PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP TRƯỜNG QUAY PHIM THẦN QUÁI



"Kết thúc rồi." Quý Đào nhẹ giọng nói, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, đi tới lấy lại cánh tay robot.
"Đúng vậy, vẫn còn sống.

Nghỉ được một tuần." Nhiếp Tiêu Lam cũng nói.
Sau khi qua cửa mỗi phó bản sẽ có bảy ngày nghỉ ngơi, đối với những người trên tàu mà nói, sống nhiều hơn một ngày đã là chuyện tốt rồi.
"Đi thôi, trở về thu dọn một chút."
Sáng sớm đã trải qua sự việc như vậy, trừ Cung Tử Quận ra, ba người còn lại đều cảm thấy chật vật.

Còn hai giờ chuyến tàu trở về mới đến, nếu không có vấn đề gì thì đi tắm một chút.
Phó Kỳ Đường gật đầu, vừa quay người lại, liền cảm thấy có thứ gì đó lăn tới bên chân mình.
Cậu cúi đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người.
Một hạt dẻ?
"Chờ một chút." Cậu đứng ở sau lưng mọi người khô khan nói.
Cung Tử Quận nhướng mày nhìn cậu: "Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy có người trong đó." Phó Kỳ Đường nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hẳn là Đa Kim."
***
Sau hai mươi phút, mọi người đều tắm rửa xong xuôi, mới gặp lại nhau.
"Đa Kim sao lại xuất hiện trong tường kép?" Quý Đào hỏi.
Lúc nãy Nhiếp Tiêu Lam xung phong đưa Đa Kim đang hôn mê trả lại cho Lữ Nhã Hủy, bây giờ cô mới giải thích: "Vì ba cậu bé xem tivi trong phòng, ảnh hưởng đến việc học, đúng lúc khách phòng 201 trả phòng, mẹ cậu bé kêu Đa Kim qua phòng đó làm bài.


Lối vào tường kép của phòng 201 nằm phía sau tủ quần áo, chắc Đa Kim tình cờ nhìn thấy nó thì tò mò đi vào bên trong.

Không nghĩ tới ở bên trong thời gian dài thì không khí không lưu thông, cậu bé đi vào không bao lâu thì bị ngất."
Cô nói rồi mỉm cười với Phó Kỳ Đường, "Cũng may anh phát hiện, nếu kéo dài thêm thời gian thì chắc đã xảy ra vấn đề rồi."
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Phó Kỳ Đường có cảm giác kỳ lạ, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không biết chổ nào không đúng nên cũng cười nói, "Tôi thấy hạt dẻ lăn ra từ trong tường kép, đó là hạt dẻ ngày hôm qua tôi đưa cho cậu bé."
"Ui, tôi cũng muốn ăn hạt dẻ."
Bốn người vừa nói vừa đi xuống lầu.
Tại sảnh tầng một, bà chủ vẫn đang bận rộn ở quầy lễ tân, giải quyết các vần đề nhận phòng hay trả phòng của khách, thỉnh thoảng có tiếng chuông điện thoại, bà ấy nhấc máy và kiên nhẫn trả lời đủ thứ câu hỏi.
Bà không còn trẻ nữa, thời gian đã thay tuổi thanh xuân của bà ấy thành người trung niên tang thương mệt mỏi, những nếp nhăn trên gương mặt bà ngày càng hằn sâu, từng vết hằn ghi lại kỉ niệm và mong mỏi của bà dành cho con trai.
Bà ấy cố chấp và mờ mịt ở lại đây, biết rõ hi vọng rất xa vời, nhưng vẫn cứ hi vọng một ngày nào đó Trần Quần sẽ trở về như kỳ tích, bà ấy sẽ vì điều này mà đợi đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng bà ấy lại không biết, Trần Quần đã chết từ lâu rồi.
Chết trong khách sạn mà bà ấy đã điều hành trong năm năm, chết trong bức tường kép nhỏ hẹp và tối tăm.
Trần Quần biến thành ác quỷ, giết toàn bộ khách vào ở phòng 202, bản thân lại bị vướng quy tắc, chỉ có thể hoạt động ở phòng có tường kép, dù cho bà chủ ở dưới lầu, trong năm năm này bọn họ chưa từng gặp lại nhau dù chỉ một lần.
Một bi kịch.
Cách nửa đại sảnh, Phó Kỳ Đường nhìn bà chủ và nghĩ thầm trong lòng.
"Này, đang đi đâu vậy?"
Phát hiện Cung Tử Quận không phải muốn ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tiêu Lam sửng sốt.
"Trước tiên ăn sáng cái đã, tôi đói rồi." Cung Tử Quận nói, vẻ mặt anh bình tĩnh, hiển nhiên không có gánh nặng trong lòng, quay đầu nhìn về phía Phó Kỳ Đường, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một chút ý cười, "Hơn nữa còn phải giúp người nào đó quết mứt lên bánh mì, phải ăn trước khi đi."
Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ: "Thật ra cũng không cần."
"Hả?"
"Tôi nói tốt quá, đi nhanh lên, tôi đói chết rồi."
Ăn bữa sáng sau khi qua cửa quả nhiên là rất dễ chịu, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, thản nhiên mà bắt đầu bàn luận về chân tướng của phó bản này.
Năm năm trước, chủ của khách sạn Thanh Đằng vẫn là vợ chồng xác khô kia, bọn họ đã xây một bức tường kép trong phòng ngủ của mình - phòng số 4 trên tầng hai của căn hộ, kéo dài về phía tây để nối với hai phòng 201 và 202 của khách sạn.

Sau đó dựa vào cơ thể dị thường của mình để hoạt động trong đó, thường thừa dịp khách ngủ say sau đó vào phòng lấy trộm đồ.
Trong thời gian này, khách sạn Thanh Đằng cũng kinh doanh kém và trở thành nơi chứa của gái ngành, khách làng chơi và ma cô.

An ninh vô cùng kém, ngoài ra đối tượng họ chọn thường là khách làng chơi.

Nếu phát hiện bị mất đồ, họ đương nhiên sẽ nghĩ là do cô gái đêm qua lấy trộm, không nghĩ là bà chủ trộm nên không dám gọi cảnh sát.
Cặp vợ chồng xác khô dựa vào con đường bất chính này đã kiếm được không ít tiền, mãi cho đến khi "vụ mất tích của Chu Dung Xương" xảy ra mới bị lật tẩy hoàn toàn.
Chân tướng của vụ án này cuối cùng là như thế nào người chơi cũng không rõ, mà dựa vào manh mối hiện có, hoàn toàn có thể suy đoán:
Tối ngày hôm đó hai vợ chồng như thường lệ từ trong tường kép đi ra chuẩn bị trộm đồ, nhưng bị Chu Dung Xương phát hiện, hai bên phát sinh tranh chấp, Chu Dung Xương và Hứa Mai bị giết, hai vợ chồng đem xác của hai người giấu ở trong tường kép.
Ngày hôm sau xác khô bà chủ giả trang thành Hứa Mai và trả phòng rời đi, ngụy tạo thành "Chu Dung Xương không rõ tung tích, nghi ngờ Hứa Mai giết người bỏ trốn", chuyển trọng tâm cuộc điều tra lên người Hứa Mai.
Khi cuộc điều tra không có kết quả, vụ án dần trôi qua, khi không còn ai nhìn chằm chằm nữa, bọn họ dùng lý do sửa chữa lại các phòng để di dời thi thể.
Trong khoảng thời gian này, vợ chồng ông chủ không biết chuyện gì mang theo Trần Quần đến khách sạn ở.
Hôm đó, sau khi Trần Quần cãi nhau với bà chủ đã trở về khách sạn, khi đi ngang qua cửa phòng 202 thì thấy hai vợ chồng xác khô đang di dời thi thể nên đã bị giết.
Trần Quần mất tích, khách sạn Thanh Đằng tuy không phải tâm bão, nhưng cũng đủ để vợ chồng xác khô lo lắng đề phòng.
Sợ bị bại lộ, bọn họ liền qua loa sửa sang lại, đảm bảo tường kép sẽ không bị người khác phát hiện, lấy cớ muốn đi thành phố lớn chữa bệnh, nhượng lại khách sạn rồi bỏ trốn.
Nhưng điều làm người ta không bao giờ nghĩ tới là, vợ chồng tiếp nhận khách sạn chỉ một lòng chờ con trai trở về.
Trần Quần chết rồi, biến thành ác quỷ bị vây trong tường kép, từ đó chỉ có thể xuất hiện và di chuyển trong một căn phòng cố định.
"Không biết hai cái xác khô kia đã trốn đi đâu, hi vọng bọn họ sẽ không có kết quả tốt.


Đúng rồi, mọi ngươi nói xem Trần Quần thật sự không muốn đi gặp bà chủ sao? Nếu nó có thể giết người ở phòng 202, vậy chắc chắn nó cũng có cách lưu lại gì đó, gây sự chú ý với ông bà chủ, như vậy có thể một nhà gâp nhau rồi?" Nhiếp Tiêu Lam không nhịn được hỏi.
"Có ý nghĩa gì sao? Nó đã là quỷ rồi." Quý Đào nói, "Quỷ đều cực đoan, bị chấp niệm và ác ý khuếch đại trở nên vặn vẹo.

Kể cả những điều nó nói với Cung Tử Quận lúc nãy, cũng chỉ là giả bộ đáng thương để nhận được sự cảm thông mà thôi.

Hơn nữa, cô cho là nó thật sự muốn gặp lại ba mẹ mình mà không phải là oán hận họ sao?"
Nhiếp Tiêu Lam thở dài.
Trần Quần có hận ba mẹ của mình không? Nếu như lúc trước họ có thể ngăn cản nó, không cho nó rời đi một mình, e rằng nó sẽ không chết, càng sẽ không biến thành quỷ cả ngày lẫn đêm ở trong bức tường kép chật chội tù túng.
Trong năm năm qua, chắc hẳn nó có rất nhiều cơ hội để giết vợ chồng ông chủ, nhưng nó không làm vậy.
Nó biết điều gì là đau đớn nhất, thống khổ nhất của hai người này.
Nó bị nhốt ở đây, nó cũng phải vây ba mẹ ở chỗ này mãi mãi.
Một nhà ba người, ai cũng không có thể thoát được.
"Đúng rồi, tuy rằng đã qua cửa phó bản, bây giờ nói cũng vô ích, nhưng tôi sẽ nói tin tức của đoàn du lịch ngày hôm qua tra được." Quý Đào nhấp một hớp sữa bò rồi nói, "Tôi tìm thấy tư liệu của mọi người trong đoàn này, phát hiện một chuyện rất kì lạ, bát tự của mỗi người đều rất nặng, là kiểu rất khó gặp quỷ."
"Ồ, điều này đúng là hơi kỳ lạ.

Chẳng lẽ nhân vật chính của phó bản này là những bác trai bác gái này sao? Đi du lịch lại vô tình vào ở một khách sạn ma quái, nhưng bởi vì bát tự của mỗi người đều nặng, cho nên sẽ không gặp nguy hiểm?" Nhiếp Tiêu Lam tưởng tượng và nói ra suy đoán của mình, bốc một quả trứng gà cắn một miếng, "Nhưng mà chuyện này nghe không giống phim kinh dị thần quái nha, như một bộ phim hài."
Người đang quết mứt lên bánh mì nướng, Cung Tử Quận động tác hơi dừng lại, rũ mắt xuống che giấu ý cười trong đó, rồi cố ý quết thêm một miếng mứt khác dưới cái nhìn của Phó Kỳ Đường, tiếp tục quết cho đều.
"Được rồi, Không thể ăn ngọt quá đâu." Phó Kỳ Đường muốn đau răng, nhìn miếng bánh mì nướng như nhìn một quả bom.
"Thật sự đủ rồi? Muốn thêm một ít bơ đậu phộng không?"
"Không cần, cám ơn anh!" Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười, cầm lấy bánh mì nướng cắn một miếng.
Quá ngọt.
Ngọt đến cả người cậu đều cảm thấy không tốt.
Cung Tử Quận cười trộm nhìn cậu, sau đó cầm lấy khăn ăn bên cạnh thong thả lau dao cắt bơ của mình, vừa lau vừa thản nhiên hỏi: "Ai dẫn đoàn?"
Anh hỏi không đầu không đuôi, Quý Đào dừng một chút mới nói, "Là Lữ Nhã Hủy.

Cô ta là khách quen ở đây, có quan hệ không tệ với bà chủ, lần này đến ở đây cũng là muốn giúp bà chủ có khách, lúc trước có người chết nên có ảnh hưởng đến khách sạn.

Làm sao vậy?"
"Không." Cung Tử Quận lắc đầu, buông khăn ra, quay sang nói với Nhiếp Tiêu Lam, "Bùa đừng làm phiền còn không? Cho tôi một tấm."
"Hả?" Nhiếp Tiêu Lam không rõ tại sao, nhưng rất nghe lời, làm bé ngoan lấy lá bùa ra, nịnh nọt hỏi, "Một tấm đủ không, hay cần nhiều hơn?"
"Không cần.

Mọi ngươi ăn đi, tôi có chút chuyện, lát gặp ở cửa." Cung Tử Quận nói, trước khi đứng lên còn cố ý nhìn Phó Kỳ Đường, mỉm cười căn dặn, "Ăn nhiều một chút."
Phó Kỳ Đường: "..."
Cung Tử Quận vừa đi, Nhiếp Tiêu Lam liền hỏi: "Anh ấy đi đâu dị?"
"Có chuyện gì hả?" Quý Đào cũng hỏi, sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường vẻ mặt phiền muộn đang ngậm bánh mì, rất vô tội trừng mắt nhìn: "Sao hai người hỏi tôi?"
"Chứ sao?" Nhiếp Tiêu Lam một bộ dáng đây là điều đương nhiên, "Nếu trong chúng ta ai là người biết rõ Sói Điên nhất, không lẽ là tui hay Quý Đào sao?"
[05: Cô ấy nói đúng.]
[58: Cô ấy nói đúng.]
[32: Cô ấy nói đúng!!]

Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hơi đúng.
Tuy cậu và Cung Tử Quận biết nhau chỉ mấy ngày, nhưng có vẻ rất hợp nhau...! Chắc vì Cung Tử Quận không hề che giấu chút nào chuyện anh là fan của mình?
"Để tôi đi xem thử." Phó Kỳ Đường nghiêm túc nói, nhân cơ hội ném nửa bánh mì nướng xuống.
Sau khi đi một vòng quanh khách sạn, không thấy bóng dáng của Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường đang nghi hoặc, khi đi vào đại sảnh tầng một thì nhìn thấy Cung Tử Quận đang ngồi ở quầy lễ tân dùng máy tính, bên cạnh là bà chủ và Lữ Nhã Hủy đang nói chuyện.
Chồng Lữ Nhã Hủy thì ở bên cạnh cúi đầu chơi điện thoại.
"Muốn đi rồi? Không phải nói ngày mốt mới trở về sao?"
"Là vì Đa Kim.

Kêu nó làm bài tập, đi đứng thế nào lại bị té bất tỉnh, tôi không yên tâm, phải dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra." Lữ Nhã Hủy vẻ mặt lo lắng, giọng thì vang dội như mọi ngày, "Chúng tôi về trước, nhưng những người khác vẫn ở chỗ này hai ngày nữa, lúc đó chị Vương sẽ đến tính tiền, tôi đã thu xếp xong rồi, cô yên tâm đi!"
"Tôi không lo lắng điều này," bà chủ thở dài, dịu dàng cười nhìn Đa Kim đang đứng đằng xa với vẻ mặt đờ đẫn, "Đa Kim, con cảm thấy thế nào? Cơ thể có chổ nào khó chịu không?"
Đa Kim sững sờ, không đáp lời, mà chậm rãi cúi đầu xuống.
"Đứa nhỏ này, người lớn đang hỏi mày đấy!" Lữ Nhã Hủy tức giận giơ tay lên vỗ vào gáy nó một cái, đầu Đa Kim lập tức bị đánh lệch sang một bên.
"Được rồi, đứa nhỏ vừa mới tỉnh, đừng làm nó sợ." Bà chủ vội vàng khuyên nhủ.
Phó Kỳ Đường đi tới, nhìn thấy lá bùa màu vàng được dán sau lưng của bà chủ, hiển nhiên đây là lý do tại sao bà ấy phớt lờ Cung Tử Quận.
"Đang làm gì thế?" Cậu úp đầu xuống bàn và thò đầu vào trong hỏi.
Từ góc độ của Phó Kỳ Đường, cậu mơ hồ có thể thấy trang giấy hiện trên máy tính, cậu nhìn lướt qua, hình như là đơn đăng ký của khách?
Cung Tử Quận không đáp, cười nhìn cậu, "Ăn xong rồi?"
Phó Kỳ Đường gật đầu.
"Ăn ngon không?" Cung Tử Quận cố ý hỏi.
"Anh nói xem?" Phó Kỳ Đường không nói nên lời, không thể ngờ được bề ngoài là Sói Điên lãnh khốc tàn bạo, mà bên trong là linh hồn của một đứa trẻ, ấu trĩ muốn chết rồi.
"Có phải là mứt hoa quả tôi quết không ngon? Vậy lần sau thử lại."
"Không có lần sau đâu."
"Cho tôi một cơ hội đi mà, tiểu Đường ca."
"...!Đừng gọi tôi như vậy, đây là phạm quy!"
Hai người vừa nói vừa đi tới cửa, Quý Đào và Nhiếp Tiêu Lam đã đợi ở đó, còn bốn mươi phút nữa tàu sẽ vào trạm.
Khi đi ngang qua một nhà ba người Lữ Nhã Hủy, bước chân của Cung Tử Quận đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh mắt đề phòng của Lữ Nhã Hủy, anh hơi cúi người nhìn Đa Kim, ánh mắt anh thoáng qua ý cười lạnh lùng.
"Anh...!Anh làm gì? Anh nhìn con tôi làm gì?!" Lữ Nhã Hủy xụ mặt, ngoài mạnh trong yếu mà trừng Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta, giơ tay lên có vẻ muốn vỗ đầu Đa Kim, nhưng cuối cùng cũng không làm, "Chúc may mắn." Anh lười biếng nói, rồi kéo ống tay áo Phó Kỳ Đường, "Đi, đến lúc phải về rồi."
***
10 giờ 15 phút ngày 23, trạm tàu điện ngầm Thanh Khê Viên.
Một đoàn tàu màu trắng xám lao vút vào trạm, cánh cửa từ từ mở ra, bốn người trẻ tuổi lần lượt bước vào, trong khi những hành khách khác trên sân ga đang chờ tàu dường như không nhìn thấy, cho đến khi cánh cửa đóng lại, cũng không có ai chú ý tới.
[Hành trình này kết thúc tại đây, phát sóng trực tiếp đang ngắt.]
[Kết nối đã ngắt...!Chào mừng trở lại!].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi