PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

Khi Ân Dật Huyền thấy vậy, cũng chỉ kinh ngạc một chút, ngoài ra cũng không hỏi thêm cái gì.

Việc cấp bách là mang Tiêu Nho đi, trong cơ thể dị năng giả có khả năng chống chọi lại virus tang thi, hắn hi vọng người anh em của mình có thể vượt qua được.

"Chúng ta hiện tại liền đi!"

Ân Dật Huyền nhanh chóng quyết định nói, Quế Quỷ nghe theo lão đại mình vô điều kiện, cõng Tiêu Nho, đeo ba lô lên phía trước đi theo Ân Dật Huyền.

Tiêu Vũ Thanh nắm tay em trai, cũng nghe theo Ân Dật Huyền bố trí.

Mắt thấy đoàn người một rời đi, những người trong kho hàng không đồng ý.

Bọn họ kêu gào, nhất định phải khiến Ân Dật Huyền mang họ đi cùng, còn có không ít người giở giọng uy hiếp, toàn bộ bị Ân Dật Huyền xem nhẹ.

Những người đó chắn cửa kho hàng lại, ý đồ không muốn Ân Dật Huyền đi, hắn trực tiếp dùng lôi điện đập xuống cửa, mặc kệ biểu tình của bọn họ, mang đoàn người của mình đi.

Chỉ còn lại âm thanh đám người trong kho hàng mắng chửi......

Thời điểm sắp rời khỏi siêu thị, Mạc Vân Quả lại nhìn thoáng qua vị trí vật kia ẩn nấp, cắn một ngụm khoai lát, phát ra thanh âm "Răng rắc".

Vật bên trong kia, giống như có điểm ý tứ......

Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, lại là không có ý định trêu chọc nó, dù sao nhiệm vụ của cô chỉ là lẳng lặng nhìn nam nữ chủ trang bức......

Bởi vì không gian xe hữu hạn, mọi không thể không chen chúc bên nhau.

Cũng may mấy người đều không phải người mập mạp, chật một chút vẫn có thể miễn cưỡng ngồi xuống.

Tình trạng của Tiêu Nho không tốt lắm, toàn bộ cánh tay đều biến đen, hàm răng cũng có xu thế biến hóa.

Tiêu Vũ Thanh nhìn thấy vậy, biết rằng không thể chần chừ thêm.

Nhờ có ba lô che khuất, cô ấy lấy nước từ trong không gian, rót vào bình nước, sau đó đưa cho Ân Dật Huyền.

"Cho cậu ấy uống ít nước đi."

Tiêu Vũ Thanh không giải thích, Ân Dật Huyền lại cũng không muốn truy vấn, chỉ cầm lấy bình nước, dưới sự trợ giúp của Quế Quỷ cho Tiêu Nho uống.

Sau một lát, kia tiêu nho đã là khôi phục bình thường, xem quế quỷ là liên tục lấy làm kỳ.

Đương nhiên, cậu cũng không hỏi thêm gì, chỉ cảm thán tên tiểu tử Tiêu Nho này thật may mắn.

Tiêu Nho không có việc gì, mấy người cũng đoàn tụ, lần này là chuyện vui lớn.

Trên mặt mấy người cũng có chút vui mừng, mà Quế Quỷ cũng cảm thấy yên lòng.

Sau khi an tâm, cái bụng trong một thời gian dài không được thỏa mãn lên tiếng kháng nghị.

"Thầm thì" thanh âm có vẻ dị thường đột ngột.

Quế Quỷ gãi gãi tóc, nịnh nọt nhìn lão đại nhà mình nói: "Lão đại, có đồ ăn không? Cầu thưởng a a a a!"

Ân Dật Huyền buồn cười nhìn thoáng qua Quế Quỷ, lấy ra một ít đồ ăn ngon, bánh mì a, giăm bông a, còn có một ít thịt hộp.

Quế Quỷ nhìn đến nước miếng chảy ròng, Tiêu Vũ Thanh thấy vậy, đoán được em trai nhà mình cũng đói, vội vàng lấy đồ ăn ngon, còn kèm theo trái cây từ không gian, khiến người ta nhìn thấy càng muốn ăn thêm.

Quế Quỷ cùng Tiêu Nho ăn ngấu nghiến, không thèm giữ lại chút hình tượng nào.

Sở Hương nuốt nuốt nước miếng, cũng không đụng vào đồ ăn kia, anh biết đồ này là để cho hai người Tiêu Nho.

Sở Hương trấn định lại, lôi kéo ống tay áo Mạc Vân Quả, ở chỗ này, anh vẫn cảm thấy tiểu cô nương có khuôn mặt lạnh lẽo này dễ ở chung nhất.

"Cô...... Cô có cảm thấy có chỗ không thích hợp không?" Sở Hương tự cho là mình đã nói rất nhỏ rồi, nhưng tất cả mọi người trên xe đều nghe thấy.

Ân Dật Huyền nghe được lời này, nhíu nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi