lời nói của Trương Quý Phi khéo léo, không đắc tội ai.

Nghe vậy, Thuận Thừa Đế chỉ lẳng lặng nhìn Trương Quý Phi một cái, sau đó giương mắt nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu.

"Trừ bỏ nô tài của Vĩnh Tin Cung, còn có chứng cứ khác sao?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, có.

Tôn Tài Nhân may mắn chạy thoát đã chỉ ra và xác nhận là nô tài của Vĩnh Tin Cung, nói là tận mắt nhìn thấy hắn đã phóng hỏa.

Cũng có lệnh bài xác nhận thân phận, bởi vậy hung thủ phóng hỏa thật sự là nô tài của Vĩnh Tin Cung.

Mà nô tài kia đã ở Vĩnh Tin Cung tám năm, hơn nữa còn chính miệng thừa nhận là do Trương Quý Phi sai sử."
Đoạn Hoàng Hậu đem sự tình của Tôn Tài Nhân cùng lệnh bài kia nói ra một lượt, nhưng đối với những lời nàng vừa nói, mặc kệ nhân chứng là Tôn Tài Nhân hay có lệnh bài làm vật chứng, kỳ thật đều không phải trọng điểm.

Bởi vì trọng điểm thật sự chính là Chu Đức Hưng đã ở Vĩnh Tin cung tám năm!
Rốt cuộc, nếu chỉ là cung nhân mới đến Vĩnh Tin Cung, thì còn có thể nói là do người khác hãm hại, cho nên mới cố ý xếp nội ứng vào, âm thầm gây bất lợi cho Trương Quý Phi.

Nhưng thời gian tám năm, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đủ để Chu Đức Hưng trở thành tâm phúc bên cạnh Trương Quý Phi.

Như vậy hắn như thế nào có thể hãm hại nàng?
Ít nhất loại khả năng này rất khó có thể xảy ra!
Đạo lý đơn giản này tất cả mọi người đều hiểu, tự nhiên Thuận Thừa Đế cũng minh bạch.

Cho nên vừa nghe Đoạn Hoàng Hậu nói như vậy, Thuận Thừa Đế nheo lại hai mắt, liếc qua người Trương Quý Phi, tiếp theo lại nhìn về phía Tôn Tài Nhân đứng ở trong góc, cuối cùng ánh mắt trầm xuống.


"Xem ra việc này rất là phức tạp, đồng thời sự tình còn liên quan đến mạng người, không thể qua loa cho có được.

Bởi vậy, trẫm sẽ tự mình phái người đi điều tra việc này.

Mà trước khi có thêm bất kì manh mối gì, tạm thời Trương Quý Phi không được tùy ý ra khỏi tẩm cung, mà bất luận kẻ nào trong cung cũng không được bàn luận về việc này.

Nếu không nghiêm trị không tha!"
Thuận Thừa Đế thấp giọng mở miệng, mà nghe thế, nháy mắt sắc mặt Trương Quý Phi liền ngẩng ra, tiếp theo cũng không đợi Trương Quý Phi nói chuyện, Thuận Thừa Đế liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Thuận Thừa Đế cứ vậy mà xử lý mọi chuyện.

Nãy giờ, Trương Quý Phi đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy bất an, đây cũng là lần đầu tiên trong đêm nay nàng thay đổi biểu tình.

Mà Theo sau, ở thời điểm Thuận Thừa Đế sắp đi tới cửa, ra khỏi Vinh Hinh Uyển, lại có một giọng nữ bình tĩnh vang lên.

"Hoàng Thượng, thỉnh người chờ một lát!"
Nháy mắt, tất cả mọi người ở đây gần như đồng thời cả kinh, ngay sau đó cùng lúc quay đầu lại, tiếp theo chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo như hoa từ trong đám người bước ra.

Mà người này không ai khác, chính là Nhiếp Cẩn Huyên đêm nay ở lại trong Vĩnh Tin Cung!
...!
Cuối cùng Huyên tỷ cũng ra tay rồi!
Mà mọi người cho mình hỏi tí, ai có anh trai không? Làm sao để thoát khỏi móng vuốt của bảy người anh trai đây? HUHU! Cần lời khuyên a~!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi