Editor: Gấu Gầy
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo Du Thư Lãng từ trạng thái mơ màng trở về với thực tại. Anh múc một ít canh nóng nếm thử, sau đó vặn nhỏ lửa.
Rời khỏi nhà bếp, anh lấy điện thoại đặt trên bàn ăn, là cuộc gọi từ công ty, nhìn vào dãy số quen thuộc, Du Thư Lãng nhíu mày nhẹ.
Bắt máy, giọng nói từ đầu dây bên kia rất gấp.
"Chủ nhiệm Du, nhà thuốc Thụy Tường bên kia lại xuất hiện vấn đề rồi, họ đã hạ kệ và trả lại toàn bộ thuốc sắp hết hạn của chúng ta."
"Thuốc sắp hết hạn trả về nhà máy cũng là chuyện bình thường."
"Thuốc sắp hết hạn ba tháng mới không được phép lên kệ bán, nhưng họ lại trả lại cả những loại thuốc còn gần nửa năm, đang trong quá trình khuyến mãi của chúng ta."
Du Thư Lãng gõ nhẹ từng ngón tay xuống mặt bàn, trầm giọng nói: "Bên Thuỵ Tường đưa ra lý do gì?"
"Bên đó nói..." giọng nói trong điện thoại có chút do dự, "Bên đó nói lý do hàng hóa bị hạ kệ và trả về nhà máy cứ tìm anh mà hỏi."
Du Thư Lãng tại công ty chủ yếu quản lý hành chính và hậu cần, không liên quan đến nghiên cứu phát triển và bán hàng, nhưng gần đây, mọi rắc rối liên quan đến chuỗi dược phẩm Thuỵ Tường đều tìm đến anh, tất cả bắt nguồn từ việc ngày đó ở bãi đậu xe anh không giúp đỡ "Thái tử gia của Dược Phẩm Thuỵ Tường - Tiết Bảo Thiêm.
Tuyết Bảo Thiêm có lòng ghim thù rất cao, nhưng lại hiếp yếu sợ mạnh. Hắn không thể đối phó với Phàn Tiêu, nên trút hết giận dữ lên người Du Thư Lãng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã tìm đủ mọi lý do để gây khó dễ cho Dược Nghiệp Bác Hải, phòng kinh doanh sau nhiều lần giao tiếp không thành, chỉ nhận được một câu "về hỏi chủ nhiệm Du đi".
Du Thư Lãng mệt mỏi xoa xoa sống mũi, đáp lại: "Việc này tôi sẽ xử lý, phiền anh gửi cho tôi danh sách thuốc bị hạ kệ trả về nhà máy cùng với thông tin liên quan."
Người kia đồng ý, sau đó nói: "Chủ nhiệm Du, phiền anh xử lý nhanh chóng, giám đốc nhà máy đang chờ tin tức."
"Tôi sẽ báo cáo với giám đốc nhà máy sau."
Cúp điện thoại, Du Thư Lãng nhìn đồng hồ, Phàn Tiêu hôm nay tăng ca, có lẽ còn nửa giờ nữa mới về.
Gần đây hắn thường xuyên tăng ca, Phàn Đại với tư cách phó tổng của công ty mẹ đang tiến hành kiểm toán toàn diện đối với "Đầu Tư Phẩm Phong". Phàn Nhị cũng giữ chức giám đốc tài chính tại công ty mẹ, người đó cả ngày chỉ lo chơi bời, thường chỉ nhớ đến việc kiểm tra báo cáo tài chính khi sắp tan làm, bề ngoài có vẻ không chuyên tâm làm việc, nhưng không biết có phải cố ý làm khó Phàn Tiêu hay không.
Do đó, Phàn Tiêu thường về muộn, lại phải vượt qua nửa thành phố để đến nhà Du Thư Lãng. Du Thư Lãng lo lắng cho hắn, khuyên hắn không cần phải đến mỗi ngày, Phàn Tiêu miệng nói đồng ý, nhưng mỗi đêm khuya lơ khuya khoắt vẫn ôm lấy anh từ phía sau, đòi một nụ hôn nồng nhiệt.
Du Thư Lãng cảm thấy xót xa, hôm nay tan làm liền đi trước một bước đến căn hộ của Phàn Tiêu, nơi này gần công ty anh hơn, có thể tiết kiệm hơn nửa giờ đi lại.
Tắt lửa trong bếp, cởi tạp dề, điện thoại của Du Thư Lãng nhận được thông báo email, mở ra thì phần mềm không tương thích, nhiều dữ liệu đều là mã hóa.
Anh không muốn Phàn Tiêu can thiệp vào chuyện của Tuyết Bảo Thiêm, hai người anh khó chịu kia đã khiến hắn đau đầu lắm rồi.
Cho nên, Du Thư Lãng muốn xử lý thoả đáng việc này trước khi Phàn Tiêu trở về.
Anh nhớ ra bên cạnh giường phòng ngủ có một cái laptop, Phàn Tiêu thường dùng nó để chơi game.
Du Thư Lãng luôn giữ khoảng cách, dù đã là người yêu của Phàn Tiêu, nhưng không bao giờ tự ý sử dụng đồ cá nhân của hắn mà không được sự đồng ý.
Anh đã gọi điện cho Phàn Tiêu, bài hát tiếng Thái trong ống nghe mềm mại trữ tình, nhưng cho đến khi bài hát kết thúc cũng không có ai nghe máy.
Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định phá lệ một lần. Ngón tay thon dài chạm vào màn hình vài cái, Du Thư Lãng đã soạn một tin nhắn gửi cho Phàn Tiêu.
Màn hình LCD tối tăm bị mở ra, Du Thư Lãng ban đầu không muốn chạm vào bất kỳ tệp nào, chỉ muốn kiểm tra email, nhưng hình ảnh gây sốc trên màn hình... khiến anh sững sờ!!
.......
Tiếng mở khóa vân tay vang lên, Phàn Tiêu đẩy cửa bước vào.
Phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn đơn độc được bật trong phòng ngủ.
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như những dãy núi nhấp nhô chập chùng.
Thay giày, hắn vẫn như mọi khi, vừa cởi cà vạt vừa đi về phía phòng ngủ.
Nhìn theo ánh sáng, một bóng lưng đứng bên cửa sổ, như một thanh kiếm sắc nhọn cắm vào đêm tối, gầy gò mà sắc bén. Phàn Tiêu mím môi, sau đó mới điều chỉnh giọng nói của mình.
"Thư Lãng, em đã về." Hắn tiến về phía bóng lưng hướng ra cửa sổ, mở rộng vòng tay định ôm người vào lòng.
Lưng người đàn ông rất thẳng thẳng, anh từ từ quay lại nhìn Phàn Tiêu, đôi mắt trong veo chứa đầy bão tuyết, giật giật môi, nói: "Phàn Tiêu, bây giờ em tốt nhất đừng chạm vào tôi."
Đầu ngón tay đã chạm vào quần áo, nhưng Phàn Tiêu vẫn nghe lời dừng bước, hắn biết cách đọc sắc mặt của Du Thư Lãng, biết anh đang rất tức giận.
"Có chuyện gì vậy, sao lại tức giận như thế?" Hắn vẫn giả vờ ngơ ngác, "Là em làm gì không đúng sao?"
"Phàn Tiêu, đừng giả ngu với tôi, tôi chỉ cho em một cơ hội thôi."
Du Thư Lãng trong ánh đèn cô độc, lông mày như lưỡi dao, khóe môi thẳng tắp, vẻ mặt tức giận lạnh lùng và xa cách, mạnh mẽ đâm vào trái tim Phàn Tiêu.
Hắn có chút si mê, nhưng không dám vượt quá giới hạn, Du Thư Lãng nói là làm, nói cho một cơ hội thì sẽ không có lần thứ hai.
Chuyện không quá nghiêm trọng, ít nhất Phàn Tiêu cho là vậy. Hắn suy nghĩ một hồi, rồi chợt hiểu ra.
"Anh đã xem video từ camera hành trình?" Hắn nghiêng người về phía trước một bước, tràn đầy hối lỗi thấp giọng nói, "Thỉnh thoảng em phát hiện ra khi dọn dẹp, nhưng không nỡ xóa, đôi khi nhớ anh, mà anh không ở bên cạnh, em sẽ xem một chút."
Hắn làm nũng: "Anh không thích thì em sẽ xóa ngay, chủ nhiệm Du tha cho em nhé."
Du Thư Lãng giang cánh tay đẩy Phàn Tiêu ra xa, lần đầu tiên khiến cho sự nũng nịu của hắn trở nên vô ích.
"Em phát hiện ra đoạn video này khi nào?" Anh lạnh lùng hỏi.
Phàn Tiêu giật mình: "Gần đây thôi, hình như là gần đây."
"Sau khi chúng ta bắt đầu hẹn hò?"
Cuộc đối thoại trở nên trống rỗng trong chốc lát, "Có lẽ là vậy." Phàn Tiêu trả lời.
"Nhưng mà tôi đã kiểm tra lịch sử phát lại," Du Thư Lãng nâng mí mắt, lộ ra ánh mắt sắc lẹm, "đoạn video này sau khi được chuyển đến thiết bị đầu cuối đã được mở ra thường xuyên, lần đầu tiên..."
Răng cắn chặt lại: "Lần đầu tiên là hai giờ sau khi ghi lại."
Người đàn ông đi ngược ánh sáng từng bước tiến về phía Phàn Tiêu, bàn tay chợt nắm chặt dưới cằm hắn bất ngờ sử dụng sức mạnh!
"Em giải thích cho tôi nghe, tại sao trong khoảng thời gian đó mỗi tối em đều mở đoạn video này? Đừng có mà nói với tôi lúc đó em đã thích tôi, những lời dối trá kiểu đó tốt nhất hãy nuốt vào bụng!"
Phàn Tiêu không phải là người có làn da trắng, nhưng cũng bị Du Thư Lãng véo ra một vết đỏ, hắn nhanh chóng phân tích tình hình, cố tìm ra cách giải quyết tốt nhất.
Cởi bỏ áo khoác, vứt bừa bên cạnh, hắn không phá vỡ ràng buộc của Du Thư Lãng, ngược lại tiến thêm một bước, dán sát vào cơ thể ấm áp của anh.
Hắn trông rất mệt mỏi, muốn khiến Du Thư Lãng mềm lòng, giọng nói ép xuống trầm thấp khàn khàn, làm ra bộ dáng thâm tình tội nghiệp.
"Thư Lãng, anh không cho nói em cũng phải nói, lúc đó em tình cờ phát hiện ra đoạn ghi hình này, ban đầu chỉ là lướt qua một vài lần, nhưng rồi không thể kiểm soát được nữa, nó giống như một thỏi nam châm, lúc nào cũng hấp dẫn em, mỗi lần đều khiến em cảm thấy vô cùng hưng phấn."
Phàn Tiêu nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Du Thư Lãng, tiếp tục nói: "Lúc đó em cũng ghét cay ghét đắng hành vi của mình, anh là người bạn tốt nhất của em, đã giúp đỡ và quan tâm em rất nhiều, làm sao em có thể lén lút làm tổn thương bạn bè của mình chứ? Em rất đau khổ, thậm chí còn không dám gặp anh, gặp rồi cũng không dám nhìn vào mắt anh, cảm thấy đó là một sự phỉ báng. Nhưng mà..." Trên khuôn mặt của Phàn Tiêu lộ ra sự lưỡng lự và đau khổ vừa phải, "Nhưng mà mỗi khi hạ quyết tâm xóa bỏ đoạn video đó, em lại vô cùng do dự, thậm chí nhiều lần lại tìm lại trong thùng rác."
Phàn Tiêu từ từ tiến lại gần Du Thư Lãng, tiếng thở si mê nhẹ nhàng như có như không lay động bóng đêm: "Em không biết tại sao mình lại như vậy, tại sao chỉ khi xem video của anh em mới có thể kí/ch thích được hứng thú, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra lúc đó em đã yêu anh rồi."
Du Thư Lãng đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào người đàn ông "thâm tình": "Phàn Tiêu, lúc đó chúng ta mới quen nhau chưa tới một tháng, tình yêu ở đâu ra? Hơn nữa lúc đó không phải em là trai thẳng sao? Không có lý gì chỉ xem một video tự sướng mà em lại... cong được!"
Phàn Tiêu cúi người hôn lên môi Du Thư Lãng: "Thế giới này làm gì có nhiều đạo lý như vậy? Ai quy định quen biết một tháng là không thể nảy sinh tình cảm? Nếu em thực sự thẳng như vậy, bây giờ có thể nằm cạnh anh sao?"
Hắn bắt đầu nhẹ nhàng tình tứ nói: "Chủ nhiệm Du, một đoạn video của anh đã hủy hoại một người đàn ông thẳng tắp, anh nói xem, có phải anh nên chịu trách nhiệm với em không?"
Du Thư Lãng đẩy người dán trên môi mình ra: "Bớt nói bậy! Phàn Tiêu, tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt cậu tránh né, cũng chưa từng cảm nhận được sự bất lực và tự trách của cậu, đừng dùng những điều này để làm đẹp cho bản thân, con mẹ nó cậu... chính là một tên biến thái!"
Chỉ đẩy một cái, tên đàn ông bị quát mắng liền ngã xuống giường, hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, dựng người lên chôn đầu vào bụng Du Thư Lãng.
"Chủ nhiệm Du nói em là thứ gì thì em chính là thứ đó, em biết sai rồi. Em chỉ là xem video tự sướng của bạn trai mình, chỉ là xem sớm một chút, tội không đáng chết mà, chủ nhiệm Du."
Hơi thở ấm áp từ bụng truyền đến, như một ngọn lửa đốt cháy Du Thư Lãng. Anh biết Phàn Tiêu sẽ dùng "tình yêu" để lấp liếm chuyện này, sẽ làm ra những trò nũng nịu, thậm chí mặt dày mày dạn không chịu nhận lỗi cũng không phải không có khả năng. Du Thư Lãng đã suy nghĩ mọi thứ rõ ràng, nhưng cuối cùng, bản thân vẫn mềm lòng.
Cảm giác khác thường lúc mới xem video vẫn còn, như gai độc quấn quanh trái tim, khiến người ta sợ hãi. Nhưng Du Thư Lãng vẫn chọn tin vào tình yêu không có đạo lý trong miệng Phàn Tiêu.
Người rơi vào lưới tình làm sao tránh khỏi mất lý trí, Du Thư Lãng cũng không ngoại lệ.
Anh chậm rãi đưa ngón tay cắm vào mái tóc mềm mại, không phải ve vuốt âu yếm mà là dùng sức kéo tóc về phía sau, khiến cho Phàn Tiêu ngẩng cao cằm nhìn lên: "Chỉ xem video của anh thôi à? Không xem của người khác?"
"Chỉ xem của anh thôi." Phàn Tiêu nói một cách quả quyết.
"Anh có thể tin tưởng em không?"
"Chuyện này em tuyệt đối không lừa anh!"
Chuyện này? Du Thư Lãng vừa cảm thấy chỗ nào đó không đúng, liền bị nụ hôn nồng nhiệt của Phàn Tiêu ngăn chặn dòng suy nghĩ.
Môi chạm môi, anh lập tức nghiêng đầu tránh đi, ngón tay nắm tóc càng dùng sức: "Phàn Tiêu, anh còn chưa nói đã tha thứ cho em."
"Chủ nhiệm Du muốn thế nào?"
Du Thư Lãng nheo mắt lại: "Video rất kích/ thích à? Vậy em cũng quay một đoạn cho anh xem đi!"
Phàn Tiêu: "..."
Điện thoại được đặt trên giá đỡ, trên màn hình, Phàn Tiêu mặc trang phục lịch sự bị đóng khung lại.
Du Thư Lãng ngồi trên ghế sofa, vắt chân chân, ngón tay thon dài búng nhẹ đáy hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc đưa vào miệng.
"Bắt đầu đi." Giọng nói của anh có chút thờ ơ.
Người đàn ông trên giường dùng ngón cái lau nhẹ khóe môi, như thể xóa bỏ sự xấu hổ nhàn nhạt của mình.
Hắn nhanh chóng nhập vai, ngón tay đặt lên dây nịt hỏi: "Cởi hết à?"
"Mặc quần áo mà sờ." Người đối diện hững hờ ra lệnh.
"Được."
Ánh mắt người đàn ông ôm lấy Du Thư Lãng, trong sự si mê trộn lẫn lòng thành kính, như một tín đồ kiên định nhất, có thể dâng hiến mọi thứ một cách vô điều kiện cho thần linh của mình.
Hắn nới lỏng vài nút áo dưới cổ, bắp ngực căng tròn lấp ló, biết Du Thư Lãng yêu thích bàn tay mình, hắn trượt bàn tay dọc theo cơ thể xuống dưới, chạm vào dây nịt.
"Chủ nhiệm Du trong video cởi dây nịt trông có vẻ sốt ruột, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Lúc đó trong đầu nghĩ về ai? Bạn trai cũ của anh à?"
Tay kẹp thuốc của Du Thư Lãng chợt dừng lại, lông mày hạ xuống: "Cắn vào áo sơ mi của mình, nếu giữa chừng trượt xuống, chúng ta sẽ quay lại từ đầu."
Trước khi kéo khóa, Du Thư Lãng âm thầm tắt máy.
Vest, áo sơ mi, tinh anh thượng đẳng trong thương trường, nhưng lúc này lại đang biểu diễn một cảnh tượng sôi trào máu lửa.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hành động hút thuốc tiêu sái tự nhiên, biểu cảm trên mặt cũng bình thường hời hợt, như thể mọi chuyện trên giường đều không liên quan đến mình.
Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, việc kiềm chế máu huyết sôi trào khó khăn đến nhường nào. Dù không nói thêm gì, Phàn Tiêu mỗi thời mỗi khắc vẫn cực kỳ hấp dẫn!
Tắt thuốc, Du Thư Lãng đứng dậy đi đến bên giường, nhìn người đàn ông đang dụ dỗ mình: "Phàn Tiêu, chỉ cần em ngoan, từ nay về sau, trong mộng của anh chỉ có mình em."
Nói xong, anh hôn sâu xuống...
Điện thoại ngừng ghi hình, nếu không sẽ ghi lại một khuôn mặt tự mãn.
—------
Lời Gấu Gầy: đáng lẽ tính up 4 chương mà được 3 chương là hết sức. ?
Mấy bà nhớ bình chọn cmt ủng hộ cho tui có động lực nha! Hứa sẽ chăm ?
- -------