PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhì hắn làm từng bước một, toàn bộ quá trình Khúc Viêm không cho làm gì, chỉ một mình bận rộn làm việc.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, hai người bắt đầu ăn cơm.

Khúc Viêm luôn là thích gắp đồ ăn cho Mạc Vân Quả, đem chén nhỏ gắp thành một ngọn núi.

Mạc Vân Quả cũng không từ chối, căn bản cô cũng không biết từ chối là cái gì, chỉ một bên im lặng ăn ăn ăn.

Khúc Viêm ăn uống rất ít, trên cơ bản chỉ nhìn Mạc Vân Quả ăn, cặp mắt kia, không biết có bao nhiêu ôn nhu.

“Tiểu Quả Quả……”

Khúc viêm một tay chống cằm, nhìn Mạc Vân Quả nói.

Lúc này Mạc Vân Quả vừa lúc nhai một miếng thịt, quai hàm cô phình lên, khuôn mặt ngày thường vốn lạnh lẽo lại có thêm một tia sinh khí.

“ Hả?”

Mạc Vân Quả nhìn Khúc Viêm, không biết hắn đột nhiên gọi mình làm gì.

Khúc Viêm khẽ cười một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là, muốn gọi em mà thôi.”

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn, hai cái quai hàm phình phình, thực sự đáng yêu.

Ý cười trong mắt Khúc Viêm càng thêm nồng đậm, thật ra hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Mạc Vân Quả, nhưng đến cuối cùng, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Có vài lời nói, nói xong tiểu Quả Quả cũng chưa chắc hiểu được, mà có vài lời nói, còn lại không cần phải nói.

Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng “Tiểu Quả Quả”, giống như gọi tên cô, mọi chuyện chỉ để mình mình chịu.

Trù nghệ của Khúc Viêm rất tốt, làm đồ ăn vừa hợp khẩu vị của Mạc Vân Quả, tuy rằng trên cơ bản cô không hề có khẩu vị gì.

Mạc Vân Quả ăn rất nhiều, không sai thì khoảng một tiếng sau cô mới ngừng lại.

Mà đám người trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị sức ăn của Mạc Vân Quả tỏ vẻ sợ ngây người!

Cơm chiều qua đi, Khúc Viêm mang theo Mạc Vân Quả theo thường lệ đi tản bộ.

Ánh đèn chiếu lên hai người, thoạt nhìn dị thường hài hòa.

Khúc Viêm không nói chuyện với Mạc Vân Quả, hắn hưởng thụ loại cảm giác trong lòng hiểu rõ mà không nói ra này, tất cả, đều không cần nói ra.

Trận tản bộ này, hai người đi hết hai tiếng.

Mà lúc này, cũng đã là 10 giờ tối, dựa theo lẽ thường mà nói, cũng là thời gian nên ngủ.

Khúc Viêm đem Mạc Vân Quả đưa đến cửa phòng, ở trước khi Mạc Vân Quả vào phòng, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Quả Quả ngày mai muốn mặc váy màu gì?”

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Khúc Viêm, mười phần kiên định nói: “Màu đỏ!”

“ Được.” Khúc Viêm xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, ôn nhu kiên định nói một tiếng “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Mạc Vân Quả cũng nói như vậy.

Sau đó, Mạc Vân Quả vào phòng, Khúc Viêm cũng đi vào phòng của mình, tất cả, đều trở nên bình tĩnh như thế.

Ngày thứ hai, Mạc Vân Quả quả thật mặc váy màu đỏ, khác với bình thường đó là, sau khi sửa soạn xong, cô không lập tức ra cửa, mà là chờ đợi thời gian trôi đi.

Mà bên kia, Khúc Viêm trịnh trọng mà thành kính đeo cà vạt màu đỏ, nhìn mình trong gương, hắn cười đến bừa bãi tùy ý, giống như cái người Mạc Vân Quả thấy thật lâu thật lâu trước kia.

Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả liền thu được thanh âm nhắc nhở của Đoàn Tử.

“Đinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành, chuẩn bị truyền tống.”

Theo thời gian đếm ngược, Mạc Vân Quả nhắm hai mắt lại, chờ đợi truyền tống, mà bên kia, Khúc Viêm đã hôn mê trên mặt đất, linh hồn thuộc về Diệp Hành, đã rời đi.

Đếm ngược tiến hành xong, Mạc Vân Quả cũng rời khỏi thế giới này, mà thế giới này, câu chuyện thuộc về những người khác, vừa mới vừa mới bắt đầu……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi