PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Trùng hợp như vậy sao? Mới vừa nhắc tới nàng, liền xuất hiện.

Thẩm Bân lập tức trở nên cảnh giác, nhìn Diêm Hình: "Người yêu của anh?"

Diêm Hình: "...." Ai mà dám gật bừa? Hắn lắc đầu phủ nhận: "Không phải, tôi và cô ta không có gì."

Thẩm Bân biết chắc chắn là trí nhớ của Diêm Hình có vấn đề gì đó, nhưng cậu lại không buông tha nói: "Không có gì sao lại nhớ rõ ràng rành mạch lần đầu và lần thứ hai gặp cô ta như vậy?"

Diêm Hình dừng một chút nói: "Không biết, nhưng đúng là tôi nhớ rõ, giống như người ngoài cuộc bình thường...."

Mọi chỗ đều vô lý, làm đương sự, sao có thể giống người ngoài cuộc? Diêm Hình không tiếp tục nói, tự mình hiểu trong lòng là được rồi.

Lúc này không phải thời điểm truy cứu những vấn đề này, Thẩm Bân nhanh chóng tiến lên kéo thi thể của chị hai Diêm gia giấu đi.

Diêm Hình bên cạnh cậu càng nhanh hơn một bước, vươn tay kéo người tới góc nhà, nhà ở khá lớn, chỉ cần không cố tình tìm kiếm, vẫn có rất nhiều góc chết.

Nguyễn Ninh Nhã nện bước ưu nhã tới trước cửa, nha hoàn tiến lên gõ cửa: "Tam thiếu nãi nãi, tứ thiếu nãi nãi tới bái phỏng."

Thẩm Bân từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy thi thể mới mở miệng nói: "Tiến vào."

Sau khi đẩy cửa, Nguyễn Ninh Nhã trực tiếp phân phó nha hoàn bên cạnh: "Ta có việc riêng tìm tam thiếu nãi nãi, các ngươi đi ra ngoài đi, không cho người khác tiến vào."

Đám nha hoàn biết Nguyễn Ninh Nhã tính tình tốt, nhưng dù sao người ta cũng là chủ nhân, lập tức cung kính rời đi, chỉ là trước đó không lâu rõ ràng thấy chị hai Diêm gia tiến vào phòng, hiện tại người đâu?

Vấn đề này không có được câu trả lời, dù sao nhà ở rất rộng, có lẽ ở chỗ nào không nhìn thấy nhỉ.

Nha hoàn đi rồi, Nguyễn Ninh Nhã còn nói một câu: "Đóng cửa lại."

Nha hoàn: ".....Vâng"

Trời tối mà ai tới cũng muốn đóng cửa, rất kỳ quái nha.

Thẩm Bân càng trở nên cảnh giác, mới vừa rồi chị hai Diêm gia đột nhiên không kịp phòng ngừa giơ dao găm, này ai đỡ được? Cho dù thật không xảy ra chuyện, vậy cũng không thể đứng cho người ta đâm.

Lúc này, Diêm Hình mới từ trong góc đi ra, vừa rồi hắn thiếu chút nữa muốn vo viên thi thể chị hai Diêm gia lại cho gọn, nhỏ gọn mới dễ vứt.

Mà Nguyễn Ninh Nhã vừa định mở miệng nói tiếp: "....." Ngơ ngác nhìn chằm chằm Diêm Hình, như là nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi, biểu tình từ khiếp sợ đến kích động, sau đó trong mắt thế nhưng lại xuất hiện nước mắt.

Thẩm Bân: "......" Không biết vì sao cậu có loại dự cảm không tốt, người phụ nữ này nói khóc liền khóc, đối với nam giới có lực sát thương rất lớn nha.

Diêm Hình thì không có cảm giác gì, hắn tự nhiên đi tới cạnh người Thẩm Bân, cũng không để ý tới Nguyễn Ninh Nhã ở nơi xa.

Nguyễn Ninh Nhã kích động muốn nói gì đó, lại như sợ phá vỡ sự tốt đẹp trước mắt: "Tam thiếu, huynh bây giờ là...quỷ? Không ngờ, cuộc đời này còn có thể gặp lại."

Diêm Hình khẽ nhíu mày, giọng nói của đối phương có hơi khiến người dễ hiểu lẩm.

"Tứ thiếu nãi nãi lâu rồi không gặp, không ngờ cô cũng có thể thấy tôi." Diêm Hình lạnh lùng nói.

Nguyễn Ninh Nhã chú ý tới thái độ đối phương, hơn nữa Diêm Hình đứng gần Thẩm Bân như vậy, cũng không biết nàng đang não bổ cái gì, hung hăng trừng mắt lườm người nào đó một cái, lại tiếp tục lê hoa đoái vũ khóc lên.

Thẩm Bân: "......" Bên ngoài vẫn bảo trì cười tủm tỉm, dù sao loại sự tình này giao cho Diêm Hình xử lý là được, nếu kết quả không như ý, vậy cậu lại lên tiếng.

Nguyễn Ninh Nhã cho rằng trong lòng vẫn luôn thích Diêm Hình, kỳ thực hai người căn bản không có quá khứ gì, thậm chí gặp mặt cũng rất ít, trong mắt người đàn ông lạnh lùng âm u kia không còn ai khác.

"Muội xảy ra một chút việc, cho nên hiện tại không giống với người thường." Nguyễn Ninh Nhã tựa hồ vẫn không định nói dối: "Tam thiếu, những người Diêm gia đó đối xử không tốt với huynh, thậm chí còn chửi bới nhục mạ huynh sau lưng, muội muốn giết bọn họ."

Giọng nói của nàng lúc này nhẹ nhàng bay bổng, tựa như đang nói một việc bé nhỏ không đáng kể.

Thái độ của Diêm Hình vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi đã chết, bọn họ tốt hay không tốt với tôi cũng không khiến cô định đoạt, sự tình đã qua, không cần phải dính vào giết chóc."

Nguyễn Ninh Nhã nhìn thẳng vào hắn: "Nhưng muội đã quyết định báo thù cho huynh...hoặc là nói, muội đang ích kỷ báo thù cho bản thân, vô duyên vô cớ yêu tam thiếu, lại bị đoạt tới Diêm gia, chuyện này dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm."

"Xí..." Thẩm Bân có chút không nghe nổi nữa, nhưng vẫn không mở miệng.

Diêm Hình: "......Tôi không biết tình yêu của cô từ đâu mà đến, nhưng nếu muốn báo thù cho bản thân, xin cứ tự nhiên."

Nguyễn Ninh Nhã kinh ngạc một chút: "Huynh không ngăn cản? Tam thiếu tuyệt tình như vậy sao? Đó chính là người Diêm gia, hay là nói tam thiếu cũng không tin muội có thể làm ra chuyện gì?" Nàng nói xong liền vỗ vỗ tay, cách đó không xa liền vang lên tiếng sột soạt sột soạt.

Thẩm Bân bỗng nhiên quay đầu lại, kết quả lại thấy chị hai Diêm gia vừa rồi còn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi lúc này cư nhiên động đậy, tư thế cứng đờ đi tới chỗ bọn họ.

"Tướng công!" Thẩm Bân khiếp sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Diêm Hình, hắn cũng nhân cơ hội ôm lấy cậu, như là thói quen bảo hộ.

Nguyễn Ninh Nhã nhìn thấy một màn trước mắt, hai mắt giống như bị đâm phải, hình tượng ưu nhã của nàng lập tức biến mất: "Các ngươi làm gì vậy! Thành thân giả mà thôi, người ma khác biệt!"

Thẩm Bân nghĩ một cái liền biết chị hai Diêm gia như vậy chắc chắn là do Nguyễn Ninh Nhã giở trò quỷ, hiện tại nghe được lời nàng nói lập tức tức giận phản bác: "Chúng tôi đã bái đường rồi, trời đất làm chứng, có chết thì hắn cũng là tướng công của tôi, cái gì mà thành thân giả?"

"Ta chỉ nói một lần, buông tam thiếu ra!" sắc mặt Nguyễn Ninh Nhã âm u giống như trời sắp có giông bão.

Lúc này không cần Thẩm Bân làm gì, Diêm Hình ôm cậu càng chặt hơn: "Tứ thiếu nãi nãi cũng tham dự hôn lễ của chúng tôi, Bân Bân là người của tôi."

Lời người khác nói cũng không khiến người tuyệt vọng bằng chính bản thân người đó nói, khóe mắt Nguyễn Ninh Nhã đỏ bừng, nhưng nàng lại cười, nhìn vẻ mặt điên điên khùng khùng không quá bình thường.

"Đúng, ta tham dự hôn lễ của các người....." Nguyễn Ninh Nhã nói: "Ta cả đời này yêu không được, cầu không được, chết không được, sống không được, hiện giờ chỉ có hận mới có thể kết thúc tất cả."

Vừa mới dứt lời, chị hai Diêm gia ở phía sau bất ngờ tấn công Thẩm Bân.

Nguyễn Ninh Nhã sẽ không động vào Diêm Hình, nhưng Thẩm Bân nhất định phải chết, nói nàng độc ác cũng được, nàng không cho bất cứ kẻ nào gả cho Diêm Hình mà được tồn tại êm đẹp.

Sức chiến đấu của Thẩm Bân chỉ có thể tính là người thường, duỗi chân đá về phía chị hai Diêm gia, nhưng đối phương lại không chút sứt mẻ, chân cậu lại bị va đụng mà đau.

"Sao lại cứng như vậy chứ? Nàng làm bằng đá à?" Thẩm Bân kêu lên.

Diêm Hình kéo người nào đó ra phía sau mình, tự mình đối phó với chị hai Diêm gia, mới vừa rồi không bẻ gãy thi thể người này là tỏ sự tôn trọng với người chết, nhưng đối phương đã nhảy lên đến đầu rồi còn tôn trọng cái lông.

Vì thế Diêm Hình dùng thực lực chỉ ra một người có thể bị gấp thành mức nhỏ như thế nào, nếu xương cốt toàn thân bị gãy còn có thể đứng lên đánh, vậy chỉ có thể cầm đao đi chặt thôi.

Cũng may đối phương không biến thái tới mức độ đó, cuối cùng đôi mắt chị hai Diêm gia tuy không nhắm lại, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bân tựa hồ còn muốn chiến đấu, nhưng thân thể không làm được, nàng đã nằm liệt thành "một đống" theo đúng nghĩa đen, ngã trên mặt đất.

Nguyễn Ninh Nhã vừa rồi kích động qua đi hiện tại đã điều chỉnh tốt tâm thái, mà Diêm Hình lại công kích về phía nàng.

Nàng không trốn tránh, bị cạnh bàn tay của Diêm Hình chém ngã xuống đất.

Nàng kêu lên một tiếng, hoãn lại hai giây mới kinh ngạc ngước mắt nhìn Diêm Hình, lý do Nguyễn Ninh Nhã không né tránh rất đơn giản, nàng cho rằng bản thân căn bản sẽ không có cảm giác, chính là ý trên mặt chữ.

Từ sau khi chết đi sống lại, thân thể Nguyễn Ninh Nhã đã chịu qua rất nhiều lần thương tổn, ví dụ như bị Diêm lão tứ đánh, hoặc là không yêu quý bản thân tự mình bị va chạm, toàn bộ đều không cảm thấy đau đớn, thậm chí một cây đao cắm trên người cũng không thành vấn đề.

Nhưng nơi vừa rồi bị Diêm Hình đánh vào, Nguyễn Ninh Nhã cảm nhận được, rất đau.

"Thì ra, có thể xúc phạm tới ta, từ đầu đến cuối chỉ có huynh."

Nguyễn Ninh Nhã gợi lên khóe miệng, cười đến thê lương, ánh mắt nàng nhìn về phía Diêm Hình vô cùng phức tạp, ngoại trừ yêu ra còn có rất nhiều loại cảm xúc khác.

Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu ngày càng sâu đậm thêm, nàng biết bản thân là tự mình đơn phương, vì sao lại phát triển thành như này? Nàng đã sớm dùng sinh mệnh để kết thúc đoạn tình cảm này, lại không ngờ rằng hết thảy mới bắt đầu từ sau khi chết đi.

Thẩm Bân trợn trắng mắt: "Thì ra mình còn có một ngày trở thành tiểu tam." Rõ ràng bản thân mới là nguyên phối! Trò chơi rác rưởi, hủy tính hướng của mình, bại thanh danh của mình!

Cho dù Nguyễn Ninh Nhã có biểu hiện thê thảm thế nào, Thẩm Bân cũng không có khả năng đem ông xã chắp tay nhường lại, càng sẽ không bởi vì thương hại mà tự nguyện rời đi, nếu không cậu coi Diêm Hình là gì? Một món hàng hóa để trao đổi sao?

Có lẽ Diêm Hình sẽ ấn cậu lên trên giường "đâm" - dùng đại ong mật đâm.

Diêm Hình vươn tay kéo Thẩm Bân, nghiêm túc mở miệng: "Em là người tôi cưới hỏi đàng hoàng, không phải người thứ ba, cũng không có người thứ ba." Hắn nói rồi nhìn về phía Nguyễn Ninh Nhã: "Tôi biết bản lĩnh của cô không chỉ có vậy, nhưng chúng ta không thân, nếu lại gây khó dễ, đừng trách tôi thủ hạ không lưu tình."

Diêm Hình tin tưởng trực giác của mình, hắn lúc này không đuổi tận giết tuyệt Nguyễn Ninh Nhã chỉ có một nguyên nhân, đánh lên chỉ sợ là lưỡng bại câu thương, thậm chí bản thân còn rơi xuống hạ phong.

Tuyệt tình như vậy, Nguyễn Ninh Nhã không biết phải nói gì mới được, nàng chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, nhìn bộ dáng có chút chật vật.

"Được, không thủ hạ lưu tình sao?" Nguyễn Ninh Nhã cười khổ một tiếng: "Tam thiếu, ta nói xuống tay với toàn bộ Diêm gia huynh cũng không phản ứng gì, ngược lại cô dâu huynh vừa mới cưới về, lại để ý như vậy? Không giống huynh!"

Không đợi hai người trước mắt lên tiếng, nàng liền tự nói với mình: "Nhưng ta cũng chưa bao giờ hiểu gì về huynh, không sao.....thật sự không sao...."

Nguyễn Ninh Nhã giống như mất hồn chậm rãi xoay người rời đi, lặng yên không một tiếng động biến mất dưới ánh trăng.

Nha hoàn bên ngoài vốn đang do dự có nên lại đây đóng cửa hay không, dù sao đêm nay các chủ nhân giống như đều thích đóng cửa nói chuyện nhỉ? Kết quả liền nghe ầm một tiếng, cửa tự động đóng lại.

Nha hoàn kia rùng mình một cái, không có gió mà? Nàng bị dọa mau chóng chạy đi tìm chị em khác làm bạn

Cửa phòng là Diêm Hình đóng, dù sao trong phòng còn có một đống chị hai Diêm gia cách đó không xa....

Diêm Hình tự động cách xa cơ thể đã không rõ hình dáng của chị hai Diêm gia một chút, trong lòng hắn kỳ thực có hơi sợ, dù sao buổi tối một người chết đi sống lại thành như vậy, người làm ở nhà tang lễ cũng có thể bị dọa ấy chứ.

Diêm Hình trở lại bên người cậu, còn chưa mở miệng, Thẩm Bân liền nói: "Anh không giải thích một chút sao?"

Diêm Hình im lặng một chút: "Chúng tôi thật sự không có quan hệ, tôi không có ấn tượng gì khác với nàng, chỉ là biết có người này mà thôi."

Thẩm Bân: "Vậy vì sao nàng lại giống như bộ dáng thề non hiện biển với anh? Không phải anh đã làm ra việc vứt bỏ người ta gì đấy chứ?" Đây rõ ràng là cố ý hỏi, liền thừa dịp Diêm Hình mất trí nhớ ra sức mà gây sự.

Sắc mặt Diêm Hình hiếm khi rối rắm một chút, cuối cùng như là vứt bỏ mặt mũi mở miệng: "Trước kia thân thể tôi rất không tốt, căn bản không có khả năng làm ra việc bội tình bạc nghĩa..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi