PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Cuối cùng cậu tê liệt ngã xuống giường, liền nằm bò.

Diêm Hình còn rảnh đem quần áo giặt sạch, xong đâu đấy mới tới giường ôm người nào đó ngủ.

Ban đêm, trăng trên trời vừa tròn vừa sáng, chiếu rọi toàn bộ lâu đài, nhìn càng giống như trong cổ tích, cách đó không xa trong phòng bé gái đang rúc trong chăn run bần bật, nhóc có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài cửa sổ của mình có một bé gái nhỏ tuổi hơn đang ngồi, khoảng tầm bốn năm tuổi.

Dưới ánh trăng sáng, cũng nhìn rõ bé gái kia, cũng mặc váy như búp bê tây dương, chỉ là người hơi có đầu óc đều biết nó không bình thường, dù sao nơi này là tầng ba, nó ở ngoài cửa sổ?

"Thực xin lỗi......thực xin lỗi......thực xin lỗi......" bé gái trên giường không ngừng nói ba chữ này, nhóc khóc càng ngày càng nhiều, cho đến khi đứa nhỏ ở ngoài cửa sổ có ý định mở cửa sổ muốn bò vào trong phòng.

Đến tận lúc này, bé gái trên giường sợ hãi đến đỉnh điểm, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, cả người trở nên âm trầm: "Cút! Tao vĩnh viễn không muốn gặp mày, có chết tao cũng vẫn chán ghét mày!" Hoàn toàn khác với bộ dáng run bần bật lúc vừa rồi.

Đứa bé gái ngoài cửa sổ nghe thấy vậy, động tác chậm rãi dần dần trở nên kịch liệt, nỗ lực mở cửa sổ, nhưng cửa sổ khóa từ bên trong rất chắc, nó thật sự không vào được, chỉ có thể dùng hai tay gãi gãi mặt kính, lưu lại từng vệt máu bên trên.

Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy bé gái bên ngoài cửa sổ đang khóc, hai mắt chảy ra huyết lệ, vì sao muốn vứt bỏ ta? Vì sao muốn đẩy ta xuống?!

Chờ dấu tay máu gần lấp đầy cửa kính, bé gái ngoài cửa sổ không nhìn thấy ở sau lưng mình xuất hiện một bàn tay khác mang theo máu tươi, bỗng nhiên kéo nó xuống cửa sổ, một tiếng hét thảm vang lên, từ tầng ba rơi xuống, giống như rơi vào địa ngục.

Đến lúc này, bé gái trong phòng mới dần dần ổn định lại cảm xúc, chậm rãi nhắm hai mắt ngủ rồi.

Thẩm Bân đang ngủ say mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, nhíu mày một chút, thiếu chút nữa tỉnh lại, trong bóng đêm, Diêm Hình duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cậu, như dỗ dành đứa nhỏ, cho đến khi người nào đó thả lỏng ra đôi lông mày đang nhíu chặt.

......

Ngày hôm sau Thẩm Bân tỉnh dậy trước, lúc này cậu hoàn toàn nằm trong lòng ngực Diêm Hình, ngước mắt lên nhìn, người đàn ông trước mặt khi ngủ có vẻ nhu hòa hơn, ngũ quan quá mức tuấn lãng, so với tỉ mỉ điêu khắc còn đẹp hơn, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người.

Thẩm Bân không nhịn được, lặng lẽ giơ tay cọ cọ lên má hắn, thấy người không tỉnh, lại nỗ lực chu môi muốn tiến lại gần hôn một cái.

Giống như chuồn chuồn lướt nước chạm qua môi Diêm Hình một cái, cho dù bề ngoài người đàn ông không hề có động tĩnh, nhưng ong vàng lớn dưới thân hắn lại khởi động, tay Thẩm Bân nhéo ong, nở nụ cười: "Tôi biết anh tỉnh rồi, đây là chứng cứ."

Diêm Hình chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt vô cùng nhu hòa, nếu cẩn thận quan sát như là đang cười, hắn bỗng nhiên đè Thẩm Bân dưới thân: "Chào buổi sáng tiểu bảo bối."

Sáng cái gì mà sáng! Có lẽ đều sắp ăn trưa đến nơi rồi.

Hai người ở trên giường lăn lộn trong chốc lát mới xuống giường, lúc này trang phục thỏ nữ lang chắc chắn đã khô, sau đó đi ra ngoài, phòng khách tầng một có trái cây bánh mì linh tinh lót bụng.

Bé gái hôm qua bị dọa khóc hiện tại mặt không biểu tình ngồi ở trên sô pha, trong lòng ôm một cái gối ôm đáng yêu màu hồng nhạt, hoàn toàn không phù hợp với màu sắc trong phòng khách, vừa thấy chính là mang theo từ phòng ngủ ra.

"Chào buổi sáng." Thẩm Bân mỉm cười chào hỏi với bé gái.

Hai người chơi khác vừa lúc từ bên ngoài đi vào, người chơi nữ kia thầm lườm nguýt, trên mặt lại cười tủm tỉm: "Đã trưa rồi, hai người mới vừa dậy hẳn là không có manh mối gì nhỉ?"

Ngữ khí vô cùng bình thường, nếu không phải sớm biết cô ta không ưa mình, có lẽ Thẩm Bân cũng không nghe ra mùi thuốc súng đâu.

"Các vị dậy sớm, ý muốn nói là có manh mối rất lớn sao?" Thẩm Bân không có bao nhiêu biểu tình hỏi.

Người chơi nữ: "Tuy chúng tôi cũng không tìm được manh mối gì, những vẫn còn hơn ôm cây đợi thỏ, dù sao trò chơi là cần mọi người cùng nhau nỗ lực...."

"Không có còn nói dài dòng làm gì?" Thẩm Bân ngắt lời cô nói: "Trò chơi này, giữa người chơi với nhau là cạnh tranh, hai người các vị hợp tác thì cứ hợp tác đi, chúng ta cũng không phải quan hệ hợp tác, cô quản chúng tôi khi nào rời giường làm gì."

Người chơi nữ có thể nói nhịn từ hôm qua cho tới bây giờ, lúc này cuối cùng cũng không có sắc mặt tốt, phẫn nộ lên tiếng: "Trẻ con thì phải được giáo dục cho tốt, cô không biết ngắt lời người khác nói là không lễ phép sao? Hơn nữa tôi đang nói chuyện với người bên cạnh cô, im miệng đi!"

"Dì à, dì già như vậy rồi cũng đòi học theo gái trẻ thông đồng bạn trai người ta sao? Tôi ngắt lời chó sủa, cũng không phải tiếng người." Thẩm Bân không hề nao núng trong lòng, thậm chí còn có chút muốn cười.

"Mày!" Người chơi nữ kia bị chọc tức muốn chết, thậm chí còn muốn động thủ.

Diêm Hình bên cạnh lúc này lên tiếng, sắc mặt lạnh băng: "Ta không ngại hiện tại liền giải quyết các ngươi." Sát ý trong mắt giống như thật sự.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, hai người chơi kia cũng không dám lên tiếng nữa, trong trò chơi giết người vô cùng bình thường, nếu như hai người Thẩm Bân và Diêm Hình vô cùng nhỏ yếu, có lẽ người chơi nữ đã sớm hạ sát thủ.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp trò chuyện đến là hăng, bỗng nhiên có vài lời nói không hài hòa xuất hiện, ý tứ là nói Diêm Hình ỷ vào bản thân lợi hại bắt nạt người chơi khác có hơi quá đáng nhỉ? Hơn nữa đối phương còn là con gái gì đó.

Sau đó liền có người không vui, sôi nổi mắng lại:

Nam không lạnh: Có thể đừng thánh mẫu được không? Loại trò chơi này tùy thời sẽ tử vong, không có thực lực chính là tội lớn hiểu không?

Niệm Niệm: Lầu trên hiểu chưa, không thực lực thì đòi chơi cái gì? Sớm một chút về quê sinh con đẻ cái đi.

Cam Ly: Dân quê chúng ta không cõng được cái nồi này, loại trò chơi này chị gái không chơi được, ta có thể chơi hai lần!

Con thỏ ngốc Mộc Hề: Kỳ thực tôi muốn nhìn bộ dáng điện hạ đại khai sát giới, khà khà chắc chắn là rất đẹp trai, có phải ta rất biến thái hay không?

Mộc Nhất: Giết cmn ~ đánh cho răng rơi đầy đất~

......

Đương sự Thẩm Bân giống như không có việc gì, ngồi xuống ăn gì đó, sau khi Diêm Hình nói xong cũng coi hai người kia như là không khí.

Khuôn mặt người chơi nữ đỏ bừng, loại cảm giác này rất mất mặt, cho dù người khác không nhìn ra mình có ý tứ với Diêm Hình, nhưng lời người đàn ông kia vừa nói, quả thực trắng trợn đánh vào mặt cô.

Cô cúi đầu sắc mặt âm trầm xoay người rời đi, trở lại phòng theo thói quen mở ra phòng phát sóng trực tiếp muốn kể lể một hồi, theo lẽ thường lúc này luôn có khán giả nam đi ra an ủi cô.

Nhưng hôm nay thì khác, lập tức liền có người nhảy ra nói cho người chơi nữ đừng chọc vào Diêm Hình, đó là điện hạ.

Người chơi nữ thiếu chút nữa không phản ứng lại được hai chữ điện hạ này là có ý gì? Chờ tới lúc nhìn kỹ người xem đánh chữ giải thích: "....."

Cô chấn kinh hồi lâu, loại nhân vật lớn này, có lẽ là lần tiếp xúc duy nhất trong đời này của mình, kết quả còn hoàn toàn đắc tội.

Phòng khách dưới tầng chỉ còn lại Diêm Hình và Thẩm Bân cùng bé gái kia, người nào đó thích đút cho người đàn ông của mình ăn, phòng phát sóng trực tiếp lập tức có người phát thưởng quà tặng, hiệu ứng linh tinh, khiến cho xung quanh hai người bọn họ đều tràn ngập bong bóng phấn hồng bay bay.

Một đám bạn nhỏ đáng yêu đều spam: Oa~

Mà bé gái ngồi cách đó không xa vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn không hợp cảnh, Diêm Hình đã sớm chú ý tới điểm này, lại không phản ứng, nhưng rất nhanh Thẩm Bân cũng nhận ra khác lạ, nhìn nhóc hỏi: "Tiểu khả ái em làm sao thế?"

Không cho gọi bảo bối, vậy gọi tiểu khả ái là được rồi nhỉ!

Bé gái không nghe thấy Thẩm Bân hỏi, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu, hồi lâu mới mở miệng: "Em gái tới tìm em, muốn em đi cùng nó, nhưng mà em sợ."

Thẩm Bân nghi hoặc chớp mắt: "Em gái? Em ấy đến tìm em lúc nào? Vì sao lại sợ?"

Bé gái càng ôm chặt lấy cái gối trong lòng: "Tối hôm qua, em gái đã chết, em không muốn đi cùng nó."

Thẩm Bân: "...." Một việc vô cùng đáng sợ được nói ra nhẹ nhàng bâng quơ từ trong miệng một bé gái, thật sự rất khiến người phiền muộn.

Diêm Hình: "Em gái nhóc chết ở đâu? Dẫn chúng ta tới đó."

Trên mặt bé gái có vẻ vô cùng kháng cự: "Cháu không biết, không muốn đi cùng em gái."

Thẩm Bân bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Em gái em tới tìm em, em không đồng ý đi với em ấy, em ấy liền đi rồi sao?"

Đứa nhỏ mười mấy tuổi đã có thể nghe hiểu lời người khác nói, bé gái do dự hồi lâu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Không biết, em gái muốn mở cửa sổ tiến vào tìm em, không mở được, từ trên tầng ngã xuống."

Thẩm Bân nhìn về phía Diêm Hình: "Chúng ta đi tới phòng con bé nhìn xem? Có lẽ có thể tìm được chút manh mối?"

Diêm Hình không cự tuyệt, chỉ chậm rãi mở miệng: "Bân Bân thực thông minh, sao có vẻ giống như bỗng nhiên có hứng thú với thông quan trò chơi vậy?"

Thẩm Bân làm bộ không vui hừ một tiếng: "Còn không phải là vì anh sao, tôi cũng không cần làm nhiệm vụ gì...." Khi nói lời này cậu hơi do dự một chút, mình cũng có nhiệm vụ, nhưng không thể nói với Diêm Hình.

Nói cho cùng vẫn là cậu chưa hoàn toàn tin tưởng Diêm Hình, nhưng cũng không còn cách nào, đối phương không có chút dò xét nào, mình là một NPC, thật sự không có cơ hội tới nữa.

Thẩm Bân nói sang chuyện khác nhìn về phía bé gái: "Đi, chúng ta đi tới phòng em xem."

Bé gái hôm nay sau khi tỉnh lại liền rời giường xuống tầng đợi, hoàn toàn không muốn về phòng, lập tức cự tuyệt nói: "Không muốn đi, phòng rất đáng sợ."

Thẩm Bân vốn đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng Diêm Hình vươn tay xách nhóc lên, nói với người nào đó: "Đi thôi."

Bé gái: "....." Nếu đổi thành người khác xách, nhóc đã sớm la to, nhưng hiện tại chỉ dám trộm liếc Diêm Hình một cái, im lặng không lên tiếng, một bộ muốn khóc nhưng không dám khóc.

Thẩm Bân tuy rằng cảm thấy bé gái rất đáng yêu, nhưng việc điều tra manh mối còn cần nhóc phối hợp, liền yên lặng đi cùng Diêm Hình lên tầng.

Đẩy cửa phòng ra, một trận lạnh lẽo đánh tới, bọn họ đứng ở cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy vết máu trên cửa sổ, bên trên đầy dấu ngón tay trượt dài của trẻ con.

Thẩm Bân thở dài một hơi: "Này! Tối qua nhóc cư nhiên không xảy ra chuyện gì?"

Diêm Hình buông bé gái xuống, cố tình cảnh cáo nói: "Đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích." Sợ nhóc chạy.

Bé gái: "...."

Hắn nói xong liền đi tới cửa sổ, Thẩm Bân cũng đi theo, nhìn kỹ một lát, Diêm Hình từ bên trong mở cửa sổ ra, phát hiện bệ cửa sổ cũng có vết máu hình ngón tay.

Thẩm Bân: "Thoạt nhìn có vẻ đúng như lời con bé nói, em gái rơi xuống cửa sổ?"

Diêm Hình chậm rãi lắc đầu: "Không, bàn tay ở bệ cửa sổ cùng cửa sổ không giống nhau."

Thẩm Bân lại lần nữa thò đầu qua nhìn, hồi lâu mới nói: "Giống nhau mà, lớn nhỏ như nhau." Cậu dùng tay miêu tả một chút.

Diêm Hình không chút do dự: "Vân tay không giống nhau."

Thẩm Bân: "...." Này mà còn có thể nhìn ra sao?

Ta là vì bản thân không đủ biến thái mà có vẻ không hợp với ngươi.

Thẩm Bân lau mặt: "Được rồi, ý của anh là cô bé này có hai người em gái?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi