PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

Người chung quanh nhìn động tác của Mạc Vân Quả, ở trong lòng có chút khinh bỉ cô ngốc, đồ ăn tại mạt thế là đồ vật trân quý cỡ nào, lại có thể tùy tiện tặng người khác!

Cũng có một vài người ở trong lòng âm thầm khen Mạc Vân Quả thông minh, người con gái kia nhất định có người đàn ông bên cạnh che chở, chỉ cần ôm chặt đùi bọn họ, lo gì sầu không có ăn?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đại đa số người ở đây cũng không làm như thế với Tiêu Vũ Thanh, bởi vì, bọn họ đánh cuộc không nổi……

Mạc Vân Quả ngược lại không hề có nhiều tâm.tư như thế, nếu nhiệm vụ của cô là đi theo Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền, như vậy cô cứ đi theo bọn họ là được rồi.

Mạc Vân Quả lại tiếp tục lấy túi khoai ra, ý bảo Tiêu Vũ Thanh cùng nhau ăn.

Tiêu Vũ Thanh nhìn cô gái nhỏ dáng vẻ ngốc manh trước mặt, hơi hơi mỉm cười, thấp giọng nói: “ Cô rất thích ăn khoai lát?”

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu.

Khoé miệng Tiêu Vũ Thanh ngậm ý cười, lôi kéo tay Ân Dật Huyền nhỏ giọng nói: “ Cô gái này thật ngốc manh a.”

Ân dật huyền nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, đôi mắt to sáng làm chủ nhân của nó vô cùng đơn thuần, trong mắt hắn tối sầm lại, ở trong lòng đánh cho Mạc Vân Quả một nhãn dán “Đơn thuần, sống không lâu”.

Lúc này Ân Dật Huyền đã có hảo cảm với Tiêu Vũ Thanh, hắn sau khi trọng sinh trở về, tâm tư thâm trầm, thường xuyên gặp ác mộng, chỉ có cô ấy ở bên người, ác mộng mới được đẩy lui.

Mà lúc này Tiêu Vũ Thanh, cũng có cảm tình với Ân Dật Huyền, đến nỗi nguyên nhân là gì, đại khái là bởi vì ở trên người hắn, cô ấy có thể tìm được một tia cảm giác an toàn đi.

Tại mạt thế, đáng sợ nhất, không phải những tang thi kia, mà là lòng người.

Bên ngoài Tiêu Vũ Thanh vẫn vui vẻ với Mạc Vân Quả, nhưng trên thực tế ở trong lòng cũng để lại một cái tâm nhãn.

Cô ấy không phải một đứa bé được nuông chiều từ nhỏ, đương nhiên hiểu đươic cái gì gọi là lòng người khó lường, muốn hoàn toàn tin tưởng một người, rất khó.

Tại đây, áp lực trong kho hàng tăng lên, ai cũng có tâm tư riêng, chỉ có Mạc Vân Quả một người “Răng rắc răng rắc” ăn không ngừng.

Đêm dần dần khuta, không có đèn nên kho hàng là một mảng tăm tối, ngẫu nhiên có thể nghe được thanh âm tinh tế, đó là tiếng mọi người ăn đồ mình giấu đi.

Tiêu Vũ Thanh có không gian, lúc mạt thế mới xảy ra, cô ấy thu được không ít vật phẩm, cũng có thể nói là đủ dùng.

Đến nỗi Ân Dật Huyền, trong không gian kia cũng có một lượng vật tư lớn, chỉ là hắn cũng biết, tiền tài không thể để lộ, huống hồ hiện tại không phải thời cơ tốt.

Tiêu Vũ Thanh có không gian hắn cũng biếc, trước hai ngày đi thu thập vật tư cũng để vào đó không ít đồ.

Nhờ có ba lô che khuất Tiêu Vũ Thanh từ bên trong lấy ra một cái bánh mì, một chai nước, còn có một cây giăm bông đưa cho Ân Dật Huyền, nhỏ giọng nói: “Ăn một chút đi. Sau đó chúng ta thay phiên gác đêm.”

Ân Dật Huyền tiếp nhận đồ ăn, tâm tình trong lúc nhất thời phức tạp, hắn thấp giọng “ Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Một bên Mạc Vân Quả đã nhận ra hành động của Tiêu Vũ Thanh, nghĩ muốn đi theo họ phải lấy đồ cho cô ấy ăn, cho nên cô lấy túi khoai từ ba lô đem cho Tiêu Vũ Thanh, sau đó thấp giọng nói: “Ăn, tôi gác đêm.”

Tiêu Vũ Thanh:…… Đột nhiên cảm thấy em gái này thật khí phách làm xao đây!

Ân Dật Huyền:…… Đột nhiên cảm thấy có người muốn cướp chính vị hôn thê của mình làm xao đây!

Hai người giờ phút này tâm tình vô cùng phức tạp, tuy rằng Mạc Vân Quả chỉ cho Tiêu Vũ Thanh khoai lát, căn bản không thể no, nhưng bọn hắn rõ ràng có thể nương theo ánh trăng mỏng manh nhìn đến, ba lô vốn đang căng phìng kia xẹp xuống,kia nguyên bản phình phình ba lô lập tức liền bẹp đi xuống, chắc cô đã đem toàn bộ túi  khoai lấy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi