PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

Ở trong lúc Mạc Vân Quả hôn mê, nàng thành công bỏ lỡ cơ hội tiến gần tới chân tướng, bất quá, có lẽ đối với nàng lúc này mà nói, ngược lại là một chuyện tốt.

Cảnh Khải Thiên vẫn luôn ôn nhu nhìn chăm chú vào Mạc Vân Quả, hắn bắt đầu tin cách nói kiếp nạn, hắn nghĩ, nàng chính là kiếp nạn của hắn, hơn nữa, hắn lại không có cách nào vượt qua kiếp nạn này.

Cho đến khi Mạc Vân Quả mở to mắt tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt ôn nhu của Cảnh Khải Thiên, tuy rằng ở trong mắt nàng, biểu tình của Cảnh Khải Thiên cũng không có gì khác biệt.

"Ngươi tỉnh." Tay Cảnh Khải Thiên nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt Mạc Vân Quả, khác với cảm xúc non mềm trước kia, khi trưởng thành Mạc Vân Quả mảnh khảnh một ít, đương nhiên cũng không có cảm xúc non mềm như trước kia.

Cảnh Khải Thiên lại mười phần thích cảm xúc như lúc này, hắn có chút lưu luyến vuốt ve gương mặt nàng, nếu không phải quanh thân hơi thở ôn hòa, nhưng lại lộ mười phần lưu manh thì tốt hơn.

Mạc Vân Quả ngồi dậy, trước tiên liền đã nhận ra thân thể nàng không thích hợp.

Nàng trưởng thành!

Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm Cảnh Khải Thiên hỏi: "Ngươi làm?"

"Như vậy khá tốt." Cảnh Khải Thiên cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả.

" Ừ." Mạc Vân Quả thấy hắn không trả lời vấn đề của mình, chỉ là nhẹ giọng lên tiếng, không nói.

Cảnh Khải Thiên cười khẽ một tiếng, tiểu nghịch ngợm nhà mình bất kể biến thành dáng vẻ gì, vẫn trước sau như ột không thích nói chuyện, ừm...... Bất quá hắn thích!

"Tiểu nghịch ngợm, ta không muốn phi thăng." Cảnh Khải Thiên kéo tay Mạc Vân Quả, dùng gương mặt cọ cọ.

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả cảm thấy có chút không vui, sao lại không muốn phi thăng rồi? Nói như vậy, nhiệm vụ của nàng làm sao bây giờ đây!

"Vì sao?" Mạc Vân Quả hỏi, ngữ khí có chút nghiêm túc.

" Ừm, đại khái cảm thấy không thích độ kiếp nào đó đi." Cảnh Khải Thiên nói lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Mạc Vân Quả.

"Ta giúp ngươi." Mạc Vân Quả nói thẳng.

"Ngươi giúp ta như thế nào?" Cảnh Khải Thiên cười nói, có vài phần tâm tư trêu ghẹo.

"Như thế nào để độ kiếp?" Mạc Vân Quả lại hỏi.

Cảnh Khải Thiên nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ mới nói nói: " Ừm, tiểu nghịch ngợm hôn hôn ta, nói không chừng ta liền vượt qua đâu?"

Mạc Vân Quả:......

"A a a a! Tiểu Quả Quả, hắn là lừa gạt ngươi! Không cần hôn!"

"Lưu manh! Hỗn đản! Xú không biết xấu hổ!"

"Loại lời này cũng có thể nói ra, ta thật là nhìn sai ngươi! ( mặt tức giận)"

"Oa! Cảnh Khải Thiên  cũng không phải đang nói nhảm đi!"

"Nói nhảm ( tôm xả trứng), chúng ta bên này có một loại đặc sản, thật ra cũng không tệ lắm ( chảy nước miếng)"

"Phốc, lầu trên không thể nghiêm túc lâu hơn được sao!"

"Tiểu Quả Quả, ngàn vạn không cần đáp ứng hắn, sao có thể hôn hôn một cái là có thể phi thăng! Kẻ lừa đảo!"

"Kẻ nừa đảo kẻ nừa đảo! ( mặt tức giận)"

"Tiểu Quả Quả, không cần để ý đến hắn, cùng chúng ta chơi, hừ! ╭ ( ╯^╰) ╮"

" đúng vậy đúng vậy!"

"Tiểu Quả Quả, tới,  nhào vào trong ngực người ta nè~ hoặc là, ta tới ôm ấp ngươi cũng được nha ( vứt mị nhãn)"

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả cảm thấy, Cảnh Khải Thiên đại khái là bị cái gì bám vào người, mới có thể nói ra lời như vậy, hôn hôn gì đó, không phải người thân mật nhất mới có thể làm như thế sao?

Mạc Vân Quả nghiêng nghiêng đầu, có chút nghĩ không ra những lời này là ai nói cho nàng, giống như, là một người rất quan trọng rất quan trọng......

Cảnh Khải Thiên thấy Mạc Vân Quả nửa ngày không nói gì, cũng biết tâm tư nhỏ của mình thất bại, nhưng hắn cũng không ngại, dù sao, tương lai còn dài, không phải sao?

- ------

Edit: tôi tính edit nhiều một chút rồi up cho các cô đọc cho đã, nhưng mà thực tế phũ phàng, tôi rất là lười nên tốt nhất là tôi vẫn nên edit chương nào up chương đó thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi