PHẤT HUYỀN THẬP TAM KHÚC


Phù Trừng sợ nàng bị lạnh, vội vàng cởi áo lông của mình xuống, khoát lên thân thể của nàng, "Cùng ta ngắm trăng một lát, được không?"
"Hảo." Mộ Dung Yên gật gật đầu, nhìn thật sâu vào gương mặt Phù Trừng, nhịn không được vươn tay ra, lại xoa phần tóc mai bên trái bạc trắng của nàn, "Có thể đáp ứng ta một chuyện được không?"
"Hảo." Không đợi Mộ Dung Yên nói ra là chuyện gì, Phù Trừng đã lập tức mở miệng đáp ứng.
Mộ Dung Yên mang theo một chút kinh ý mà nhìn nàng, còn chưa kịp nói ra chuyện muốn nàng đáp ứng, chủy thủ trong tay áo Phù Trừng đã xuất hiện trước mắt Mộ Dung Yên.
"Ngươi!" Mộ Dung Yên vội vàng cầm lấy chủy thủ trong tay Phù Trừng, "Ngươi làm cái gì vậy?"
Phù Trừng nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Nếu như ngươi muốn ta sau này an tâm làm thê tử của Mộ Dung Xung, ta nói là làm, nhất định sẽ đáp ứng, chẳng qua, làm thê tử của hắn chỉ có thể là thi thể của ta."
Mộ Dung Yên kinh hoảng lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện ta muốn ngươi làm, cũng không phải là việc này, huống hồ, ta biết, cũng không thể bức được ngươi làm việc này." Thoáng ngừng một chút, ngón tay Mộ Dung Yên nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Phù Trừng, "Ngươi luôn làm cho lòng ta phải loạn, làm cho ta không biết nên đối xử với ngươi như thế nào, làm cho ta..."
"Đừng bức ta rời đi là được rồi." Thanh âm của Phù Trừng ôn nhu, lại có ba phần u buồn.
Mộ Dung Yên nghe được trong lòng nhói đau, nhìn Phù Trừng thu hồi chủy thủ, đột nhiên thân mình nghiêng sang một bên, tựa lên đầu gối của nàng.
Phù Trừng nhìn ánh trăng lạnh nơi xa xa, buồn bã nói: "Nếu như trời đất không thể dung được chúng ta, ta liền vì ngươi sửa thiên nghịch mệnh! Chờ đến khi ta ngồi lên long ỷ, cũng không ái dám xuất khẩu vũ nhục chúng ta nữa."
"Ngốc..." Mộ Dung Yên khẽ vuốt ve gương mặt Phù Trừng, mang nước mắt cười cười, "Vốn là người mang tiếng xấu không trong sạch, mắng thì thế nào chứ?"
Phù Trừng lắc đầu, kiên định nói: "Ta không cho phép bất luận kẻ nào mắng!"
"Có một câu này của điện hạ, cuộc đời này của Thanh Hà liền đủ rồi." Mộ Dung Yên ngẩng mặt lên, cùng Phù Trừng nhìn lên ánh trăng sáng, "Hằng Nga ở cung trăng cho dù có cách xa trần tực, cũng từng là thể tử của Hậu Nghệ, sớm đã không phải là tấm thân băng thanh ngọc khiết. Huống chi, trên cung trăng, còn có nam tử Ngô Cương kia làm bạn ngàn năm, giữa thật thật giả giả, ai có thể nói được rõ ràng? Tiên tử đã sớm thành ô danh, mắng hay không mắng, đã không còn trọng yếu."
Phù Trừng nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, ôn nhu nói: "Thanh Hà, chờ thêm một chút, nhẫn nhịn thêm một chút nữa, sẽ có một ngày, ngươi có thể đi ra khỏi Hoàng thành tràn đầy dơ bẩn này."
"Ngô đồng đã ở ngay bên cạnh, cần gì lại bay đi đâu?" Mộ Dung Yên cúi đầu cười với Phù Trừng, nhiệt lệ rơi xuống trên gương mặt Phù Trừng, hai người nhìn nhau, Phù Trừng nhất thời không biết nên đáp lại lời nói của Mộ Dung Yên như thế nào.
"Tiểu Đồng Tử cũng được, Trừng Công chúa cũng vậy, trong cung này người thật tâm đối với ta , chỉ có một mình ngươi." Mộ Dung Yên cười đến ôn nhu, Phù Trừng nghe được vui mừng, "Ta đã tìm được ngô đồng của ta, cho đến ngày phải chết, cũng sẽ không rời khỏi cây ngô đồng này."
Hai tròng mắt Phù Trừng đột nhiên đã trở nên thấm ướt, ôn nhu nâng tay lên, lau đi nhiệt lệ nơi khóe mắt của Mộ Dung Yên, "Lúc này, đến lượt ta nói ngươi thật ngốc."
"Ha ha." Mộ Dung Yên đem áo lông Phù Trừng khoác lên người mình kéo phủ lên người cả hai, "Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải hảo hảo sống, không thể ngã xuống trước ta."
Phù Trừng si ngốc nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Yên, gật đầu thật mạnh.
"Cuộc sống mười hai năm trong thâm cung, ta đã thống khổ quá lâu, nếu như ngươi đi trước ta..."
"Tuyệt đối sẽ không như vậy!" Phù Trừng từ trên đầu gối Mộ Dung Yên xoay người ngồi dậy, đem Mộ Dung Yên ôm chặt vào trong lòng, "Sẽ có một ngày, ta không còn là Trừng Công chúa, ngươi cũng không còn là Hiền phi Đại Tần, Mộ Dung đại nhân cũng không còn là Phò mã..."
"Trừng nhi..." Trong phút chốc Mộ Dung Yên gọi Phù Trừng, tựa đầu vùi vào lòng ngực mềm mại ấm áp của Phù Trừng, khép đôi mắt lại, "Ngươi xử lý quân vụ một ngày, ta liền ở bên cạnh đàn tỳ bà cho ngươi nghe một ngày, được không?"
"Hảo." Phù Trừng ôm chặt thân mình Mộ Dung Yên, lẩm bẩm nói: "Thanh Hà, nay Giang Bắc đại loạn, chỉ sợ Trường An sớm muộn sẽ trở thành nơi tàn sát của phản quân. Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi cùng mẫu phi, đều có thể bình yên vô sự." Nói xong, Phù Trừng đem áo lông gắt gao bao chặt lấy hai người, "Ta sẽ vì ngươi cùng mẫu phi mà đánh ra một thiên hạ thái bình."
"Ha ha." Mộ Dung Yên nhẹ giọng cười, ôm sát thắt lưng Phù Trừng, hai hàng nhiệt lệ nhẹ nhàng chảy xuống từ khóe mắt.
Trừng Công chúa, ngươi sẽ vĩnh viễn là ngô đồng của ta, nhưng ta, lại không thể làm ngô đồng của ngươi...
Cùng là Phượng Hoàng trong nhân gian, ta đã không phải là Thanh Hà Công chúa cao cao tại thượng, nếu như thật sự có một ngày ngươi hoàng phi cửu thiên, tiếp tục dây dưa cùng ta, sẽ chỉ làm Phượng Hoàng khó xử, khiến cho thanh danh của ngươi mất sạch, bị thế nhân phỉ nhổ...
Nếu như ta có thể ra đi trước một bước, ngươi liền vĩnh viễn không thể rời đi trước ta.
Có Thanh phi nương nương, có sự quyến luyến của ngươi đối với mẫu phi, nhất định sẽ không phí hoài bản thân mà làm chuyện xằng bậy, đối với Phượng Hoàng đệ đệ mà nói, đây là kết cục tốt nhất...
Lại cho ta được cùng ngươi thêm một đoạn thời gian nữa, lại đàn thêm vài thủ khúc cho ngươi nghe...
Đợi đến ngày ngươi hoàng phi cửu thiên, đó chính là lúc ta một mình bước xuống Hoàng tuyền.
Cuộc đời này, vì ngươi mà cười, vì ngươi mà khóc, vì ngươi mà chết, ít nhất, cũng coi như là đến đáp một chút cho món nợ ân tình với ngươi.
Những thứ trả không nổi, còn chưa trả hết, tạm gác lại đến kiếp sau sẽ trả lại cho ngươi đi...
"Khụ khụ." Đột nhiên, Mộ Dung Yên ở trong lòng Phù Trừng ho khan một trận.
Phù Trừng kinh hoảng vội vàng đỡ lấy hai vai của nàng, khẩn trương nhìn nàng, "Thanh Hà, ngươi nhất định là bị cảm lạnh rồi." Nói xong, vội vàng đem áo lông gắt gao bao lấy thân thể của nàng, đỡ nàng đứng lên trên ngói lưu ly, "Đều là ta không tốt, đêm đông trời giá rét, xưa nay thân mình ngươi lại tiêm nhược, còn đưa ngươi lên đây ngắm trăng hóng gió, đi, bây giờ ta đưa ngươi xuống, đưa ngươi hồi cung. Sau đó ta truyền triệu Hứa Thái y, để hắn kê một đơn thuốc cho ngươi."
"Hảo." Mộ Dung Yên mỉm cười gật gật đầu.
Phù Trừng vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng, nhìn miệng cười của nàng, trong lòng ấm áp, nhịn không được nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt của nàng, liền mang theo nàng phi hạ mái hiên.
Mộ Dung Yên xấu hổ dấu mặt đi, khẩn trương liếc mắt nhìn bóng dáng các thị vệ trước điện một cái, "Ngươi...Ngươi tại sao lại..."
"Thế này mới xem như là ban thưởng." Phù Trừng cười đến vui vẻ, nói xong đem Mộ Dung Yên tựa vào phía sau long trụ trong cung điện không người, nắm lấy cằm của nàng, tiến sát đến gần đôi môi của nàng, "Thân mình của ngươi bị lạnh, lần ban thưởng này trước hết để nợ đó, đợi sau khi ngươi uống thuốc, liền lãnh luôn một lần!" Nói xong, nắm chặt lấy tay của nàng, cười hì hì nắm tay nàng đi về phía Tê Hoàng cung.
Trái tim Mộ Dung Yên đập đến lợi hại, không biết giờ khắc này gương mặt của mình đã sớm đỏ bừng, "Thật to gan, dám khinh bạc bổn cung còn muốn được một tấc lại tiến thêm một thước."
"Vậy ta để nương nương hôn lại, được không?" Phù Trừng cười khanh khách nói xong, liền đưa mặt tiến đến gần bên môi Mộ Dung Yên, nàng vừa tránh không kịp, cánh hoa môi liền lướt qua gương mặt Phù Trừng.
"Ngươi..."
"Ngươi xem, nương nương cũng hôn bổn cung, chúng ta cùng tiến một thước, vừa vặn hòa nhau, không phải sao?"
Mộ Dung Yên đỏ mặt nhìn khuôn mặt tươi cười của Phù Trừng, trong lòng chua xót khó chịu, đáy lòng đang cầu xin: "Trừng nhi, đừng đối với ta tốt như vậy nữa, nếu không, ta sẽ luyến tiếc ra đi."
Phù Trừng thấy trong đôi mắt nàng nhấp nhoáng lệ quang, gấp giọng nói: "Thanh Hà, đừng khóc, là ta không tốt, sau này ta tuyệt đối sẽ không khi dễ ngươi như vậy nữa."
Mộ Dung Yên lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười, nắm chặt cánh tay Phù Trừng, nâng đầu nói: "Ngươi cho rằng bổn cung dễ bị khi dễ như vậy sao? Sớm hay muộn có một ngày, bổn cung sẽ trả thù lại!"
"Vậy bổn cung liền chờ đợi nương nương trả thù." Phù Trừng nắm lấy bàn tay nàng lắc lắc, bàn tay kia thì chỉ chỉ phía trước, "Chúng ta phải đi nhanh một chút, nếu như gió lạnh thổi đến, ngươi ngã bệnh, nhiều ngày tiếp theo sẽ không có ai đàn cho ta nghe."
"Hảo." Mộ Dung Yên theo lời Phù Trừng mà bước nhanh hơn, không bao lâu, đã được Phù Trừng đưa về Tê Hoàng cung.
"Đàn Hương! Đàn Hương!" Phù Trừng kêu gọi ở trong cung, không thấy có người trả lời, không khỏi nhíu mày, "Kỳ quái, tại sao cung nữ bên cạnh lại không có ở trong cung?"
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng thở dài, nói: "Trong cung gặp phải biến cố này, nàng nhất định cũng có chuyện cần làm."
Phù Trừng giật mình nhớ đến vừa rồi ở Lan Thanh các cũng không có nhìn thấy tung tích của Hồng Loan, trong lòng đột nhiên có vài phần phỏng đoán, chỉ có thể lại lần nữa gọi một tiểu cung nữ đi Thái y viện truyền triệu Hứa Thái y đến bắt mạch.
Một khắc sau, Hứa Thất Cố vội vã đeo hòm thuốc mang theo tiểu nội thị xuất hiện ở trong Tê Hoàng cung.
Phù Trừng đón tiếp Hứa Thất Cố, vội lên tiếng: "Hứa đại nhân, hôm nay Hiền phi nương nương nhiễm phong hàn, trong cung này ngươi là người bổn cung tin tưởng nhất, cho nên chuyện bắt mạch kê đơn, liền hoàn toàn dựa vào Hứa đại nhân ngươi."
"Hạ quan nhất định sẽ làm hết sức." Hứa Thất Cố liếc mắt nhìn sắc mặt Phù Trừng một cái, lại nhìn thấy trên người nàng mặc một chiếc ấm y, áo lông tuyết trắng lại khoác trên người Mộ Dung Yên, không khỏi sốt ruột nói: "Nếu như điện hạ không quan tâm đến thân mình, lo sầu quá độ, chỉ cần một chút gió lạnh, nhất định sẽ làm cho điện hạ nằm trên giường ba ngày."
"Bổn cung không đáng ngại." Phù Trừng thấy hắn không bắt mạch cho Mộ Dung Yên trước, lại nhắc đến việc mình không chú ý thân thể, có chút không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói một câu qua loa cho xong.
Mộ Dung Yên đứng dậy cởi áo lông trắng tuyết trên người xuống, đưa cho cung nữ bên cạnh, phân phó cung nữ đưa trả cho Phù Trừng.
Phù Trừng tiếp nhận áo lông trắng tuyết, khoác lên trên người, mùi hương thản nhiên thuộc về Mộ Dung Yên thấm nhập vào trong mũi, Phù Trừng không khỏi nhếch miệng cười, an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thất Cố thấy Phù Trừng mặc áo lông, lúc này mới đi tới bên người Mộ Dung Yên, buông hòm thuốc xuống, chuẩn bị bắt mạch.
Mộ Dung Yên đột nhiên mở miệng nói: "Trừng Công chúa bận rộn quân vụ, vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Bổn cung không..." Một chữ mệt kia Phù Trừng còn chưa nói xong, Mộ Dung Yên liền cắt ngang lời của nàng.
"Nay điện hạ chính là sự tồn vong của xã tắc, làm sao có thể để xảy ra chuyện?" Nói xong, Mộ Dung Yên tựa hồ có ẩn ý khác, "Tỳ bà của bổn cung còn để ở chỗ của điện hạ, chờ sau khi bổn cung uống thuốc xong, tất nhiên sẽ cho người đến lấy về."
Phù Trừng nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, thấy sắc mặt của nàng nghiêm túc, biết nếu tiếp tục lưu lại, cũng có chút không thích hợp.
Tuy rằng Hứa Thất Cố được coi là người kín miệng, nhưng mà nếu như mẫu phi hỏi đến, Hứa Thất Cố nói ra tình huống thực tế, nhất định sẽ để cho mẫu phi nhận biết được vài chuyện.
Dựa theo tâm tính của mẫu phi, là nhất định sẽ không chấp nhận bỏ qua chuyện này, cho nên nhất thời còn chưa thể nói thẳng thắng mọi chuyện với mẫu phi, để tránh cho Thanh Hà rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Phù Trừng gật gật đầu, nói: "Nương nương chú ý mặc thêm y phục, bổn cung trở về Nghị Chính điện xử lý quân vụ trước."
"Cung tiễn Trừng Công chúa."
Phù Trừng lại lưu luyến liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, cuối cùng vẫn bước nhanh rời khỏi Tê Hoàng cung.
Ngón tay Hứa Thất Cố còn chưa kịp đặt lên mạch của Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên đã rút tay lại, ý bảo cung nữ trong điện đều lui ra, đóng kín cửa cung.
Hứa Thất Cố nặng nề thở dài, tự biết là lại bị cuốn vào một nan đề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi