PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady




Trước khi thuyền tiếp viện đến, mấy ngày nay Mạc Vân Quả đề đi theo đám  người Mã Mễ săn trùng tộc.


Trải qua lần “Giao lưu” trước, Mạc Vân Quả cũng không cố tình giữ lại thực lực của mình.


Tuy rằng Phạm Đặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với thực lực của Mạc Vân Quả, nhưng sau đó nhìn nhiều cũng thành thói quen.


Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, số lượng trùng tộc mà học săn bắt được cũng bằng tổng một năm cộng lại.


Cái này ít nhiều cũng nhờ có công cụ trữ vật của Mã Mễ, nếu không thật sự không có nơi nào để cất trữ.


Thế nhưng không gian cất trữ cũng là hữu hạn, cho nên trong đó cũng chỉ thả vào một út trùng tộc tương đối quan trọng, tỷ như con trùng phong hỏa săn được lúc trước chẳng hạn.


Còn lại những con trùng khác, đều bị Phạm Đặc cầm đi đổi điểm tích lũy, dù sau khi thuyền tiếp viện tới, bọn họ cũng cần không ít điểm tích lũy để mua đồ cần thiết.


Cứ như vậy, ngày thuyền tiếp viện ghé cũng tới.


Hôm nay, Mạc Vân Quả cùng mọi người đã sớm rời giường, sau đó đi tới địa điểm thuyền tiếp viện tới.


Nhưng mà khi bọn họ đi tới, nơi đa cũng đã có rất nhiều người.


Thuyền tiếp viện một tháng tới một lần, đại đa số mọi người đều muốn chen lấn để tranh thủ mua một ít đồ, để sau này sinh hoạt.


Khi thuyền tiếp viện vừa tới, trên mặt đại đa số người ở đây rõ ràng xuất hiện một tia thật thái.


Đoàn người của Mạc Vân Quả đứng ở vị trí tương đối gần, không bao lâu đã tới lượt bọn họ trao đổi.


Những việc như trao đổi này đương nhiên sẽ giao cho Nhĩ Tư và Dorothy đi xử lý, bọn họ ở dưới chờ.


Đại khái khoảng nửa tiếng sau, Nhĩ Tư cùng Dorothy trở lại.


Khi quay lại, sắc mặt của Dorothy không tốt lắm, mấy người nhìn nhau, biết hiện tại không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.


Vì thế trước tiên bọn họ cùng nhau quay về nơi ở, sau đó, Dorothy mới chậm rãi nói: “Tài liệu không mua được.”


“Sao lại thế này?” Phạm Đặc hỏi, vẻ mặt hắn khẩn trương, hắn tuy rằng ngốc, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút gì đó.


Nhĩ Tư lúc này cười khổ một tiếng nói: “Lần này người phụ trách thuyền tiếp viện là người quen cũ của tôi, hắn không muốn bán cho tôi, tôi cũng không có biện pháp.”


“Cũng may lúc trước chúng ta đã mua được các vận dụng thường ngày cầm thiết, chỉ thiếu mỗi tài liệu phi thuyền không mua được, nói cách khác, những ngày tháng kế tiếp chúng ta sẽ rất khổ sở.” Dorothy an ủi mọi người một câu, cái này có thể xem như trong bất hạnh có vạn hạnh đi?


Mạc Vân Quả nghe đến đó, không nói gì, nhưng trong lòng cô lại âm thầm có chủ ý.


Nói xong nguyên ro, mọi người cũng không trách Nhĩ Tư, dù sao trước đó, cũng không ai ngờ cô ấy sẽ gặp người quen.


Người đi tới tinh cầu tội ác, hoặc ít hoặc nhiều đều có chuyện xưa, cô ấy không muốn nói, người khác cũng sẽ không chủ động đi hỏi.


Phạm Đặc gãi gãi đầu, biểu cảm hàm hậu trên mặt khiến đám người trong phòng phát sóng trực tiếp cười một trận.


“Haha, không biết Phạm Đặc có chuyện xưa gì không?”


“Thật tò mò hắn có thể phạm tội ác tày trời gì mới bị tống tới nơi này?”


“╮(╯▽╰)╭ ta cũng tò mò, nhưng mà…… Như thế nào cũng không nghĩ ra được hắn có thể phạm chuyện gì nha!”


“Chẳng lẽ là bởi vì chỉ số thông minh quá thấp kéo theo chỉ số thông minh bình quân của vị diện này xuống?”


“Phốc, lầu trên nghĩ ra được lý do này cũng thật lợi hại!”


“Ha ha ha ha! Cái lý do này ta phục!”


“Ta cảm thấy cái lý do này thật sự có đạo lý!”


Mạc Vân Quả:……


Cô nhìn về phía Phạm Đặc, vừa lúc Phạm Đặc cũng nhìn về phía cô.


“Em gái tiểu Quả, cô nhìn anh làm gì?” Phạm Đặc gãi đầu hỏi.


“Không có gì.” Mạc Vân Quả lắc đầu, “Sao anh lại tới nơi này?”





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi