PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Ánh đèn mờ ảo, bóng ma lướt qua, không biết là ánh sáng hỗn loạn hay âm nhạc hoang dã đang cắt xé lẫn nhau. Những người tự nguyện sa vào đó, cơ thể họ như chỉ còn lại tàn ảnh, không có linh hồn nén chặt, trở nên nhẹ bẫng.

Nơi chứa đựng sự lạc lõng và suy tàn, chỉ có quán bar.

Du Thư Lãng lại uống thêm một ly. Anh gần như đã đi một vòng, dù quen biết hay không đều chạm cốc, bảy phần tán gẫu ba phần cười tươi, giao tiếp hết sức nhẹ nhàng thành thạo.

Phàn Tiêu cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông, hắn là nhà đầu tư nắm giữ tiền vàng trong tay, hiển nhiên luôn được người ta săn đón.

Ngồi sát bên cạnh Du Thư Lãng nồng nặc mùi rượu, hắn thu lại nụ cười công nghiệp luôn treo trên mặt, thấp giọng "đệt" một tiếng.

Du Thư Lãng rũ mắt, nhìn khoảng cách không chen nổi một ngón tay giữa hai người, nhịn không nhúc nhích.

"Đụng vào rượu à? Tay cậu vẫn còn bị thương đó." Anh hỏi.

"Không có, tôi uống trà trái cây, chỉ là hơi phiền." Phàn Tiêu lấy ra một điếu thuốc, không hỏi ý kiến đã nhét vào miệng Du Thư Lãng.

"Tôi không hút thuốc nơi công cộng." Du Thư Lãng liếc Phàn Tiêu, dùng đầu lưỡi đẩy điếu thuốc nhét quá sâu ra nửa tấc.

Tay Phàn Tiêu khựng lại, ngay lập tức nhét lại nửa điếu thuốc đã rút ra từ hộp thuốc.


"Quên mất quy tắc của Chủ nhiệm Du." Hai ngón tay tách ra, hắn gắp điếu thuốc từ miệng Du Thư Lãng, chuyển sang cắn giữa răng mình.

"Ái!"

Điếu thuốc đã qua môi, bị đầu lưỡi làm ẩm giờ lại đổi chủ, Du Thư Lãng vô ích giơ tay, mặt đầy lúng túng.

"Sao vậy? Trước đây tôi đưa cho anh điếu thuốc đã hút một nửa, cũng không thấy anh làm ầm lên như thế."

Trước đây là khi Du Thư Lãng chưa công khai giới tính, chỉ có thể cứng rắn giả vờ làm thẳng nam, bây giờ...

"Không sao." Du Thư Lãng kéo qua một chai rượu, rót đầy ly trống, uống hết một nửa, hiếm khi cởi nút áo thứ hai dưới cổ.

"Rượu này có độ, không thể uống như vậy đâu." Phàn Tiêu chống khuỷu tay lên đầu gối, vặn người nhìn vào cổ áo Du Thư Lãng, màu da mờ ảo khiến người ta muốn cắn.

Hắn kìm nén tâm tình, hỏi: "Tâm trạng không tốt?"

Du Thư Lãng cười khẽ một tiếng, giọng điệu như mọi khi: "Phạm tổng nghĩ nhiều rồi."

Làn khói trắng được ánh sáng của đèn neon chiếu rọi trở nên yêu dã, Phàn Tiêu vừa kẹp thuốc vừa lại gần thêm một chút, liếc mắt nhìn xương quai xanh của Du Thư Lãng rồi mới nhìn vào mắt anh: "Biết tại sao tôi nhận ra anh không vui không? Bởi vì chúng ta cùng một loại người."

"Loại người nào?" Du Thư Lãng thuận miệng hỏi.


Sóng mắt của Phàn Tiêu loé lên, đăm chiêu nhìn lại, ánh mắt thâm trường, dường như có thêm một tia thương cảm khó nhận ra.

"Người đeo mặt nạ."

"..."

"Nếu có người lại quấy rối anh, tôi sẽ giúp anh gánh vác."

Du Thư Lãng vô thức hiểu lời Phàn Tiêu nói là không muốn xã giao, anh lại đổ đầy rượu, vẻ mặt hờ hững: "Nếu thấy quá phiền, chúng ta có thể đi trước."

Nói gì đến nấy, một người đàn ông dáng người trung bình, khuôn mặt chỉ có thể nói là đoan chính lách qua đám đông, tiến đến bên cạnh hai người.

"Anh họ gì nhỉ?" Người đàn ông chỉ vào Du Thư Lãng, vẻ mặt có chút khoa trương, "Đừng nói cho tôi biết, để tôi tự nghĩ."

"Du Thư Lãng, chủ nhiệm Du." Phàn Tiêu đẩy điếu thuốc trong miệng từ bên trái sang bên phải, nét mặt lạnh lùng.

Du Thư Lãng làm như lơ đãng vỗ nhẹ lên đùi Phàn Tiêu, sau đó mỉm cười vươn tay với người đàn ông bên cạnh: "Phó tổng Tiết, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"À vâng, chủ nhiệm Du." Tiết Bảo Thêm không vừa mắt với nhân vật nhỏ như Du Thư Lãng, nhưng lại không muốn đắc tội tới vị thần tài Phàn Tiêu, thấy Phàn Tiêu tỏ ra coi trọng Du Thư Lãng, chỉ có thể nén giận đưa cho anh một điếu thuốc, "Nể mặt hút một điếu nhé?"


Du Thư Lãng nhận điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay không châm, vẫn cười một cách ôn hòa thậm chí còn mang theo ba phần kính trọng: "Phó tổng Tiết, dạo này bận rộn việc gì vậy? Sao mấy lần tụ họp của người trong giới tôi đều không thấy anh?"

Phàn Tiêu đột nhiên cười trong bóng tối, nhướng mày, ánh mắt dán vào Du Thư Lãng như nhìn không đủ. Hắn biết tính cách của Du Thư Lãng, chu toàn thoả đáng, hiền hoà rộng lượng, nhưng nếu thực sự bị đạp lên vảy ngược của mình, thì anh cũng không phải là một người dễ chịu.

"À, mấy ngày nay tôi ra nước ngoài khảo sát một dự án, hôm qua mới trở về nước."

Sau khi bị đánh thành heo đầu ở hẻm sau quán bar và bị người ta nhặt xác về chơi, Tiết Bảo Thiêm đã phải chăm sóc vết thương và bị cha mình cấm túc nửa tháng. Dù vậy, hắn vẫn vô tư nói dối không hề đỏ mặt, cực kỳ tự nhiên.

Du Thư Lãng cười nhẹ, trên mặt có chút khâm phục: "Vất vả cho phó tổng Tiết rồi."

Phàn Tiêu không muốn tha cho hắn, lười biếng hỏi: "Thái tử gia đi đâu? Khảo sát dự án gì vậy? Liên quan đến lĩnh vực nào? Có thu hoạch gì không? Kể ra một chút cho chúng tôi học hỏi."

Làm trong ngành lâu năm, Tiết Bảo Khiêm có thể thuận miệng bịa ra một tràng, nhưng đó là trước mặt người ngoại đạo. Còn ở trước mặt Phàn Tiêu, hắn không dám nói bừa, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này giữa họ.

Vẻ mặt cứng đờ, Tiết Bảo Thiêm vội vàng chuyển chủ đề, vừa mới mở miệng thì chuông điện thoại trong túi vang lên.

"Tìm thấy người rồi à?!" Hắn bật dậy từ sofa, vung một quả đấm vào không khí, "Giữ yên đó cho tôi! Tôi sẽ đến ngay."

Hắn gấp đến độ quên cả chào tạm biệt Phàn Tiêu, nhấc một ly rượu mạnh trên bàn uống cạn, nghiến răng chửi: "Chết tiệt, xem ông đây giế t chết mày thế nào!"

Cửa bị đóng sầm lại cùng với một tiếng động lớn, người nọ rời đi nhanh như gió. Du Thư Lãng thu hồi ánh mắt, tiện tay vứt điếu thuốc lên bàn.

"Thật là nhốn nháo." Phàn Tiêu dập tắt điếu thuốc, đặt bàn tay lành lặn lên vai Du Thư Lãng, có ý dỗ dành, "Bị tên ngốc đó làm phiền, tâm tình của chủ nhiệm Du có đỡ hơn chút nào không?"

Ngón tay thon dài nhấn nhẹ lên sống mũi, rượu mạnh bắt đầu phát huy tác dụng. Trừ khi không còn cách nào khác, Du Thư Lãng không bao giờ uống nhiều, vừa sợ mất mặt trước mọi người, vừa sợ cản trở công việc. Nhưng bây giờ, anh lại một lần nữa cầm ly, đổ chất lỏng cay nồng vào cổ họng.


"Tôi thất tình." Nụ cười bất đắc dĩ lan tỏa cùng với hơi rượu.

"Cái gì?!" Phàn Tiêu đột nhiên ngồi thẳng dậy, biểu cảm của hắn thay đổi liên tục trong chốc lát, cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên và hứng thú.

"Không đùa chứ?" Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại ra, quả nhiên màn hình hiển thị vài tin nhắn chưa đọc từ Lục Trăn. Nụ cười không thể kìm nén được, cũng may ánh mắt của Du Thư Lãng luôn dán vào ly rượu màu nâu, không nhìn thấy được vẻ mặt gần như méo mó của Phàn Tiêu.

"Cách đây vài ngày không phải vẫn ổn sao, còn nói muốn giới thiệu với tôi nữa."

Du Thư Lãng im lặng một hồi, lại kéo thêm vài chai rượu, không tìm thấy dụng cụ mở nắp, liền một thuận một ngược, nắp chai chéo nhau, dùng sức khéo léo ấn một cái, nắp chai lập tức bật tung ra, mùi rượu toả ra bốn phía.

Rót đầy ly cho mình, Du Thư Lãng cụng ly với ly trà hoa quả của Phàn Tiêu: "Không nói nữa, cùng tôi uống chút rượu đi."

Đầu lưỡi lướt trên răng nửa vòng, Phàn Tiêu nheo mắt, nghiêng người thì thầm: "Chủ nhiệm Du tốt đến như vậy, làm sao có kẻ nỡ lòng buông tay?"

Du Thư Lãng chậc một tiếng, khó chịu đẩy cái đầu ra, liếc xéo: "Có uống hay không?"

"Uống chứ, đổi sang rượu thật cũng được!"

"Chỉ uống trà hoa quả thôi. Còn nữa..." Du Thư Lãng rũ mi, che đi nỗi đau trong mắt, "Nếu tôi say, đưa tôi về nhà."

"Được thôi," Phàn Tiêu bên môi chợt nở nụ cười lạnh, "Tôi đảm bảo sẽ đưa chủ nhiệm Du khó quên tình cũ, mượn rượu giải sầu về nhà an toàn."

—------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi