PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Đừng! Không cần, cảm ơn.

Thẩm Bân vội vàng mở miệng: "Không cần, ta lập tức là xong" sau đó thấp giọng nói với Diêm Hình: "Đừng náo loạn, em phải mặc quần áo, đúng rồi tối hôm qua em có thể thấy anh, hiện tại không thấy là vì ban ngày à?"

Nghe nói ma quái đều không thể xuất hiện ban ngày, các loại truyền thuyết muốn mệnh, Thẩm Bân nghĩ nghĩ liền hỏi như vậy.

"Ừ" Diêm Hình mở miệng: "Lý do chân chính em có thể nhìn thấy tôi là vì chúng ta đã thành thân, cho dù vào buổi tối, người khác cũng vẫn không thể nhìn thấy tôi."

Thẩm Bân gật gật đầu, thong thả ung dung mặc quần áo, không biết mặc cho lắm, liền để Diêm Hình hỗ trợ, khi cậu ra ngoài hít một hơi thật sâu: "Chờ em quay lại."

Cửa phòng lặng lẽ đóng lại, Thẩm Bân không biết người đàn ông nhìn không thấy kia cũng đi theo cùng, do nha hoàn dẫn đường, nện bước im lặng đi tới tiền sảnh.

Tốt xấu ngày hôm qua cũng là cô dâu mới cưới vào cửa, ngoài sảnh cả gia đình đều có mặt, ngoại trừ "cha mẹ" Diêm Hình ở thế giới này, bên trên hắn còn có hai người chị gái, bên dưới có hai người em trai, Diêm Hình đứng thứ ba, lão tam.

Hai người chị đã gả chồng, chị cả và chồng của nàng hôm nay về nhà mẹ đẻ nhìn xem, cùng lắm ngày mai sẽ đi, còn chị hai thì kén người ở rể, vẫn luôn ở trong nhà, lão tứ bên dưới cũng đón dâu, cô dâu mới cưới như hoa như ngọc, lão ngũ còn quá nhỏ, chưa tới tuổi đón dâu, mới khoảng 10 tuổi, lấm la lấm lét.

Lúc này ngoài sảnh nhìn qua có rất nhiều người, theo lý thuyết lão tam Diêm Hình hôm qua mới đón dâu, lão tứ không nên thành thân sớm như vậy, nhưng không phải thân thể Diêm Hình không tốt sao, lúc trước lại không biết khi nào hắn sẽ qua đời, chẳng lẽ người em trai kia liền vĩnh viễn đừng nghĩ tới thành thân sao?

Cho nên lão tứ không chịu lễ nghĩa thế tục kia, kết quả chưa thành thân bao lâu, lão tam Diêm Hình liền qua đời, người Diêm gia lập tức không thích con dâu mà lão tứ mới cưới về, đại khái người thời đại này đều cho rằng, trong nhà xảy ra chuyện gì cũng đổ lên người nàng dâu khắc thân thích.

Ví dụ như lúc này, Thẩm Bân vừa tới liền tiếp thu châm chọc mỉa mai, nhiều người như vậy hoặc là khinh thường hoặc cản bản không muốn nhìn cậu một cái.

Người đầu tiên mở miệng chính là chị cả Diêm gia, nàng âm dương quái khi cười: "Ngày đầu tiên gả tới Diêm gia đã kính trà muộn, không biết Thẩm gia dạy dỗ con gái như thế nào."

Thẩm Bân: "......"

Chị hai tiếp theo lên tiếng: "Nữ nhân xuất thân từ gia đình nhỏ, quả nhiên không hiểu quy củ, vẫn nên tìm người dạy dỗ cho tốt đi, nếu không ở trước mặt người nhà chúng ta còn được, ra cửa liền làm mất mặt Diêm phủ."

Thẩm Bân "......"

"Chị cả chị hai hai người nói gì vậy, người ta chỉ là mới vừa gả tới, sao phải yêu cầu cao như vậy làm gì." Lão tứ Diêm gia rốt cục giúp đỡ nói một câu, nếu ánh mắt gã nhìn Thẩm Bân không có tham lam mơ hồ có lẽ càng tốt hơn.

Không khác gì một tên háo sắc.

Thẩm Bân: "......" Ha ha.

Người Diêm gia đúng là tuyệt, không một ai có vẻ tốt lành gì.

Thẩm Bân vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ cúi đầu, trong lòng không ngừng lườm nguýt, dù sao tất cả trước mắt đều chỉ là trò chơi, mạng chó quan trọng, không cần tranh cãi với kẻ mở miệng ra là giống như pháo hôi chuyển thế làm gì.

Mà cha mẹ Diêm gia ngồi ở chủ vị cũng có vẻ không kiên nhẫn, Diêm lão gia cau mày, đem chén trà trong tay đặt xuống: "Nếu đã gả tới Diêm gia, liền phải thu hồi tính tình đại tiểu thư của mình lại, không muốn kính trà cũng không sao, sau này cũng không cần kính nữa, về trong viện đợi đi, khi nào học xong quy củ thì đi ra."

Ý này là cấm túc?

Trên thực tế cha mẹ Diêm gia đã quen một người diễn chính diện một người diễn phản diện, khi Diêm lão gia phát giận, liền đến lượt Diêm phu nhân nói tốt.

Nhưng Thẩm Bân thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa, lập tức nói tiếp: "Diêm lão gia nói phải, con liền trở về học quy củ." Ngữ khí lãnh đạm xa cách, nếu cẩn thận lắng nghe còn có loại cảm giác có lệ, nói xong liền xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Diêm phu nhân sửng sốt, liền muốn nổi giận: "Cho ngươi đi rồi sao?" Bà còn chưa bắt đầu diễn vai người hòa giải đâu, một khi đã như vậy, dứt khoát giáo huấn đi! Đúng là không hiểu quy củ.

Thẩm Bân trong lòng cười lạnh càng lúc càng nhiều, nhưng trên mặt khi xoay người lại đều là nghi hoặc nhìn Diêm phu nhân: "Không phải Diêm lão gia cho con về học quy củ sao?"

Thẩm Bân đã "gả" vào Diêm gia, nhưng ngay cả cha mẹ cũng không muốn gọi, vẫn là ba chữ "Diêm lão gia" treo ngoài miệng, Diêm phu nhân vừa định giáo huấn người, lại không cẩn thận chạm vào chén trà trên bàn làm đổ, nước kia còn rất nóng, bà vội vàng kêu lên một tiếng.

Nha hoàn bên cạnh lập tức tiến lên hô: "Phu nhân, ngài sao rồi?"

Diêm phu nhân đứng lên rũ nước trên người xuống, quần áo bị ướt một mảng lớn, không thể không đi thay bộ khác, ngày đầu tiên gặp con dâu đã chật vật như vậy, mặt bà đều mất hết.

Thật nhàm chán, Thẩm Bân trộm bĩu môi, nhân lúc hỗn loạn nhỏ giọng cáo lui, lần này rốt cục không ai ngăn cản nữa.

Chị cả chị hai Diêm gia không biết vì sao ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Bân đã không vui, đại khái phụ nữ khi nhìn thấy người đồng giới vẻ ngoài xinh đẹp hơn mình đều như vậy nhỉ.

Thẩm Bân trở về phòng liền đuổi bọn nha hoàn đi, phịch một tiếng đóng cửa lại.

"Anh biết vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Bân tìm kiếm người đàn ông của mình trong phòng: "Người thân của anh thật là kỳ quái, tất cả bọn họ đều bắt nạt em, còn thiếu chút nữa đánh em, đúng rồi trên người em vừa rồi còn có dấu chân, chính là người phụ nữ lớn tuổi nhất ngoài mẹ anh ra đã đá!"

Thẩm Bân muốn nói chính là chị cả của Diêm Hình, đáng tiếc còn phải giả bộ không biết người khác, nên mặt không đỏ tim không đập nói dối, còn vô cùng đúng lý hợp tình.

Vừa rồi Thẩm Bân đóng cửa quá nhanh thiếu chút nữa chưa kịp vào cửa Diêm Hình: "...." Hắn biết tất cả mọi việc vừa xảy ra, nếu không Diêm phu nhân làm sao vô duyên vô cớ đụng vào làm đổ chén trà chứ? Rõ ràng là hắn động thủ đẩy, người nào đó đúng là bị ủy khuất, nhưng đá mấy cái là có ý gì?

Diêm Hình bỗng nhiên không tiếng động cười một chút, đáng tiếc ban ngày ban mặt, Diêm Hình là "ma" không ai thấy.

Xung quanh hồi lâu không có thanh âm, Thẩm Bân tiếp theo thử hỏi: "Diêm Hình, anh ở đâu?"

Vừa mới dứt lời, cậu liền cảm thấy sau lưng có một người đàn ông dán lên, cơ thể Thẩm Bân lập tức mềm xuống, thuận thế dựa vào người Diêm Hình.

"Có người bắt nạt em, thật đấy, rất hung dữ." Người nào đó bày ra bộ dáng cáo trạng, làm nũng.

Diêm Hình vươn đầu ngón tay vuốt vành tai cậu: "Tôi biết rồi, có cơ hội nhất định giúp em xử lý bọn họ." Vẫn không chọc thủng Thẩm Bân nói dối, tuy tên nhóc trong lòng ngực phóng đại, nhưng kẻ bắt nạt người của hắn, nếu tìm được cơ hội tuyệt đối phải giáo huấn.

......

Người ở ngoài sảnh dần dần tản đi, chị cả dù sao cũng là người đã gả ra ngoài, đôi khi ở trước mặt chồng biểu hiện khắc nghiệt một chút còn tạm, nhưng thời gian khác còn phải duy trì hình tượng một chút.

Nhưng chồng chị hai là ở rể, nàng lúc này đang lải nhải nói: "Lão tam chết cũng đã chết rồi, con dâu mới cưới về vừa nhìn đã biết là đồ hồ ly tinh, về sau chúng ta cách xa cô ta ra một chút, biết không?"

Chị hai Diêm gia đối với đứa em trai từ nhỏ đã ốm yếu Diêm Hình không có tình cảm, cho nên khi nói chuyện cũng không lựa lời, mà Thẩm Bân hiện tại rốt cục cũng là "quả phụ", lo lắng chồng mình bị câu dẫn.

Cái gì gọi là quả phụ trước cửa thị phi nhiều? Tuy ai đó sẽ trực tiếp chém chết người khác dám chạm vào người của mình, nhưng chị hai lại không biết.

Chồng của chị hai Diêm gia tên là Hồ Binh, gã quá hiểu người phụ nữ của mình, nếu không cũng không phải một người có gia thế bình thường như gã mà có thể theo đuổi được nàng, tuy hai chữ ở rể không dễ nghe, nhưng nói thật, hắn muốn trèo cao, bởi vì gia đình Hồ Binh chỉ là một nhà làm ăn nhỏ.

"Đã biết." Hồ Binh cúi đầu nói, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường thoáng qua.

Loại phụ nữ đầu óc đơn giản nhan sắc bình thường này, nếu không có tiền có quyền, gã tuyệt đối chướng mắt đối phương.

Bỗng nhiên Hồ Binh có chút hâm mộ với người đã chết Diêm Hình, quả nhiên sinh ra tốt, cho dù không còn sống cũng có thể cưới được một người phụ nữ xinh đẹp, tuy hắn đã sớm không có mạng để hưởng, nhưng mệnh mình vẫn còn dài mà, kết quả thì sao, mỗi ngày phải đối mặt với người phụ nữ như vậy.

......

Người mà lão tứ Diêm gia cưới chắc chắn không kém, da trắng xinh đẹp, thoạt nhìn dịu dịu dàng dàng, ăn mặc rất đơn giản, nửa ngày không nói một câu, tựa hồ rất hướng nội.

Con dâu thứ tư tên là Nguyễn Ninh Nhã, niềm vui lớn nhất trong ngày của nàng là thêu hoa, chỉ cần nghe thấy nhìn thấy là nàng có thể tự tay thêu ra từng thứ một.

Lão tứ và Nguyễn Ninh Nhã cũng đi trên đường, gã không vui mở miệng: "Chờ lát nữa có phải cô lại muốn ở trong nhà cả ngày? Cả ngày chỉ biết thêu thùa." Vẻ mặt ghét bỏ.

Nguyễn Ninh Nhã giống như không nghe được lời gã nói, ở bên cạnh không nói một lời, nàng sớm đã quen với loại châm chọc mỉa mai như này, nói không dễ nghe, nàng cùng lắm chỉ là người do người đàn ông trước mắt này đoạt tới mà thôi.

Gia đình Nguyễn Ninh Nhã cũng không hơn gì gia đình chồng của chị hai Diêm gia – Hồ Bình, bị đoạt tới cũng rất bất đắc dĩ, một người phụ nữ yếu đuối thấp cổ bé họng ở Diêm gia, đừng thấy chồng nàng không chết, ngày thường cũng không khác gì người chết, nếu có thể, nàng muốn đổi trạng thái với Thẩm Bân, tốt xấu cũng không cần đối mặt với người đàn ông này.

"Nói chuyện với cô cô có nghe không? Cô xem mình có điểm nào so được với chị dâu ba" lão tứ quở trách: "Lão tam từ nhỏ đã có bệnh, cả nhà mỗi ngày đều vây xung quanh anh ta, thật vất vả mới chết, kết quả còn cưới được cô dâu xinh đẹp như vậy, sao anh ta không chết sớm hơn một chút chứ! Không tới tuổi kết hôn, không phải không cưới được chị dâu ba sao."

Gã nói chuyện không chút kiêng dè hạ nhân bên cạnh, tuổi của lão tứ và lão tam không chênh lệch mấy, hai người từ nhỏ đã không ưa nhau, mọi người đều biết, nhưng lời này của gã còn không phải là nói Diêm Hình không cưới được thì gã liền xuống tay với Thẩm Bân sao?

Nguyễn Ninh Nhã vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng đôi mắt bình tĩnh kia dần dần trở nên lạnh lùng.

"Lúc còn sống đã tai họa, chết còn đoạt đồ vật với ta, không phải trong lòng cô vẫn còn có hắn đấy chứ?" Lão tứ lại nói tiếp, giọng điệu càng lúc càng tức giận, dù sao Nguyễn Ninh Nhã ngay từ đầu tựa hồ có tình cảm với Diêm Hình.

Trong trí nhớ của lão tứ, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Ninh Nhã, nàng đang nói chuyện với Diêm Hình, hơn nữa khi đó nàng cười e ấp xinh đẹp, đâu giống hiện tại, giống như thanh gỗ, cho nên gã nhận định người phụ nữ này có ý với Diêm Hình.

Nguyễn Ninh Nhã đi vào trong phòng, lập tức phân phó nha hoàn bên người: "Đi ra ngoài đi." Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

Nha hoàn biết tính tình của tứ thiếu gia, mau chóng nói vâng rồi đi ra ngoài, người thương Nguyễn Ninh Nhã thì thở dài trong lòng, còn người ghét thì trào phúng địa vị thấp hèn của Nguyễn Ninh Nhã ở Diêm gia.

"Bốp——" lão tứ hung hăng tát một cái lên mặt Nguyễn Ninh Nhã: "Không trả lời tôi à? Tôi cảnh cáo cô, lão tam đã chết, hắn chính là một thứ tai tinh, xứng đáng chết sớm, nếu trong lòng cô thực sự có hắn, có tin tôi đưa cô xuống với hắn hay không!"

Nguyễn Ninh Nhã bị đánh nghiêng đầu qua, vươn tay che lại gương mặt mình, giọng nói vô cùng lạnh lùng, cuối cùng mở miệng trả lời lão tứ, gằn từng chữ: "Nếu sau khi chết còn có thể gặp lại, tôi đã sớm không muốn sống nữa, không bằng trước đó, anh đi xuống nói cho tôi có thể nhìn thấy hắn được hay không nhỉ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi