PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Khi Du Thư Lãng bước xuống cầu thang của cơ sở nghiên cứu dược phẩm, anh cảm thấy đôi chân có chút không vững.

Rời khỏi vòng vây của không khí lạnh, hơi nóng ẩm mùa hè nhanh chóng ùa đến, Du Thư Lãng vô thức lùi lại một bước, không thể ngay lập tức chấp nhận sự chuyển biến từ một đầu hè ấm áp sang giữa hè nóng bức khó chịu.

Mặt đất hơi ẩm ướt, những chỗ trũng vẫn còn dấu vết của từng vũng nước. Mưa vừa mới tạnh thì phải? Du Thư Lãng đã lâu không chú ý đến thời tiết bên ngoài cửa sổ nữa.

Anh đã ở trong tòa nhà nghiên cứu dược phẩm này hai tháng lẻ hai mươi ba ngày, trong thời gian đó rất ít khi ra ngoài.

Quy trình tối ưu hóa của Kim Ngân Hoa không phức tạp, chỉ cần nâng cao chất lượng và hiệu quả của việc chuẩn bị thuốc, đồng thời kiểm soát chi phí.

Nói thì dễ, nhưng sự gian khổ và áp lực chỉ có thành viên trong nhóm dự án mới có thể cảm nhận được. Phải hoàn thành một khối lượng công việc gần như không thể hoàn thành trong ba tháng, Du Thư Lãng, với tư cách là trợ thủ chủ chốt của Hoàng Khải Dân, trách nhiệm nặng nề mà anh phải gánh chịu có thể tưởng tượng được.

Nhóm nghiên cứu khoa học xem xét về bằng cấp, kinh nghiệm và chất lượng cũng như số lượng công trình nghiên cứu được công bố, do đó, ban đầu thân phận trợ thủ chủ chốt của Du Thư Lãng không được công nhận rộng rãi.

Không có bất kỳ lợi thế nào, tuy nhiên Du Thư Lãng đã trở thành nhân vật then chốt thúc đẩy tiến trình chung của dự án vào giai đoạn sau, ngoài sự nỗ lực không ngừng nghỉ, mọi người đều phải thừa nhận tầm quan trọng của tài năng và thiên phú.

Thêm vào đó, Du Thư Lãng có kỹ năng xử lý mối quan hệ tốt, lại đối xử với mọi người một cách chân thành, mọi công việc được xử lý một cách có tổ chức, dự án mới có thể tiến triển nhanh chóng mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào. Bây giờ dự án đã cơ bản hoàn tất, bước vào giai đoạn tổng hợp tài liệu và đánh giá báo cáo.

Dù trời vừa mới mưa, nhưng vẫn rất nóng. Du Thư Lãng đứng trước tòa nhà một lúc, không biết nên đi đâu. Lão Chu nói khi dự án kết thúc sẽ đưa con đi công viên giải trí chơi cả ngày, Tiểu Lý trông trăng trông sao để mừng sinh nhật bạn gái, cô nàng Tiền Tiểu Điềm quả quyết sau khi dự án kết thúc sẽ ăn ba bát mì lớn do chính tay mẹ làm; ngay cả Hoàng Khải Dân cũng thở dài vì nhớ con chó già nhà mình...

Chỉ có Du Thư Lãng khi được hỏi sau khi dự án kết thúc muốn làm gì nhất thì lại do dự.

Trước đây, anh làm gì tùy thuộc vào Phàn Tiêu muốn anh làm gì.

Phàn Tiêu đã lâu không xuất hiện, kể từ lần cuối cả hai đặt ra thỏa thuận ba tháng tại văn phòng, hôm đó Du Thư Lãng chuyển từ căn hộ của Phàn Tiêu đến cơ sở nghiên cứu và phát triển, đến nay họ chưa từng gặp mặt.

Ban đầu Du Thư Lãng còn lo lắng Phàn Tiêu sẽ gây ra chuyện gì đó? Sau đó, trong núi công việc chẳng phân biệt ngày đêm, cái tên Phàn Tiêu, Du Thư Lãng dần dần không còn thời gian để nhớ đến.

Dự án dần dần đi đến hồi kết, trái tim của Du Thư Lãng cũng theo ngày tháng trôi qua mà căng thẳng lên từng chút, anh không biết Phàn Tiêu tiếp theo sẽ làm ra những chuyện điên rồ và lố bịch gì, thậm chí sợ rằng mình bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ thấy Phàn Tiêu đang đứng đợi mình.

"Du ca, đang nghĩ gì thế? Hỏi anh đấy, sau khi dự án kết thúc muốn làm gì?"

"Ngủ, ngủ một giấc ba ngày ba đêm." Anh lúc đó trả lời với nụ cười.

Đứng ngoài tòa nhà nghiên cứu dược phẩm, Du Thư Lãng không thấy Phàn Tiêu, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi theo bóng râm hẹp dưới mái hiên ra khỏi khu vực.

Nơi đây là ngoại ô thành phố, xe cộ trên đường không nhiều lắm. Vài phút sau, một chiếc xe đen chở khách dừng lại trước mặt Du Thư Lãng, tài xế vươn cổ hỏi: Đi không?

Du Thư Lãng chần chừ một chút, sau đó gật đầu, mở cửa xe phụ lái và ngồi vào, báo một địa chỉ gần đó.

Xuống xe bước đầu tiên, anh đã giẫm phải một đám bùn. Khu chung cư cũ không khá hơn khu ổ chuột là bao, công việc vệ sinh môi trường không được thực hiện đúng mức.

Tìm một chỗ tương đối sạch sẽ để đứng, Du Thư Lãng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn WeChat.

Tên hiển thị ở phía trên cửa sổ đối thoại là Bạch Đình, cô ấy sống ở đây, Du Thư Lãng từng đưa cô ấy về một lần, mơ hồ nhớ đó là vị trí này.


"Có rảnh không Bạch Đình? Tôi đi ngang qua chỗ cô ở, nếu không phiền, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

Bây giờ là năm giờ chiều, Bạch Đình hẳn là đã thức, cô gái sống theo lịch trình ngược lại hoàn toàn với người bình thường, ngủ ban ngày và hoạt động ban đêm.

Bạch Đình là người trốn chạy khỏi việc cưới xin, gia đình cô dùng cô đổi lấy hôn nhân và tương lai của em trai cô, nhận một số tiền sính lễ lớn, hứa gả cô cho một ông già sắp chết nổi tiếng xa gần.

Bạch Đình đã chạy trốn, trong quá trình lưu lạc khắp nơi cũng có hai lần suýt nữa bị bắt trở về, đã từng báo cảnh sát, cha và em trai của cô cũng từng bị tạm giam, nhưng ra tù vẫn không thay đổi, tiền sính lễ đã tiêu hết, luôn muốn lôi cô trở về để trừ nợ.

Bạch Đình vừa không có học vấn lại không có kỹ năng gì, bởi vì xinh đẹp nên cũng thường xuyên bị quấy rối. Cuối cùng, cô với hai bàn tay trắng, trở thành người phục vụ tại nơi chốn ăn chơi.

Du Thư Lãng từng muốn giúp cô tìm một công việc tử tế, nhưng Bạch Đình từ chối.

"Quen rồi, không còn cảm thấy phản cảm như lúc đầu nữa, tôi muốn kiếm thêm tiền, mua nhà mua xe, không muốn phụ thuộc vào người khác để sống nữa." Cho đến bây giờ, Du Thư Lãng vẫn nhớ rõ sự bi thương và cố chấp trong mắt cô, "Có tiền mới mạnh mẽ, mới kiểm soát được số phận của mình."

Khổ cực, luôn khiến chúng ta trở nên không còn nhận ra mình.

Vài tháng trước, trên sân thượng của tòa nhà thị chính, Phàn Tiêu đã dùng thông tin của Bạch Đình để đe dọa gia đình cô, uy hiếp Du Thư Lãng. Bạch Đình đã giúp Du Thư Lãng, Phàn Tiêu chính là người hiểu rõ tính cách và ranh giới của Du Thư Lãng, tin chắc anh sẽ không bao giờ làm khổ một người phụ nữ vô tội và khốn khổ.

Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Du Thư Lãng cười khổ, Phàn Tiêu quả thực hiểu mình, chắc chắn nắm giữ được điểm yếu của mình.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, Bạch Đình không trả lời, thử gọi một cuộc gọi, nhưng đối phương đã tắt máy.

Du Thư Lãng thở dài trong lòng, tự hỏi mình sẽ đi đâu, làm gì tiếp theo?

Bước đi vài bước ở nơi khô ráo, anh nghe thấy có người gọi mình.

"Này, anh gì ơi? Anh có phải là bạn của Bạch Đình không?"

Du Thư Lãng quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một cô gái trẻ ăn mặc lòe loẹt, trong khu phố tồi tàn, đi đôi giày cao gót mảnh khảnh, vẫy mái tóc sóng lớn, thu hút vô số ánh mắt khinh bỉ kín đáo và công khai.

Du Thư Lãng đoán cô gái có thể là bạn cùng phòng thuê nhà với Bạch Đình, trước đây anh đã nghe Bạch Đình nhắc qua một lần.

"Chào cô, tôi tên là Du Thư Lãng, là bạn của Bạch Đình, cô ấy không có ở nhà à?"

Du Thư Lãng không sợ những ánh mắt không thiện cảm, tiến lại gần cô gái, lịch sự hỏi.

"Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu à? Định hỏi anh đấy." Cô gái nhảy qua vũng nước, hơi lệch người một chút, Du Thư Lãng vươn tay giúp đỡ, nghe thấy tiếng chậc chậc cao thấp, kèm theo lời thì thầm "đồi phong bại tục".

Anh không để ý, tâm tư đều dồn vào lời nói của cô: "Bạch Đình thế nào rồi?"

"Tôi cũng không biết." Cô gái đứng vững chân, trên mặt có vẻ lo lắng, "Cô ấy hai ngày trước nhận một cuộc điện thoại, sau đó trông có vẻ thấp thỏm không yên, tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không nói, hôm đó tan ca, cô ấy không về cùng tôi, sau đó thì liên lạc không được nữa."

Dần dần, vẻ mặt của Du Thư Lãng trở nên nghiêm trọng: "Cô đã hỏi những người bạn khác của cô ấy chưa? Không ai biết cô ấy ở đâu sao?"

"Bạch Đình không có nhiều bạn bè, cô ấy ở câu lạc bộ đêm có chút... cái đó, mọi người sau lưng đều nói cô ấy kiêu căng, ra ngoài bán thân mà vẫn giữ thái độ cao ngạo, nhưng tôi biết, cô ấy chỉ không muốn mình sa lầy quá sâu mà thôi."


"Hai ngày đó cô ấy có chỗ nào khác thường không?" Du Thư Lãng lại hỏi.

Cô gái im lặng một lúc, thấp giọng "à" một tiếng.

"Hôm kia có một người đàn ông đến tìm cô ấy, đúng là sau khi cô ấy nhận cuộc điện thoại, người này đã đặt một phòng lớn, chỉ gọi mình cô ấy. Nhưng người đàn ông đó rất nhanh đã rời đi, gọi mấy vạn tệ tiền rượu cũng không động đến, công ty tính cho Bạch Đình gấp đôi tiền hoa hồng, các chị em đều nói cô ấy may mắn, chỉ mất nửa giờ, lại không bị quấy rối, đã kiếm được một đơn lớn như vậy."

Dưới ánh nắng chói chang như lửa, Du Thư Lãng cảm thấy đầu ngón tay mình dần mất đi hơi ấm, anh khó khăn mở miệng hỏi: "Người đàn ông đó như thế nào?"

"Rất cao và đẹp trai, trông có vẻ nhã nhặn."

"Có đặc điểm gì không?"

Cô gái suy nghĩ một chút, nói chậm rãi: "Không có gì đặc biệt, chỉ có một điểm khá lạ, trời nóng như vậy mà anh ta vẫn mặc áo dài tay, như sợ lạnh vậy."

Khoảng cách từ đầu ngón tay đến trái tim thực sự không xa, chỉ trong chốc lát, đã lạnh thấu.

Du Thư Lãng không ngờ Phàn Tiêu tiếp tục sử dụng mánh khóe cũ, khi dự án sắp kết thúc, lại muốn dùng Bạch Đình để khống chế mình!

Nắng gắt đang treo lơ lửng, chỉ sau mười mấy phút đã làm bốc hơi dấu vết vũng nước trên mặt đất, nhưng không thể tác động lên sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Du Thư Lãng, không thể hong khô, cũng không thể nung chảy...

Phàn Tiêu đẩy cửa nhà, tuỳ tiện ném cặp công văn vào ngăn tủ. Hắn không bật đèn, thay giày ở vị trí quen thuộc, rồi mò mẫm đến tủ lạnh, mở cửa, lấy một chai nước đá.

Cạch, tiếng bật lửa vang lên phía sau, Phàn Tiêu đột ngột quay lại, dựa vào ánh sáng của tủ lạnh, nhìn thấy Du Thư Lãng ngồi trên sofa trong phòng khách.

Hắn vô cùng kinh hỉ, vội vàng bật đèn tường, lảo đảo chạy đến trước mặt Du Thư Lãng, lao vào ôm chặt lấy người.

"Thư Lãng, anh trở về rồi!" Hắn chôn mặt vào cổ Du Thư Lãng, như một chú chim non rơi khỏi tổ đã tìm lại được lối về, "Sao không bảo em đến đón anh? Trời nóng thế này."

"Trời nóng thế này, Phàn tổng còn mặc áo dài tay?"

Trên khuôn mặt Du Thư Lãng không có biểu cảm gì, lời nói cũng không có hơi ấm nào, nhưng Phàn Tiêu hoàn toàn không nhận ra, hắn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi Du Thư Lãng chủ động trở về, vô thức trả lời: "Sáng sớm và tối muộn vẫn hơi lạnh."

Nói xong mới cảm thấy mình đã lãng phí thời gian, toàn nói những chuyện vô bổ làm trì hoãn việc hôn Du Thư Lãng.

Một tay nâng má Du Thư Lãng, nụ hôn của hắn có phần gấp gáp, nhưng khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Du Thư Lãng đã ngậm điếu thuốc vào miệng.

Người đàn ông cắn điếu thuốc, toát ra một sự bình tĩnh lạnh lùng, không hề xúc động trước sự nhiệt tình của Phàn Tiêu.

Dù cắn điếu thuốc, lời nói của anh vẫn rõ ràng: "Quy trình tối ưu hóa của nước uống Kim Ngân Hoa đã hoàn thành ở phòng thí nghiệm, bước tiếp theo là nộp đơn xét duyệt tại Trung tâm Đánh giá Quốc gia, thời gian bao lâu rất khó dự đoán, phải quyết định dựa trên số lượng dự án đồng thời nộp đơn."

Phàn Tiêu không để trong lòng, gật đầu đơn giản hai cái, mạo hiểm bị thuốc lá làm bỏng, nghiêng đầu hôn vào khóe miệng Du Thư Lãng.

"Không nói về việc này nữa, Thư Lãng, chủ nhiệm Du, em nhớ anh quá, mấy tháng nay em cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào."

Du Thư Lãng cúi đầu nhìn xuống bên ngoài đùi mình, nơi đó bị thứ c ứng rắn cọ xát, với hiểu biết của anh về Phàn Tiêu, người đàn ông này không thể giữ được lý trí quá ba phút khi t*ng trùng thượng não.


"Dự án sắp kết thúc, vậy nên cậu đang suy nghĩ xem sẽ dùng cách nào để tiếp tục đe dọa tôi phải không?" Du Thư Lãng đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì?" Hơi thở của Phàn Tiêu trên mặt Du Thư Lãng dừng lại một chốc, "Em không có."

"Cậu đã gặp Bạch Đình?" Du Thư Lãng đẩy Phàn Tiêu ra xa khỏi mình, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, "Vì Công nghệ Trường Lĩnh đã không còn điểm yếu nằm trong tay cậu, nên cậu lại nghĩ đến cô ấy?"

Phàn Tiêu từ từ ngồi thẳng người, ánh mắt nóng bỏng thối lui, chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc.

"Anh trở về chỉ để hỏi tôi về chuyện này phải không? Là tôi tự mình nghĩ nhiều, còn tưởng rằng anh... đã tha thứ cho tôi."

Một tiếng cười khẽ cắt ngang không khí nặng nề.

"Phàn Tiêu, nếu những việc cậu đã làm với tôi, đổi lại là tôi làm với cậu, cậu có tha thứ cho tôi không?"

"Nếu là tôi, dù anh làm gì với tôi, tôi đều có thể chấp nhận."

Du Thư Lãng cắn răng: "Đừng bao giờ tự cho mình là đúng, trước khi viên đạn chưa bắn trúng người, cậu mãi mãi không biết nó đau đến mức nào." Anh nói gần như tàn nhẫn, "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện tình cảm với cậu, chỉ muốn hỏi cậu có gặp Bạch Đình không? Cô ấy bây giờ đang ở đâu?!"

Phàn Tiêu đặt cánh tay lên đầu gối, sống lưng gục xuống, một lúc sau mới đỡ người dậy, bình tĩnh và nghiêm túc đáp lại bằng một câu không liên quan.

"Du Thư Lãng, anh thật sự không cần tôi nữa sao?"

Điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay đã cháy đến phần cuối, tạo ra một điểm nóng ở khe ngón tay Du Thư Lãng, người đàn ông dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn bên cạnh, mạnh mẽ đưa ra câu trả lời: "Câu này tôi đã nói hàng trăm hàng ngàn lần rồi, nếu cậu vẫn muốn nghe thêm một lần nữa, thì cứ theo ý cậu vậy."

Du Thư Lãng lạnh lùng nhìn về phía Phàn Tiêu: "Bây giờ nhìn thấy cậu, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, không có bất kỳ cảm xúc nào khác. Tôi không biết cậu đã trải qua những tháng ngày này như thế nào, nhưng tôi, trong những tháng ngày đó, đã thu được một sự nhẹ nhõm chưa từng có."

"Chẵng những không cần cậu, tôi còn muốn triệt để quên cậu, quên hết những đớn đau và khổ sở mà cậu đã mang lại, quên đi tôi từng biết một người như cậu!"

Căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng, cả tiếng thở cũng gần như không thể nghe thấy. Nếu không phải chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Phàn Tiêu, được hắn dùng sức vuốt v e tạo ra tiếng động, không biết bầu không khí ngột ngạt áp lực trong phòng sẽ kéo dài đến bao giờ.

"Sau này anh sẽ yêu người khác chứ?" Trong mắt Phàn Tiêu như chứa đựng bi thương của cả thế giới, "Đặc biệt yêu người đó, bảo vệ người đó hết lòng, nấu cơm cho người đó ăn, đặt ảnh của người đó trong phòng, để người đó đeo găng tay và làm... với anh."

"Đúng." Du Thư Lãng chặn lời hắn, "Phàn Tiêu, ngoài việc đặc biệt tệ hại, cậu thực sự không có gì đặc biệt cả."

Phàn Tiêu run rẩy rút một điếu thuốc từ hộp ra, nóng vội như kẻ nghiện cần kéo dài mạng sống.

Hút mấy hơi sâu, trong làn khói lượn lờ mới vang lên tiếng nói: "Tôi đã đi tìm Bạch Đình, muốn cô ấy cùng tôi diễn một vở kịch đau thương, làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, tốt nhất là tôi có thể bị vài nhát dao, để anh thương xót, mềm lòng, bị tôi làm cảm động, rồi tha thứ cho tôi."

Phàn Tiêu khẽ nhúc nhích cằm: "Nhưng Bạch Đình không đồng ý, tôi đe dọa cô ấy, nếu không hợp tác, sẽ có người tìm đến cửa. Cô ấy sợ hãi bỏ chạy, nghe nói đã hai ngày không đi làm."

Hắn hút một hơi thuốc mạnh, vì hút quá sâu nên bắt đầu ho, vừa ho vừa cười nói: "Du Thư Lãng, anh có quá nhiều điểm yếu, Bạch Đình cũng được, Hoàng Khải Dân cũng được, thậm chí cả em trai đáng ghét của anh, tất cả đều là điểm yếu!"

Nụ cười trộn lẫn với điên cuồng: "Bây giờ Bạch Đình đã chạy mất, em trai anh vào tù, Hoàng Khải Dân đã hợp pháp, vậy thì sao chứ? Đừng tưởng bây giờ tôi không có cách nào với anh, tôi muốn giữ anh bên cạnh, ngay cả người mẹ nuôi đã chết của anh, cũng sẽ giúp tôi!"

Phàn Tiêu chậm rãi ngước mắt: "Chẳng lẽ bà ấy không phải là điểm yếu của anh à?"

"Cậu!" Du Thư Lãng bất ngờ đứng dậy, nắm lấy cổ áo Phàn Tiêu, "Bà ấy đã yên nghỉ dưới lòng đất rồi, cậu muốn làm gì? Cậu còn là người nữa không?!"

"Trong mắt anh không phải tôi đã là quỷ dữ rồi sao?!" Phàn Tiêu hất điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nói, "Du Thư Lãng, bây giờ tôi muốn anh, anh tự lên giường đợi tôi, hay là tôi cõng anh qua?"

Du Thư Lãng đột ngột vung quyền, đấm mạnh vào mặt Phàn Tiêu, anh đẩy Phàn Tiêu vào vách tường đối diện, siết cổ hắn, giận dữ nói: "Phàn Tiêu, cậu quả thực là một con quỷ dữ, nhưng quỷ dữ thì không có điểm yếu sao?!"

Từ trong túi quần lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.


"Nhìn xem đây là cái gì? Là chứng cứ phạm tội của cậu!"

Ngón cái lướt qua trang, dòng chữ liên tục di chuyển lên trên: "Phàn Tiêu, cậu bị tình nghi phạm nhiều tội kinh tế, trong thời gian ở Thái Lan đã làm giả sổ sách, trốn thuế, hối lộ quan chức Thái Lan, mỗi tội đều đủ khiến cậu phải ngồi tù vài năm!"

"Còn những thứ này nữa." Du Thư Lãng chuyển trang, "Đây là bằng chứng Phàn Dư tham ô công quỹ, ăn chặn, chẳng trách anh ta luôn muốn lấy được những thứ trong máy tính của cậu, có phải anh ta đã biết nhược điểm của mình lọt vào tay cậu rồi không?"

Ngón tay nhẹ nhàng trượt, lại chuyển sang một màn hình khác: "Đây là bằng chứng anh Cả cậu vì uy hiếp chị dâu cậu, dùng thủ đoạn phi pháp chèn ép công ty cha cô ấy."

"Còn nữa!" Du Thư Lãng lại một lần nữa phát lực, siết chặt bàn tay, khiến hơi thở của Phàn Tiêu trở nên gấp gáp, "Còn đây là bằng chứng phạm tội của cha cậu! Ông ta thế mà ở trong lãnh thổ Thái Lan sản xuất hàng giả! Đó là thuốc đấy! Liên quan đến tính mạng!"

Phàn Tiêu vì thiếu oxy, sắc mặt đỏ bừng, vất vả nói: "Anh muốn làm gì?"

"Làm gì ư? Cậu nghĩ sao?" Du Thư Lãng trong mắt dần dần ẩm ướt, anh giơ điện thoại lên, ngón cái treo lơ lửng phía trên, "Bây giờ chỉ cần tôi nhẹ nhàng chạm một cái, cậu, cùng với bằng chứng phạm tội của cả gia đình cậu, sẽ được gửi đến cơ quan công tố và pháp luật của Thái Lan, cũng như các phương tiện truyền thông nổi tiếng trong nước!"

Phàn Tiêu sắc mặt âm trầm: "Anh thực sự muốn làm như vậy?"

Du Thư Lãng thất thần trong chốc lát, nỗi đau đớn chậm rãi tràn ngập trái tim: "Phàn Tiêu, tôi từng muốn cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Tôi cảm thấy cậu là món quà mà trời cao cảm thấy tôi đáng thương nên đã bù đắp. Chính cậu đã khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn, cho tôi một mối quan hệ thân mật đáng nhớ, không phải thân mật về thể xác, mà là sự gắn bó tâm hồn, là tình cảm không thể nào chia cắt."

Nỗi tuyệt vọng bỗng chốc lan tỏa, Du Thư Lãng lần đầu tiên khàn cả giọng: "Hồi nhỏ tôi ghen tị với những đứa trẻ khác được ăn kẹo, gặp được cậu, tôi tưởng rằng mình cuối cùng cũng đã có được viên kẹo ấy, nhưng trớ trêu thay, viên kẹo tôi ăn đều có độc! Phàn Tiêu, cậu có biết khi tôi nghe thấy cậu miệt thị sau lưng, cảm giác của tôi thế nào không? Biết cảm giác của tôi thế nào khi nghe cậu gọi Lục Trăn là Trăn Trăn không? Biết tôi đang nghĩ gì khi cậu đẩy tôi vào bước đường cùng trên sân thượng không?!"

"Tôi tự hỏi, nếu nhảy xuống từ đó là có thể rời xa khỏi tên ác ma như cậu rồi phải không?!" Nước mắt lăn dài trên má, Du Thư Lãng lau đi bằng vai, "Từ khi bốn tuổi trở đi, tôi đã không còn khóc nữa, bởi vì tôi biết nước mắt là vô dụng nhất, không giải quyết được vấn đề gì. Nhưng Phàn Tiêu, bây giờ tôi chật vật quá, những niềm tin mà tôi vất vả xây dựng bấy lâu nay hình như là sai lầm, tôi thậm chí không biết bây giờ phải làm sao?!"

"Gặp cậu, không phải là món quà ông trời ban cho tôi, mà là hình phạt! Tự phạt bản thân thôi đã đành, nhưng còn kéo theo người khác!" Ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại chen ngang giữa hai người, như một hàng rào kiên cố không thể phá vỡ.

Du Thư Lãng mạnh mẽ nhấn vào yết hầu của Phàn Tiêu: "Phàn tổng, cảm giác bị người khác đe dọa thế nào?"

"Không tốt lắm." Phàn Tiêu lại bất ngờ cười, "Những điều này đều là tôi tìm ra để sau này đe dọa họ, không ngờ lại chịu hậu quả trước."

"Dù sao chúng ta cũng đã từng có tình cảm, chủ nhiệm Du mềm lòng như vậy, làm sao nỡ để tôi ăn cơm tù."

Phàn Tiêu thoáng nhìn điện thoại, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Du Thư Lãng: "Thư Lãng, quà tặng của anh là tôi, hình phạt cũng là tôi, tôi sẽ không để anh rời khỏi tôi!"

Du Thư Lãng cầm điện thoại run rẩy: "Đừng ép tôi."

Mắt Phàn Tiêu hơi đỏ, ám ảnh đến điên cuồng: "Ép anh nhiều lần như vậy, lần nào không phải tôi thắng? chủ nhiệm Du, cứ chấp nhận số phận đi."

Bàn tay cầm điện thoại căng thẳng, ngón cái di chuyển đến vị trí gửi.

Biết bao nhiêu tình yêu, biết bao nhiêu hận thù, quấn quýt lẫn nhau, như những thước phim ùa về, Phàn Tiêu cười đùa, nũng nịu, dịu dàng, lẫn lộn với Phàn Tiêu nham hiểm lạnh lùng, điên cuồng hung ác, hiện lên trước mặt Du Thư Lãng, thay đổi liên tục, cùng một khuôn mặt nhưng biểu hiện khác nhau, nói những lời khác nhau...

Du Thư Lãng gần như sụp đổ!

Bàn tay thon dài đặt lên gáy của Du Thư Lãng, trước tiên xoa xoa tóc ở đó, sau đó kéo người lại.

Phàn Tiêu nghiêng người hôn lấy Du Thư Lãng.

"พระโพธิสัตว์ ข้าจะไถ่บาป เจ้าเป็นอิสระ." (Bồ Tát, tôi sẽ chuộc tội, anh tự do rồi.)

Đ è xuống âm cuối cùng, Phàn Tiêu ấn vào ngón cái của Du Thư Lãng, gửi mail đi!

—------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi