PHẤT HUYỀN THẬP TAM KHÚC


"Khụ khụ!"
Khi Phù Trừng từ dòng sông băng trèo lên bờ, nhiễm phong hàn, lại thêm vết thương vẫn không được xử lý tốt, lúc giải giáp lẫn vào trấn nhỏ của nhóm dân chạy nạn, đã là sốt cao khó lui, ý thức cũng có chút không còn thanh tỉnh.
"Cô nương, cô nương!" Lúc nhóm dân chạy nạn nhìn thấy Phù Trừng loạng choạng đến gần, vội vàng đỡ lấy, thời loạn lạc này sống được đã không dễ, có thể giúp thêm được một người, chính là giúp thêm một người đi.
"Trường...An..." Phù Trừng ngã xuống, bóng người trước mắt có vẻ hỗn độn mà mơ hồ, cắn chặt răng, Phù Trừng cố gắng làm cho bản thân không được ngủ, sợ rằng một khi nhắm hai mắt lại, cuối cùng liền không tỉnh lại nữa.
Nhóm dân chạy nạn vội vàng đưa Phù Trừng vào trong một ngôi nhà bằng đá đổ nát, đến gần lửa trại, làm cho thân mình lạnh lẽo của Phù Trừng hơi ấm lên một chút.
"Nữ oa đáng thương, một thân bị thương này, chỉ sợ là không sống nổi." Vài lão nhân nhìn áo đơn dính đầy máu của Phù Trừng, vội vàng lắc đầu.
"Soát!"
Ở ngoài trấn nhỏ của dân chạy nạn, binh mã của Mộ Dung Thùy dọc theo bờ sông một đường đuổi tới đây, cho dù là thi thể, nhất định cũng phải nhìn thấy, mới có thể kết luận Trừng Công chúa đã chết!
Phù Trừng hung hăng lắc đầu, cố gắng nâng người lên, lui đến cạnh cửa ngôi nhà đá, liều mạng dụi mắt, làm cho chính mình nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút.
"Cô nương?"
"Ta không thể ở lại đây...Sẽ làm hại các ngươi..." Phù Trừng vội vàng lắc đầu, quét nhìn ngôi nhà đá một cái, nhìn thấy ở góc Đông Nam có chổ hổng, lúc này lảo đảo đi qua đó, đẩy cỏ khô ra, chui ra khỏi nhà đá.
"Soát!"
Cánh cửa nhà đá bị hung hăng đá văng ra, tướng sĩ chạy vào trong căn nhà đá, vây quanh lấy lão nhược phụ nhân hài tử trong căn nhà đá.
"Lục soát từng chỗ từng chỗ cẩn thận!"
Nhân lúc giờ khắc này đang hỗn loạn, từ căn nhà đá Phù Trừng nhanh chóng chạy ra ngoài hơn trăm bước, thân mình loạng choạng, lại ngã xuống.
"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!..."
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần, Phù Trừng dùng sức chuyển động thân mình, nhưng mà thật sự là động đến vết thương rất đau, lúc này đây, vô luận như thế nào cũng không thể đứng lên nổi.
"Thanh Hà...Thanh Hà..." Phù Trừng tuyệt vọng nhìn lên bầu trời đầy mây u ám, nhiệt lệ trượt ra khỏi khóe mắt, "Sau này...Ai sẽ bảo hộ ngươi...Chu toàn...Ta không...không thể...Chết...Không thể..."
"Hu--"
Tử hán đánh xe kéo cương ngừng xe ngựa lại, chợt nghe thấy bên trong xe ngựa vang lên một tiếng dịu dàng, "Phía trước có chuyện gì vậy?"
"Bẩm đại nương, phía trước có một cô nương bị thương." Nói xong hán tử đánh xe nhảy xuống xe ngựa, cúi người nhìn nhìn Phù Trừng, ánh mắt tập trung vào tóc mai bên trái bạc trắng của Phù Trừng, ánh mắt hiện lên một chút ý cười khó hiểu.
"Đại nương, ta nghĩ người này, ngươi nhất định sẽ cứu." Hán tử đánh xe nói xong, không đợi nữ tử trên xe ngựa lên tiếng trả lời, liền cúi người nâng Phù Trừng lên, đi về phía xe ngựa.
"Nga?" Màn xe được xốc lên, lộ ra khuôn mặt được hóa trang tỉ mỉ bằng màu mực, chỉ thấy nữ tử trung niên đang nói chuyện buông cọ màu trong tay xuống, liếc mắt nhìn Phù Trừng đang nằm trên vai hán tử một cái.
"Đại nương, ngươi nhìn nơi này." Hán tử cố ý chỉ chỉ vào tóc mai bên trái của Phù Trừng, "Cứu nàng, con đường sau này của chúng ta sẽ rất dễ đi."
"Ha ha, trời giúp chủ công, lo gì đại nghiệp bất thành, đưa nàng lên xe, chúng ta nhanh chóng chạy tới bến đò tập hợp cùng những người khác." Nữ tử trung niên nói xong, dịch chuyển thân mình sang một chút, để hán tử đưa Phù Trừng lên xe ngựa.
"Đây là nơi nào..." Phù Trừng lại muốn chuyển động thân mình, nhìn thấy khuôn mặt hóa trang đậm của nữ tử trung niên, không khỏi thê lương cười, "Ta chung quy là...Xuống Hoàng Tuyền...Rốt cuộc không thể gặp lại ngươi...Thanh Hà..."
"Ngươi muốn xuống Hoàng Tuyền, rơi vào trong tay của ta, cũng không dễ dàng như vậy." Nữ tử trung niên nói xong, buông màn xe xuống, từ trong hộp hóa trang lấy ra một cái châm túi, rút ra một cây ngân châm, đâm vào yếu huyệt nơi cần cổ Phù Trừng, "Ngươi liền ngoan ngoãn ngủ một chút, chờ đến khi qua sông, ta bảo đảm với ngươi chưa đến ba tháng, liền lại có thể khỏe mạnh trở lại."
Cảm giác tê dại từ cần cổ lan tràn ra, Phù Trừng muốn đang giãy dụa bỗng nhiên liền buồn ngủ, bất đắc dĩ thật sự là quá đau quá mệt mỏi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà ngủ thiếp đi.
"Giá!"
Chiếc xe ngựa chạy như bay, mang theo Phù Trừng cùng nữ tử trung niên rời đi càng lúc càng xa.
Mặt băng tan ra, nước sông lượn lờ, một chiếc thuyền hoa theo men sông Nam hạ.
Lúc Phù Trừng tỉnh lại, kinh nhiên ngồi dậy, theo bản năng mà sờ xiêm y trên người, thấy xiêm y vẫn còn hoàn hảo, chỉ là thay đổi một thân ấm y sạch sẽ, trong lòng không khỏi lạnh xuống vài phần.
"Túi gấm!" Phù Trừng sờ sờ cần cổ, túi gấm vẫn còn, cúi đầu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa tỉnh lại đã vừa kinh vừa động, muốn bị đánh a?"
Phù Trừng chỉ cảm thấy trên trán bị ai đó hung hăng đánh một quyền, ngẩng đầu lên, buột miệng nói: "Làm càn!"
"U! Quan uy thật lớn nha, xin hỏi cô nương, người là chức quan gi?" Cô gái xuất quyền thè lưỡi với Phù Trừng, khinh thường mà liếc nhìn Phù Trừng một cái, "Ai thèm quan tâm ngươi là ai, đến nơi này của bổn cô nương, thì phải nghe theo bổn cô nương! Nếu không, quyền cước hầu hạ!"
Nắm tay giống như cái bánh bao giương lên trước mắt Phù Trừng, cô gái nâng tay đặt lên vết thương của Phù Trừng, dùng sức nhấn một cái, Phù Trừng đau đớn, không thể không ngã xuống giường.
"Ngươi...Ngươi rốt cuộc là ai?"
Phù Trừng vừa để cho bản thân trấn tĩnh xuống, vừa âm thầm suy tư làm sao để rời khỏi nơi này, ít nhất là phải tránh thoát được nha đầu dường như rất thích dùng quyền cước này!
Cô gái cuốn cuốn tay áo, lộ ra cánh tay tuyết trắng, bẻ bẻ khớp xương, phát ra thanh âm răng rắc, "Ngươi phải nghe cho kỹ, bổn cô nương tên là Lục Hà!"
Phù Trừng lắc đầu nói: "Ta hỏi ngươi là ai, không có hỏi ngươi tên gì."
Cô gái tên Lục Hà tiến sát vào Phù Trừng, khí tức gần trong gang tấc đó, cau mày nói: "Bổn cô nương là đệ nhất đào võ của Thái Phượng ban, thanh danh vang vọng khắp đất Thục, ngươi thế nhưng chưa từng nghe qua sao?"
Phù Trừng cười nhẹ, "Thứ cho ta nông cạn, quả nhiên là chưa từng nghe qua danh Thái Phượng ban."
"Ngươi!" Lục Hà dường như có chút uấn giận, "Danh hào của bổn cô nương vang dội như vậy, ngươi thế nhưng chưa từng nghe qua?"
Phù Trừng ngược lại càng tiến đến gần Lục Hà hơn một chút, suýt nữa là chạm vào đôi môi của nàng, làm Lục Hà sợ tới mức thân mình rụt lại phía sau, "Ta nghĩ, bây giờ ta nghe qua rồi."
Lục Hà trợn mắt lên, biết là nàng đang cố ý phản kích, lại cảm thấy khoảnh khắc trong nháy mắt vửa rồi có chút ái muội hoang đường, nếu như vừa rồi không lui lại phía sau, nếu như chạm vào đôi môi của nàng, này chính là có bao nhiêu hoang đường?
Trên hai gò mà nét đỏ ửng phá lệ rõ ràng, Lục Hà không dám đến gần Phù Trừng, lạnh lùng nói: "Ta phải nói với đại nương, sau này không tới chiếu cố ngươi nữa! Để Đào Yêu tỷ tỷ đến, cho ngươi nếm thử một lần đau khổ!"
Phù Trừng từ trên giường ngồi dậy, thờ ơ mà nhìn nàng, "Nói như vậy, ta thật ra muốn nhìn một chút, Đào Yêu tỷ tỷ kia của ngươi là một nhân vật như thế nào?" Nói xong, Phù Trừng ôm ngực đứng lên, cẩn thận quan sát khoang thuyền này một cái, thuận miệng hỏi, "Các ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?"
"Thành Kiến Khang, chúc thọ Hoàng đế Tấn quốc." Lục Hà đắc ý vỗ vỗ ngực, "Chắc hẳn là ngươi cũng chưa thấy qua Hoàng đế, lần này đại nương nói mang ngươi cùng đi, mở rộng tầm mắt."
"Hoàng đế?" Phù Trừng chua xót cười cười, "Hoàng đế tính là cái gì?"
"Hảo cho một câu, Hoàng đế tính là cái gì!" Cửa khoang thuyền bị đẩy mở ra, nữ tử trung niên cười khanh khách bưng chén thuốc đi đến, ý bảo Lục Hà lui xuống nghỉ ngơi.
Lục Hà giống như được giải thoát mà vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền, đóng cửa khoang thuyền lại.
"Là ngươi cứu ta?" Phù Trừng đi thẳng vào vấn đề, vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào nữ tử trung niên.
"Không sai, sau này ngươi có thể giống như bọn họ, gọi ta là đại nương." Nữ tử trung niên thoáng ngừng một chút, dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà cười cười, "Bất quá nhìn xiêm y mà cô nương mặc lúc trước, nếu không phải nhà đại phú, là vạn vạn không thể mặc được loại lụa như vậy. Cho nên, nếu như xem thường không muốn gọi ta là đại nương, cũng có thể gọi ta là Tô phu nhân."
"Tô phu nhân?" Phù Trừng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhìn kỹ Tô phu nhân trước mắt, thấy dung mạo nàng nhân hậu, không giống như là tú bà ở thanh lâu.
"Ta là chủ gánh hát Thái Phượng ban này." Tô phu nhân đem chén thuốc đặt ở trên bàn, "Mang theo một đám nữ cô nhi đáng thương làm đào hát, ngày tháng trôi qua coi như cũng không tệ."
Phù Trừng gật gật đầu, chắp tay nói với Tô phu nhân: "Ta nhất định sẽ ghi nhớ đại ân cứu mạng của Tô phu nhân, chính là ta không thể tiếp lục lưu lại ở đây, nếu không..."
"Trước khi cô nương nói ra vế sau của câu nếu không này, có thể nghe ta nói vài câu được không?" Tô phu nhân vừa nói xong, vừa đem chén thuốc đưa đến trong tay Phù Trừng.
Phù Trừng tiếp nhận chén thuốc, chần chờ liếc mắt nhìn một cái, nghĩ rằng tính mạng đều là do nàng cứu, hẳn là sẽ không lại gây ra bất lợi cho mình mới phải. Lúc này ngửa đầu uống cạn chén thuốc, Phù Trừng buông chén thuốc xuống, ngồi ở bên cạnh bàn.
Tô phu nhân cười cười, cũng ngồi xuống, nói: "Ta xưa nay là người thẳng tính, có chuyện gì muốn nói, cũng sẽ không nghẹn ở trong lòng. Nếu như ta đoán không sai, những lời thì thào cô nương nói suốt đường đi, là có liên quan đến Trường An, phỏng đoán một chút, thân phận của cô nương, thực sự là dọa người."
Phù Trừng bình tĩnh nói: "Nếu như Tô phu nhân cho rằng ta chính là Trừng Công chúa đã tuẫn quốc của Đại Tần, vậy Phu nhân liền sai lầm rồi."
"Nga?" Tô phu nhân không nghĩ tới Phù Trừng thế nhưng lại mở miệng nói ra những lời này trước.
Phù Trừng gật đầu nói: "Ta bất quá là thủ hạ thị tì của Trừng Công chúa, trước khi Trừng Công chúa nhảy sông tuẫn quốc, đặc biệt phân phó ta mặc xiêm y của nàng, đóng giả bộ dáng của nàng một đường trốn về phía Nam, hấp dẫn địch binh, để cho các tướng sĩ có thể bình yên hồi hương." Nói xong, Phù Trừng cố ý nâng tay vuốt vuốt phần tóc mai bạc trắng bên trái, "Phần tóc mai bạc này, là do uống độc mà thành, Công chúa điện hạ vẫn luôn mang ta theo bên cạnh, vì chính là vì khi đến lúc nguy nan, có thể vì nàng mà chết một lần. Thân là thị tì, cả đời chỉ có thể sống vì chủ tử, chết vì chủ tử, sao có quyển nắm giữ tính mạng của bản thân?" Ngữ khí chua xót, tựa hồ là mang theo vô cùng oán niệm.
Tô phu nhân cẩn thận nhìn nhìn thần thái của nàng, trấn tĩnh làm cho người ta không thể không tin tưởng.
"Chẳng lẽ phu nhân không tín?" Phù Trừng chua xót mỉm cười, đột nhiên hỏi lại Tô phu nhân.
Tô phu nhân lắc lắc đầu, nói: "Cứu ngươi bất quá là vì duyên gặp gỡ, chúng ta cũng không có liên hệ lợi ích gì cả, ngươi nói thật, hay là nói dối, cũng không trọng yếu."
Phù Trừng bỗng nhiên cảm thấy Tô phu nhân có chút sâu đến không lường được, nhất thời chưa nghĩ ra được lời để đáp lại nàng, vì thế làm bộ như vết thương đau đớn, ho khan vài tiếng.
Tô phu nhân nói tiếp: "Thương thế này của cô nương còn phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa..."
"Không! Ta phải hồi Trường An!" Phù Trừng vội vàng mở miệng, "Bằng không...Bằng không..." Nghĩ nghĩ, Phù Trừng mang vẻ mặt bi thương mà mở miệng, "Nương còn ở Trường An, còn chờ ta bình an trở về, vô luận như thế nào ta cũng phải trở về!"
"Chỉ sợ, còn có người trong lòng mong nhớ đi." Tô phu nhân che miệng cười, "Mấy ngày nay cái tên ngươi lặp đi lặp lại, chỉ sợ chính là ý lang quân trong lòng đi."
"Ta...Ta nói cái gì?" Sắc mặt Phù Trừng cứng đờ.
Tô phu nhân xua tay nói: "Người trong lòng, tất nhiên phải đặt ở trong lòng, ta chung quy là ngoại nhân, không biết cũng tốt." Nói xong, Tô phu nhân hít vào một hơi, "Chính là, chỉ sợ ngươi không thể hồi Trường An được."
"Vì sao?"
"Ngươi hôn mê nửa tháng nay, Tần quốc đã có những thay đổi bất ngờ, đầu tiên là Hoàng hậu phát động chính biến, giam lỏng thiên tử để Thái tử giam quốc..." Tô phu nhân lại hít vào một hơi, "Thanh phi Đại Tần coi như là một kì nữ tử khó lường, mang theo ba ngàn tướng sĩ Trừng Công chúa lưu lại, chạy ra khỏi thành Trường An, về tới chốn cũ Cừu Trì, lấy tên của nữ tử tôn thất Cừu Trì, bồi dưỡng một tên hoàng thất Cừu Trì làm quân vương, phản loạn Tần quốc, chỉ sợ thực tế là vì muốn lấy lại công đạo cho ái nữ..."
Khuôn mặt Phù Trừng khẽ biến, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mẫu phi hết thảy bình an, tạm thời có thể không cần lo lắng cho mẫu phi.
"Một vị Hiền phi Đại Tần khác thì không có được vận mệnh tốt như vậy, Hoàng hậu Đại Tần vì muốn áp chế Mộ Dung Xung, đem nàng áp lên đầu tường, cuối cùng nhảy xuống đầu tường..." Tô phu nhân nói xong, nhìn nhìn gương mặt trắng bệch trong nháy mắt của Phù Trừng, "Vài người nam nhi còn tâm huyết của Mộ Dung gia đều khởi binh phản Tần, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ vây kín Trường An, báo mối hận mất nước năm đó, cho nên, ngươi không thể quay về Trường An được."
Thanh Hà...
Phù Trừng chỉ cảm thấy trái tim giống như bị vật gì đó hung hăng đâm vào, đau đến xâm nhập vào cốt tủy, khó có thể thoát khỏi, bất giác ôm chặt lấy ngực.
"Cô nương?" Tô phu nhân nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
Phù Trừng hé miệng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm đi, nhất thời ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Tô phu nhân nhíu mi nhìn vào gương mặt Phù Trừng, thật sâu mà cảm nhận được nữ tử trước mắt nhất định có một thân phận đặc biệt, nếu nói nàng chính là Trừng Công chúa, nghe được mẫu phi cùng trượng phu đều bình an, làm sao lại thương tâm như vậy? Nếu nói là người khác, phóng nhãn nhìn vào hậu cung Đại Tần, có nữ tử nào lại quan tâm đến Hiền phi như vậy?
Nếu như tạm thời đoán không ra, không bằng không cần đoán nữa, có một số việc, chungquy sẽ nổi lên mặt nước, bao gồm cả thân phận của nữ nhân trước mắt này.    

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi