PHẬT TỬ BỊ GIỚI GIẢI TRÍ BẮT CÓC

"Không cam lòng thì sao?" Liên Bách nặng nề đặt chiếc ly trong tay xuống.

Anh ta làm sao có thể cam tâm? Nhưng người luôn muốn đem Tu Tâm thay thế anh ta lại là Kinh Huy! Mặc dù Liên Bách muốn lừa gạt bản thân, anh ta cũng không thể không thừa nhận, hình như Kinh Huy thật sự đối với Tu Tâm có chút không bình thường...

"Anh Liên, Kinh Huy thưởng thức Sở Thần, vậy thì sao?" Sở Ý nào biết băn khoăn của Liên Bách, cậu ta nắm lấy tay Liên Bách thành khẩn nói: "Anh ngẫm lại xem, đây là Kinh Huy a, anh ấy làm sao có thể nghiêm túc với ai? "

"Ý anh là..."

Sở Ý nắm chặt tay Liên Bách, giống như muốn truyền sức mạnh cho anh ta: "Anh Liên, tuy rằng Sở Thần mới là anh của tôi, nhưng anh là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi mãi mãi đứng về phía anh. Bất cứ điều gì anh muốn làm tôi sẽ hỗ trợ anh. "

Liên Bách nhìn ánh mắt trong trẻo của Sở Ý, cầm lấy tay cậu ta không nói gì, nhưng sau khi Sở Ý đi, anh ta lại do dự mở WeChat ra tìm một người.

Liên Bách: Cậu có rảnh không?

Đinh Duy Cường: Có chuyện gì vậy anh Liên?

Liên Bách: Giúp tôi chụp lén một người, người này thông đồng với Kinh Huy cướp đi nhân vật của tôi. [Ảnh]

Đinh Duy Cường: Kinh Huy?! Anh Liên, số tiền này tôi dám kiếm cũng không có mạng để tiêu nha...

Liên Bách: Hai mươi vạn.

Đinh Duy Cường:...... Thành giao.

Một tuần sau, Đinh Duy Cường vất vả lắm mới tìm được người quen trà trộn vào đoàn làm phim《Hiệp sĩ》.

Hạ Hoành dẫn Đinh Duy Cường đi vào trong đoàn làm phim, Đinh Duy Cường tranh thủ thời gian tìm hiểu tin tức với anh: "Tiểu Hạ, trong đoàn làm phim các cậu có chỗ nào cần chú ý không? "

"Anh Tiểu Đinh, anh còn cần hỏi sao? Trong đoàn làm phim của đạo diễn Kinh đương nhiên phải nghe đạo diễn Kinh nói. "

"Ý tôi không phải vậy..." Đinh Duy Cường nói xong lấy điện thoại ra, muốn cho Hạ Hoành xem ảnh Liên Bách gửi cho gã.

Kết quả lúc gã cúi đầu bỗng nhiên đụng phải một người, nói là "phải" cũng không hoàn toàn, trước khi người nọ đụng phải gã lập tức nhẹ nhàng nhoáng lên, nghiêng người tránh đi Đinh Duy Cường.

Đinh Duy Cường ngay cả ống tay áo của cậu còn chưa kịp nhìn thấy, chỉ có thời gian nhìn thấy trước mắt lóe lên một mạt trắng noãn.

Chờ gã phản ứng lại, chỉ thấy một đôi mắt đào hoa lưu chuyển.

Đôi mắt hoa đào này tạo thành một cú sốc mãnh liệt cho Đinh Duy Cường, khiến gã nửa ngày không thể lấy lại tinh thần, qua một lúc lâu, gã mới phát hiện người đứng trước mặt gã không phải là mục tiêu của gã sao?

"Anh Sở Thần! " Chỉ nghe Hạ Hoành ở một bên kích động gọi: "Anh muốn đi đóng phim sao? "

Tu Tâm nhìn Hạ Hoành gật gật đầu nói: "Đúng vậy. "

Nghe Tu Tâm nói như vậy, Hạ Hoành không dám chậm trễ cậu: "Anh, anh mau đi đi, miễn để đạo diễn Kinh chờ lâu. "

Tu Tâm nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Được rồi, anh đi qua trước. "

Nói xong Tu Tâm liền mang theo hương hoa lan trên người nhẹ nhàng rời đi.

Thấy Tu Tâm rời đi, Hạ Hoành mới phát hiện Đinh Duy Cường nhìn đang chằm chằm theo hướng Tu Tâm rời đi.

"Hắc hắc hắc, thế nào? Anh Sở Thần đẹp không? Anh ấy là người mà tôi khai quật trên đường phố. " Hạ Hoành đắc ý vỗ vỗ ngực, sau đó đột nhiên hạ thấp giọng nói với Đinh Duy Cường: "Nhưng mà anh cũng không thể nhìn chằm chằm anh Sở Thần như vậy. Anh Sở Thần thì không sao, nhưng không biết vì sao lúc tôi nhìn chằm chằm vào anh Sở Thần, đạo diễn Kinh lại trừng mắt nhìn tôi! "

Anh nhìn chằm chằm tình nhân người khác không buông, người khác có thể không trừng anh sao? Đinh Duy Cường không nhịn được yên lặng chửi bới Hạ Hoành.

Nghĩ đến "thân phận" Tu Tâm, mặc dù Đinh Duy Cường vừa rồi quả thật nhìn Tu Tâm đến choáng váng, gã cũng không muốn thừa nhận, chỉ khinh thường lảo lảo nói: "Cắt, không phải chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thượng vị dựa vào mặt sao?"

Cũng may lời này Hạ Hoành không nghe rõ, chỉ mang theo Đinh Duy Cường tiếp tục đi tới tổ chụp ảnh gã muốn vào làm. Nếu muốn chụp lén Tu Tâm, như vậy có cái gì có thể che mắt người khác hơn nhiếp ảnh gia trong đoàn làm phim chứ?

Lúc này thành viên trong tổ nhiếp ảnh đang điều chỉnh vị trí máy bay, tổ trưởng nhìn thấy Đinh Duy Cường đến liên tục chào hỏi gã: "Tiểu Đinh, cậu đến rồi à? Tới đây giúp đỡ."

Đinh Duy Cường sau khi đi qua mới phát hiện đó là chủ vị, mà đối diện chủ vị chính là các diễn viên đang đóng phim, Tu Tâm rõ ràng cũng ở trong đó.

Buổi chiều phân cảnh diễn văn cũng có diễn võ, cảnh quay là nam nữ chính từ trong tay cha nữ chính bỏ trốn, nam nữ chính đối với việc có vạch trần không, cản trở cha nữ chính sinh ra tranh chấp.

Sau khi tranh cãi qua đi, nam nữ chính đều cảm thấy mình không sai lần lượt tìm "Vô Danh" do Tu Tâm thủ vai nói chuyện. Sau khi nói chuyện, hai nhân vật chính đều có chút suy tư lại có chút bối rối, nhưng, vào lúc này đột nhiên lại có thích khách tập kích.

Lúc đi diễn, cảm xúc của mọi người đều không quá sung mãn, chỉ là qua lời thoại nông cạn, giữa các diễn viên còn có thể đùa giỡn một chút.

Đinh Duy Cường nhận thấy thái độ của Tần Ngọc và Nhiếp Vũ Nùng đối với Tu Tâm đều rất tốt, hoàn toàn không giống như trưởng bối trong giới đối đãi với hậu bối.

Gã thấy có chút mất mặt, một ảnh đế, một tiểu hoa mới nổi thế mà đều tìm cách lấy lòng với tiểu bạch kiểm Tu Tâm này, thật là thế phong nhật hạ!

Mà đạo diễn Kinh trong truyền thuyết đối với Tu Tâm lại càng trăm cương hóa thành ngón tay mềm, khi giảng diễn cho Tu Tâm ngay cả giọng cũng dịu dàng hơn: "Cậu xem chỗ này lời thoại của cậu phải mang theo kiên định..."

Mặc dù Kinh Huy đối với đa số người mà nói rất thần bí, nhưng là một người trong giới, Đinh Duy Cường vẫn may mắn gặp qua Kinh Huy một lần. Khi đó Kinh Huy cách xa 3m, nào giống như bây giờ, nhìn qua còn có chút bình dị gần gũi.

Liên Bách rõ ràng là thiếu gia nhà giàu nhưng cho dù đối với ai cũng rất dịu dàng, lúc làm việc nghe nói cũng cực kỳ chuyên nghiệp, không ngờ lại bị người như Tu Tâm cướp đi nhân vật. Đinh Duy Cường bĩu môi, dùng máy ảnh để chụp lại hình ảnh Tu Tâm đang giảng diễn với Kinh Huy.

Tu Tâm nhạy bén giương mắt lên, nhìn thấy Đinh Duy Cường buông máy ảnh xuống. Trong đoàn làm phim lúc nào cũng có nhiếp ảnh gia chụp một vài bộ ảnh, cậu cũng không để ý, chỉ một lần nữa tập trung nghe Kinh Huy giảng diễn.

Trải qua một tuần quay phim, Tu Tâm đã có thể nhanh chóng lý giải những gì Kinh Huy nói, không cần Kinh Huy nói tiếp để giảng phổ cập khoa học cho cậu.

"Còn có chỗ nào không hiểu à?" Kinh Huy nhìn về phía Tu Tâm hỏi bọn họ.

Nói là "bọn họ", nhưng ánh mắt Kinh Huy vẫn nhìn Tu Tâm như cũ, Tần Ngọc với Niếp Vũ Nùng đều thức thời không nói tiếp.

Tu Tâm gật gật đầu: "Chắc là không có vấn đề gì. "

"Được." Kinh Huy đem kịch bản thu lại giống như lơ đãng nhìn Tu Tâm nói: "Gần địa điểm quay phim có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, quay xong cùng đi không? "

Từ sau khi Tu Tâm chính thức vào tổ, mỗi lần quay phim xong, Kinh Huy đều hẹn Tu Tâm đi ăn đồ ngọt thuận tiện ăn tối. Tu Tâm đã quen với việc này, tự nhiên trả lời: "Được, quay nhanh xong phần phân cảnh hôm nay có thể tranh thủ đi."

Lúc này Kinh Huy mới hài lòng gật gật đầu trở lại vị trí của mình, lấy máy bộ đàm ra: "Tất cả các phòng ban đều vào vị trí."

Đinh Duy Cường nghe lời này, đây là lần đầu tiên gã đến đoàn làm phim của Kinh Huy, gã muốn xem một bộ phim có điểm số cao của Kinh Huy được quay như thế nào. Tu Tâm làm tình nhân nhỏ của hắn có thể bôi nhọ sự nghiệp đạo diễn của hắn không?

"Trận thứ bảy mươi sáu, kính thứ ba, lần đầu tiên, Action!"

Đinh Duy Cường đột nhiên phát hiện khí chất Tu Tâm trong ống kính thay đổi! Chỉ thấy cậu đang ngồi thiền trên một tảng đá, trong lúc hít thở phảng phất như muốn hòa vào trong đất trời.

Đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, nhưng ngay trong hơi thở này, Đinh Duy Cường mặc dù chưa từng đọc kịch bản, nhưng cũng có thể thấy được Tu Tâm trong phim vào vai một thế ngoại cao nhân.

Loại khí chất này cũng không phải người bình thường có thể diễn ra! Tận mắt nhìn Tu Tâm thay đổi khí chất, Đinh Duy Cường mơ hồ cảm thấy Tu Tâm hình như cũng không phải là một bình hoa đơn thuần dựa vào mặt ăn cơm...

Sự thật chứng minh, Hạ Hoành đối với Tu Tâm sùng bái không chỉ dừng lại là bởi vì mặt cậu, cùng với quan hệ của cậu và Kinh Huy.

Đinh Duy Cường tận mắt nhìn thấy Tu Tâm và Tần Ngọc, Niếp Vũ Nùng đối diễn đều không rơi vào thế hạ phong, thậm chí trong phân cảnh cuối cùng, Tu Tâm còn nắm giữ tiết tấu của mọi người!

Cho dù đứng chung một chỗ với ai, lại cho dù quay được gì trong ống kính, chỉ cần Tu Tâm xuất hiện trước ống kính, Đinh Duy Cường đã khó có thể dời ánh mắt ra khỏi người Tu Tâm!

Là một người như vậy, thật sự là tiểu bạch kiểm dựa vào cửa sau cướp đi nhân vật Liên Bách sao?

Đinh Duy Cường có chút khó tin, bởi vì gã cũng từng xem qua bộ phim của Liên Bách. Liên Bách là một tiểu sinh nổi tiếng, diễn xuất của anh ta có thể xem như không tệ, cũng tốt hơn người bình thường một chút, nhưng khi gã nhìn thấy Tu Tâm lại... Không thể so sánh.

Nhận định Tu Tâm là một tiểu bạch kiểm đoạt nhân vật mới nhận được vai diễn này, Đinh Duy Cường cảm giác mình giống như nhận được một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Nếu Tu Tâm thật sự chỉ là đồ chơi nhất thời của Kinh Huy, vậy cho dù Kinh Huy và Tu Tâm phát hiện đây là ảnh chụp lén của Đinh Duy Cường chụp cho Liên Bách, gã cũng có thể lợi dụng dư luận gây áp lực cho Kinh Huy và Tu Tâm. Nhưng nếu Tu Tâm cũng không thực sự dựa vào mặt, Đinh Duy Cường muốn thoát thân cũng khó...

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng buổi tối vẫn báo cáo cho Liên Bách, đối mặt với sự mê hoặc của hai mươi vạn, Đinh Duy Cường cắn răng đem ảnh chụp đóng gói đưa cho Liên Bách.

Liên Bách: Rất tốt, phiền cậu tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Thần.

Ngay sau đó, Liên Bách liền chuyển cho gã mười vạn làm tiền đặt cọc. Cầm tiền đặt cọc, Đinh Duy Cường đã không còn đường hối hận, chỉ có thể đi đến cùng.

Nhìn số dư nhiều hơn 100.000 NDT, Đinh Duy Cường cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi bóng hỏi gió Liên Bách: Anh Liên, anh muốn bức ảnh này làm gì? Anh không sợ đạo diễn Kinh tức giận sau khi ảnh bị tung ra sao?

Liên Bách: Điều này không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần làm tốt công việc của cậu.

Đinh Duy Cường đụng phải một cây đinh sắt, lúc này mới phát hiện thì ra tính tình của Liên Bách cũng không tốt như gã tưởng tượng.

Nhưng hiện tại vì hai mươi vạn kia, gã chỉ có thể nhẫn nại cầm lấy máy ảnh.

"Tách. "

Tu Tâm nghe được âm thanh máy ảnh liền quay đầu, những người khác cũng quay đầu nhìn thấy Đinh Duy Cường. Nhiếp Vũ Nùng thấy thế còn hoạt bát phối hợp bày ra động tác "Ya", đáng tiếc máy ảnh của Đinh Duy Cường không phải chuẩn bị cho cô.

Bộ phim《Hiệp sĩ》này không có nhiều cảnh đêm, hôm nay là một trong những cảnh hiếm hoi. Nhưng bọn Tu Tâm lúc này cũng không có đối diễn, mà đang nói chuyện phiếm giảm bớt không khí hiu quạnh, bởi vì đợi lát nữa bọn họ phải quay cảnh hôn...

Đương nhiên cảnh hôn này không liên quan gì đến Tu Tâm, dù sao trong phim cậu cũng là tăng nhân thanh tịnh, cậu chỉ là một công cụ hình người hỗ trợ khi nam nữ chính hôn môi vội vàng rồi chạy trốn để gia tăng điểm cười trong phim.

Mặc dù đạo đức nghề nghiệp của các diễn viên đòi hỏi họ phải đóng vai của họ, nhưng cảnh thân mật không thể tránh khỏi lúng túng. Tu Tâm bị Tần Ngọc với Niếp Vũ Nùng cùng nhau lôi kéo nói chuyện phiếm, lý do vì Tu Tâm giống như một cây đàn hương hình người biết đi, có cậu ở bên cạnh, có thể làm cho bọn họ càng thêm bình tĩnh.

Nhưng đến lúc bắt đầu quay phim, tất cả mọi người tuyệt đối không ngờ, trong cảnh này vẫn luôn bị hô dừng không phải là nam nữ chính làm nhân vật chính, mà là Tu Tâm.

"Dừng!" Phó đạo diễn thiếu chút nữa bật cười: "Sở Thần cậu thẹn thùng một chút! Không nên nhìn thấy nam nữ chính kiss xong đã sững sờ xoay người rời đi, phải toát ra một tia xấu hổ mang theo chút sợ hãi! E lệ, cậu hiểu không! "

Chú thích:

*Thế phong nhật hạ (Shì fēng rì xià): ý là chỉ tập tục xã hội càng ngày càng tệ. Xuất phát từ 《Trí Thu Dự Chương Thư》của Thu Cẩn.

*Trăm cương hóa thành ngón tay mềm (Hàng trăm dây thép hóa thành ngón tay mềm): Sau hàng trăm lần luyện thép, nó biến thành một thứ gì đó mềm mại có thể quấn quanh ngón tay, ví von kinh lịch sau khi thất bại trở nên bất lực. Sử dụng sau này để chỉ làm người có tính tình nóng nảy cường ngạnh trở nên mềm mại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi