PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Nhưng Điền Điềm và Lý Mẫn là ai? Nam sinh trước mắt vì sao lại viết như vậy? Là cá cược giữa bạn học gì đó bị thua mới làm như vậy sao?

Thẩm Bân không có được câu trả lời, liền không nói một lời yên lặng nhìn.

Kỳ quái chính là đại đa số học sinh trong lớp giống như không nhìn thấy một màn trước mắt, không chút để ý, nên chơi thì chơi nên đùa thì đùa, chỉ có vài người nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Cũng không thể là mọi người đều quen với một màn trước mắt cho nên không chút hiếu kỳ nào nhỉ?

Cậu chưa kịp nghĩ thêm thì nam sinh viết chữ kia liền đi xuống bục giảng, Diêm Hình cũng vào lớp, trong tay hắn cầm một quyển sách tiếng Anh, nếu không phải các giáo viên khác đều sẽ cầm theo sách, lấy bản lĩnh đọc nhanh như gió nhìn qua là không quên được của hắn, chắc chắn là tay không mà tới.

Diêm Hình vào lớp trước tiền nhìn quét một vòng tìm được Thẩm Bân, sau đó liền nhìn thấy chữ trên bảng đen, hắn vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là giáo viên tiếng Anh của các bạn, tôi tên Diêm Hình." Nói rồi viết ra tên mình lên bảng đen.

Mà hàng chữ mà nam sinh viết cách đó không xa tạm thời hắn vẫn chưa để ý tới.

Các học sinh trong lớp nhìn chằm chằm mặt Diêm Hình, nhịn không được tán thưởng, khai giảng năm nay làm sao vậy? Không chỉ có học sinh chuyển trường nổi bật mà ngay cả giáo viên mới tới đều vô cùng điển trai.

Sau đó, Diêm Hình bình tĩnh quan sát phản ứng của các học sinh, hắn cần tìm ra người chơi khác, cho dù không có lòng hại người, sẽ không đuổi tận giết tuyệt người chơi bại lộ thân phận, cũng cần phải có tâm đề phòng.

Kế tiếp Diêm Hình mới dửng dưng mở miệng: "Mỗi ngày hẳn là có người trực nhật lau bảng phải không? Hôm nay vì sao bảng đen không sạch sẽ? Điền Điềm và Lý Mẫn đứng lên một chút, nói xem tại sao lại như này?"

Hai nữ sinh ngồi cùng bàn, sắc mặt có chút xấu hổ, các cô căn bản không chú ý tại sao trên bảng đen lại xuất hiện tên của mình.

"Thưa thầy, chúng em cũng không rõ lắm, sau khi vào lớp không nhìn lên bảng." Điền Điềm mở miệng.

Diêm Hình nhìn những người khác trong lớp: "Ai viết, tự mình đứng lên."

Chỉ là viết mấy chữ, nếu là giáo viên khác, cùng lắm sai người mau chóng lau bảng đi rồi học, hắn lại truy cứu, xung quanh nếu có người chơi, hành động này của Diêm Hình là tự làm lộ thân phận, dù sao phát sinh sự tình đặc biệt chắc chắn sẽ theo manh mối đi truy tìm, không muốn bỏ lỡ manh mối.

Kết quả căn bản không ai đứng lên, các bạn học cũng sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Thẩm Bân khẽ nhíu mày, đám học sinh này bị mù sao? Cậu nghĩ nghĩ, cũng không lên tiếng, nếu NPC mù, rõ ràng người không mù là người chơi.

"Thưa thầy" hàng phía sau bỗng nhiên có người giơ tay, sau đó chỉ vào một nam sinh: "Em thấy cậu ta viết chữ lên bảng."

Thẩm Bân nhìn về phía người lên tiếng, trong ánh mắt đối phương tràn đây kiêu ngạo và khinh thường, lúc này chủ động thừa nhận thân phận người chơi, không phải ngu ngốc thì chính là thực lực không thấp có bản lĩnh ngang tàn.

Cũng không biết người vừa lên tiếng là loại nào.

Nam sinh bị chỉ ra vẫn luôn ghé trên bàn, chỉ có bạn học ở gần mới có thể thấy hắn sợ hãi, cả người đang run rẩy.

Diêm Hình cũng không nhìn người chơi vừa lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào nam sinh viết chữ kia: "Bạn học, đứng lên giải thích một chút vì sao lại viết những chữ này."

Nam sinh sợ muốn chết chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên sau đó vẫn cúi gằm mặt, vẫn như cũ run như cái sàng, hồi lâu không nói lời nào.

Vẻ mặt Diêm Hình vốn đang coi là bình thường, thấy đối phương không trả lời sắc mặt liền trở nên hoàn toàn lạnh lùng: "Tôi hỏi lại một lần, vì sao lại viết những chữ này lên bảng!"

Khí lạnh toàn bộ khai hỏa, học sinh trong lớp lập tức khiếp sợ nhìn hắn, đại khái người bình thường rất ít có thể cảm nhận được áp lực tinh thần nhỉ, cho dù trong game bị giới hạn rất nhiều, cũng sẽ khiến người thường theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Nam sinh kia vốn dĩ đã sợ muốn chết, bị Diêm Hình nhắm vào, trực tiếp khóc luôn, học sinh xung quanh yên tĩnh như gà, Thẩm Bân cau mày, theo lý thuyết người lớn như vậy sẽ không quá yếu đuối mới đúng, khóc cái gì?

Tuy không nghĩ ra, tốt xấu cuối cùng nam sinh cũng mở miệng nói: "Em....tối hôm qua em nằm mơ, là Phong Tư Tư và Tống Di bảo em viết mấy chữ này, ngoài ra em không biết gì hết, em liền viết."

Sao lại xuất hiện hai người? Chắc chắn người chơi không rõ nguyên do, nhưng các học sinh khác nghe xong sắc mặt khác nhau, có hoảng sợ có không thể tin nổi, càng nhiều vẫn là cau mày thật chặt.

Tận đến khi lớp trưởng đứng lên, nhìn người viết chữ lên bảng đen kia nói: "Hai bạn học đã qua đời, xin đừng lấy các bạn ấy ra trêu đùa được không?" Sắc mặt hắn rất không cao hứng.

Các học sinh gật gật châu đầu ghé tai nói thầm: Đúng vậy, có thể tôn trọng người chết một chút không, ngày thường bắt nạt hai người bọn họ thì cũng thôi, lôi người chết ra đùa cợt thật sự rất quá đáng.

Nam sinh viết chữ kia khóc thật lớn: "Ai nói đùa với các cậu! Tối hôm qua tôi nằm mơ mới đầu còn chưa tin, nhưng sau đó xảy ra một chút việc lạ, tôi nhìn thấy Phong Tư Tư trong gương bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh! Các cậu có thể hiểu được cảm nhận của tôi lúc đó sao?"

Những học sinh khác không nói, bởi vì đối phương khóc thành dạng này thật sự không giống nói đùa.

Nhưng nếu là sự thật, vậy quá đáng sợ!

"Còn có vừa rồi" nam sinh viết chữ lên bảng đen tiếp tục nói: "Chữ này năm phút trước tôi lên viết, lúc ấy cảm giác có một lực lượng nào đó bắt ép tôi cần phải viết, nếu không sẽ xảy ra việc rất đáng sợ, hơn nữa khi tôi viết vì sao các cậu đều không nhìn thấy, ngăn cản tôi một chút cũng được mà."

Các học sinh khác: "....." Sổi nổi nhớ lại, thực mờ mịt, bởi vì thật sự không nhìn thấy.

"Cái này...." Có nữ sinh mở miệng: "Tôi biết chữ viết của Phong Tư Tư và Tống Di, chữ trên bảng đen hình như là của Phong Tư Tư." Cô là đại diện của khoa ngữ văn, mỗi ngày thu bài tập về nhà, chữ của đại đa số học sinh trong lớp cô hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ấn tượng.

Chủ yếu là thành tích của Phong Tư Tư và Tống Di kém, ngày thường ở lớp lại bị người bắt nạt, mọi thứ về họ đều rất khiến người chú ý.

Thẩm Bân nghe tới đó rốt cục biết vì sao nam sinh kia lại khóc, người chết đi bắt hắn viết chữ, chữ viết ra còn không phải chữ của mình, này còn không phải ma quỷ nhập vào người sao? Khó trách lại sợ hãi thành như vậy.

Nhưng hai người kia đều đã chết sao? Chết như thế nào?

Diêm Hình đã đi lên bục giảng, bàn giáo viên trên bục giảng có một danh sách, đối ứng chính là chỗ ngồi của học sinh.

"Lớp trưởng, việc hai bạn học kia qua đời, em nói qua một chút." Diêm Hình nói.

Tuy mọi người đối với người chết giữ kín như bưng không muốn đề cập tới, nhưng xảy ra loại sự tình này, chắc chắn cần phải giải quyết một chút.

Lớp trưởng còn chưa ngồi xuống đơn giản mở miệng: "Thưa thầy, cụ thể chi tiết em cũng không rõ lắm, nghe nói là ở học kỳ trước, thời điểm tan học, buổi tối Phong Tư Tư và Tống Di đồng thời không cẩn thận ngã vào hồ nước trong trường, lúc ấy mọi người đều đã về nhà gần hết, xung quanh không có ai, chờ phát hiện được hai bạn ấy, đã là ngày hôm sau."

Bút viết Thẩm Bân cầm trong tay không ngừng chuyển, hai người đồng thời rơi vào hồ nước, này cũng quá trùng hợp, quan trọng là nếu chết bình thường, chắc chắn sẽ không có sự kiện thần quái gì xảy ra, việc này chắc chắn là sai.

Diêm Hình nhìn nam sinh còn đang khóc và Điền Điềm cùng Lý Mẫn nói: "Các em có quen biết với hai người bạn đã qua đời không? Có phải đã xảy ra sự cố hay xích mích gì đặc biệt không?"

Nam sinh kia lắc đầu: "Không có, căn bản không thân."

Điền Điềm và Lý Mẫn liếc nhau, người sau sắc mặt khó coi nói: "Học kỳ trước bọn họ ngồi trước bọn em, xích mích là có, nhưng không lớn."

Hoàn cảnh gia đình của hai người Phong Tư Tư và Tống Di bình thường, ít nhất trong trường học nơi chốn đều là phú nhị đại quan nhị đại này, hai người có thể coi là người nghèo, liền trở thành đối tượng bị rất nhiều người có thể bắt nạt.

Điền Điềm và Lý Mẫn ngày thường cũng không bắt nạt bọn họ, nhưng nếu đã gặp chuyện thì cũng không nói chắc được, ví dụ như Phong Tư Tư vóc dáng hơi cao, Điền Điềm ngồi phía sau đá Phong Tư Tư, không phải đá nhẹ, mà là loại đá rất mạnh.

Trong giờ học, tiếng ghế ma sát với mặt đất phát ra, giáo viên liền trách tội Phong Tư Tư.

Còn có một số trò đùa dai, ví dụ như Lý Mẫn sẽ dán một vài tờ giấy lên người Tống Di, vốn dĩ cũng không có gì, rất nhiều học sinh đều vẽ rùa đen gì đó dán trên người người ta, nhưng cái cô viết là mấy câu mang tính vũ nhục, khiến mọi người càng thêm coi khinh Tống Di.

Thậm chí Lý Mẫn còn xem trộm nhật ký của Tống Di, còn xé một tờ dán trên người cô, sau đó khoa trương nói cho bạn học chuyện này, hơn nữa khinh thường nói thời đại nào rồi cư nhiên còn viết nhật ký.

Trò đùa dai của mọi người ùn ùn không dứt, có khi cực kỳ quá đáng, hoàn toàn không có một mức độ nào, bạo lực học đường càng ngày càng nghiêm trọng.

Cho nên trong miệng nói là không xích mích, Điền Điềm và Tống Di kỳ thực vừa chột dạ vừa sợ hãi, nhưng các cô chưa bao giờ nghĩ làm hai người kia chết.

Bạn học trong lớp chắc chắn biết điều gì đó, nhưng không nói, Diêm Hình lặng lẽ nói: "Tôi không biết giữa hai bạn học đã qua đời kia và ba em rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu người ta trở về trả thù, lúc này trước mặt nhiều bạn học như vậy không nói rõ ra, buổi tối chờ các em trở về còn một mình, thì rất đáng sợ."

Nghe đi, đây là lời giáo viên nên nói sao? Thẩm Bân yên lặng cho Diêm Hình một like!

Lý Mẫn sắc mặt nghẹn đỏ bừng phẫn nộ nói: "Sao thầy có thể nói như vậy, cái gì mà trả thù? Bọn họ chết là ngoài ý muốn, nói giống như bọn em là hung thủ vậy."

Cô nói to như vậy cũng là vì sợ hãi.

"Là em hiểu lầm thôi, các em tốt nhất nghĩ kỹ xem vì sao người chết lại tìm mình, sau đó giải quyết." Diêm Hình lạnh lùng nói.

Các học sinh khác trong lớp càng ngày càng trầm mặc, trong lúc nhất thời lớp học rất an tĩnh, giống như ai mở miệng thì ma quỷ sẽ tìm đến người đó vậy.

Sau một lúc lâu, Điền Điềm đôi mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói: "Em không biết, em thật sự không làm gì cả, cho dù bình thường có chút xích mích nhỏ cũng không đến mức thành ma rồi còn quay về trả thù."

Diêm Hình không phản bác: "Một khi đã như vậy, tôi kiến nghị hai em nên dựa theo chữ viết trên bảng mà làm, nếu không có lẽ sẽ xảy ra chuyện."

Lý Mẫn: "Làm thì sẽ không xảy ra chuyện sao?"

Diêm Hình: "Đúng, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng trực giác nói cho tôi, không làm sẽ xảy ra việc lớn hơn nữa."

Lý Mẫn cắn răng một cái: "Vậy làm, Điền Điềm cậu hỏi tôi một vấn đề đi, tôi trả lời không phải là được rồi sao."

Người chơi là nam sinh kiêu ngạo lúc trước chỉ ra nam sinh viết chữ trên bản nghe đến lúc này, bỗng nhiên mở miệng: "Vậy hai người phải nghĩ cho tốt, nếu là vấn đề ma quỷ đưa ra, người thua có lẽ sẽ rất thảm, nói không chừng sẽ chết người."

"Cậu!" Lý Mẫn còn tưởng đối phương đang nhằm vào mình.

"Cậu cái gì mà cậu" người chơi trào phúng nói: "Ăn ngay nói thật mà thôi, không tin hai người các cậu hỏi thầy đi." Ném nồi.

Bộ dáng ngạo mạn này, thoạt nhìn thật đáng ghét, Thẩm Bân cau mày nghĩ.

Lý Mẫn đúng là đưa mắt về phía Diêm Hình, hắn liếc nhìn người chơi kia một cái, hiện lên một tia sát ý, thế giới trò chơi, vô luận đối phương cố ý hay là vô tình nhằm vào, đều có thể đưa tới phiền toái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi