PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Tiếng động cơ của xe máy mới và xe máy cũ đều gầm rú, chỉ là tiếng của cái sau giống như máy kéo hơn.

Phàn Tiêu có một cuộc họp vào lúc năm giờ, trước đó cần giao một đơn hàng, thời gian hơi gấp.

Gần trường mẫu giáo thành phố, xe cộ đi chậm, nhưng không ảnh hưởng đến xe máy, vặn tay lái, chiếc xe máy cà tàng của Phàn Tiêu lao ra theo lề đường.

Gió lạnh đầu đông như dao cắt vào mặt, Phàn Tiêu nghĩ mình nên kiếm một chiếc khăn quàng cổ.

Những cây liễu rủ như sóng lớn mùa xuân giờ đã trụi lá, không còn nhìn ra một chút phong thái cũ.

Hàng liễu nhanh chóng lùi lại phía sau, Phàn Tiêu lại tăng thêm tốc độ.

Bỗng nhiên một bóng dáng cao gầy đập vào mắt, lướt qua trong nháy mắt. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đó được ôm vào một vòng tay rộng lớn.

Tay run lên, xe máy lệch hướng, in dấu lốp cong trên lớp tuyết mỏng.

Rầm! Xe lật!

Xung quanh dường như yên tĩnh trong một khoảnh khắc, sau đó mới vang lên tiếng thấp giọng kinh hô và tiếng bàn tán. Phàn Tiêu dùng khuỷu tay chống đất, giảm bớt cảm giác chóng mặt lúc ban đầu, từ từ đứng dậy rút chân phải ra khỏi chiếc xe máy đè lên, hắn không để ý đến những hộp thuốc rơi vãi khắp nơi, lê chân đau đớn ngồi lên chiếc xe máy đổ trên mặt đất.

Cởi mũ bảo hiểm ra ôm, Phàn Tiêu lấy hộp thuốc son từ trong túi, lắc lắc hai lần mới rút được một điếu ra, đưa vào miệng cắn.

Chỉ cắn giữ, nhưng không châm lửa, tay chống lên đầu gối, hắn từ từ ngẩng đầu, đưa người vừa rồi vào trong mắt.

Đó là Du Thư Lãng.


Anh trông khỏe mạnh hơn nhiều, dù vẫn gầy nhưng không còn vẻ tiều tụy như trước, trang phục vẫn là phong cách cán bộ trung niên, chiếc khăn quàng cổ màu xám xanh quấn quanh cổ khiến anh thêm vài phần thanh nhã.

Ánh mắt của Phàn Tiêu trượt qua vai của Du Thư Lãng, nơi đó có một bàn tay đặt lên, rộng lớn và mạnh mẽ, đúng là kiểu mà Du Thư Lãng thích. Phàn Tiêu cúi đầu nhìn tay mình, vừa đen vừa thô, hiện giờ gió lạnh, còn có dấu hiệu nứt nẻ.

Quả nhiên cái gì cũng không xứng.

Hắn bắt đầu tìm diêm, tìm một cách vội vã, lục lọi túi quần túi áo nhưng chẳng tìm thấy gì.

"Cần giúp đỡ không?" Bỗng dưng có tiếng nói vọng xuống từ phía trên đầu.

Phàn Tiêu ngước nhìn theo tiếng nói, thấy người đàn ông vừa ôm Du Thư Lãng đang cố gắng giúp đỡ mình.

Phía sau người đàn ông, Du Thư Lãng vẫn đứng tại chỗ cách đó không xa, cành liễu khô quét qua quét lại trước mặt anh, liên tục cắt đứt ánh mắt quá bình lặng mà anh gửi đến.

Tầm mắt chạm nhau, ánh mắt kia lại trở nên hờ hững, ẩn sau vẻ mặt thanh thản, còn xa cách hơn cả một người qua đường.

"Không cần." Phàn Tiêu cuối cùng cũng dời tầm mắt, đôi mắt đỏ rực cố gắng để thêm một chút ý cười, lịch sự nói với người đàn ông trước mặt, "Tôi không sao."

Hắn dựa vào một chân đứng dậy, đỡ chiếc xe máy, nhặt những hộp thuốc rơi vãi trên đường vào chiếc thùng đã bị móp, sau đó đẩy xe, khập khiễng đi về phía trước.

"Quen biết?" Lữ Bác Văn hỏi Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng nhìn theo bóng lưng khập khiễng không nói gì.

Lữ Bác Văn nhướng mày: "Là cậu ta?"


Du Thư Lãng vén cành liễu trước mặt, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, sắp đến giờ tan học rồi."

Quẹo qua phố chính, cuối cùng vào hẻm nhỏ, Phàn Tiêu rốt cuộc đỡ không nổi thân xe nặng nề, xe máy chậm rãi trượt dọc theo bức tường, Phàn Tiêu ngã ngồi trên mặt đất.

Nước biển dâng lên từ dưới chân, lạnh lẽo muốn làm ướt hắn, bao bọc hắn, chôn vùi hắn! Phàn Tiêu liên tục lùi lại, lùi rồi lại lùi, cho đến khi lưng tựa vào bức tường, không còn đường lui!

"Đều là giả, là giả cả, Du Thư Lãng đã nói tất cả đều là ảo ảnh!" Phàn Tiêu chôn mặt vào lòng bàn tay, "Không cần sợ, không cần tự làm tổn thương mình!"

Hắn lặp đi lặp lại lời nói trong miệng, cố gắng kiềm chế cơn thúc đẩy muốn đâm đầu vào tường: "Không thể điên, Phàn Tiêu mày không thể điên, Du Thư Lãng không thích người điên."

Không biết qua bao lâu, ngón tay và khuôn mặt đã cứng đờ, nước biển dưới chân Phàn Tiêu mới từ từ rút, hắn mệt mỏi dựa vào góc tường, nhìn bầu trời chật hẹp trong hẻm nhỏ.

Tập trung chút sức lực, Phàn Tiêu dùng sức đỡ xe máy lên, lúc này mới cảm nhận được cơn đau ở chân phải, hắn tự mình kiểm tra, hình như không có gì nghiêm trọng, liền chịu đựng cơn đau, leo lên xe máy, rời khỏi hẻm.

Bánh xe lăn qua vài điếu thuốc mới tại góc tường, vù vù chạy qua...

Phàn Tiêu đã lâu lắm rồi không xuất hiện.

Con đường gạch đỏ hắn lát đã hỏng, mùa đông tuyết rơi, vô cùng trơn trượt, người dân ở chung cư đã cùng nhau tháo dỡ. Dự án đồ uống Kim Ngân Hoa cũng trở thành dĩ vãng, ngoài báo cáo tài chính hàng quý, không ai nhắc lại. Không còn nghe tiếng xe máy giống như máy kéo nữa, cũng không thấy bóng dáng phong sương mặc đồ lao động, đôi khi vào buổi tối Du Thư Lãng sẽ ngồi trên ban công uống một tách trà, nhìn xuống đèn đường dưới cửa sổ, thấy vùng ánh sáng xung quanh sạch sẽ, ngoại trừ vắng lặng, không còn gì khác.

Dấu vết có thể chứng minh sự tồn tại của Phàn Tiêu đã dần dần biến mất trong cuộc sống của Du Thư Lãng...

"Chú ơi, chơi với con được không?"


Tiếng của Thiêm Thiêm truyền đến, khiến Du Thư Lãng hoàn hồn, anh quay đầu nhìn về phía đứa trẻ, thấy đôi tay ngắn ngủn đang giơ lên một món đồ chơi to lớn.

Gần đây Thiêm Thiêm đã thêm rất nhiều đồ chơi mới, có những thứ do Du Thư Lãng mua cho, cũng có những thứ do Lữ Bác Văn tặng, nhưng còn nhiều hơn là do Tần Chi Dương cứng rắn nhét vào.

Mỗi khi nghĩ đến Tần Chi Dương, Du Thư Lãng lại cảm thấy đau đầu, lần từ chối này đến lần khác đều không thể khiến cậu từ bỏ, thậm chí thái độ càng ngày càng cố chấp.

Quên đi, không nghĩ nữa. Du Thư Lãng đi đến trước mặt Thiêm Thiêm, cười nói: "Megatron đã trên đường tới rồi, Optimus Prime sẵn sàng nghênh chiến chưa?"

Trong văn phòng của Tần Chi Dương, Phàn Tiêu đang uống cà phê.

Đây đã là ly thứ hai, hắn ra hiệu cho thư ký của Tần Chi Dương thêm một ly nữa.

"Cà phê ngon thế này, bây giờ chỉ có thể uống được ở chỗ Tiểu Tần tổng thôi."

Tần Chi Dương ngồi sau bàn giám đốc lật xem tài liệu, khuôn mặt trẻ trung nhưng lại tỏ ra già dặn, tiếng giấy vang nhẹ, cậu lật một trang, lơ đãng phát biểu: "Với tài sản đăng ký dưới tên của anh, không cần phải chạy đến đây giả nghèo."

"Đã điều tra tôi rồi à?" Phàn Tiêu cười hỏi.

"Muốn bán thảm để theo đuổi lại Du ca?" Tần Chi Dương nhướng mày, cuối cùng nhìn thẳng vào Phàn Tiêu, "Không ngờ không ăn thua phải không?"

Phàn Tiêu không muốn nhiều lời, gật đầu coi như chấp nhận, hắn đặt cốc xuống, vắt chân lỏng lẻo: "Tôi đã từ bỏ rồi, cậu cũng đừng cố chấp nữa, Du Thư Lãng lòng dạ sắt đá, không được là không được."

Ánh mắt của Tần Chi Dương lại trở về tài liệu: "Tôi không giống người nào đó, dễ dàng từ bỏ."

Phàn Tiêu siết chặt ngón tay, trầm ngâm một lát, khó khăn lắm mới nói ra một câu: "Du Thư Lãng đã có... nếu cậu tiếp tục gây sức ép như vậy, chẳng khác nào làm phiền cuộc sống của anh ấy."

"Có bạn trai thì đã sao?" Tần Chi Dương mỉm cười không để ý, "Trước đây anh cũng là bạn trai của anh ấy mà? Cuối cùng không phải cũng chia tay sao? Anh nghĩ người tên Lữ Bác Văn kia sẽ ở bên cạnh Du ca bao lâu? Tôi đoán không lâu hơn anh đâu."

Phàn Tiêu ngồi đó, dáng người cao lớn, ánh mắt chứa đựng ba phần ấm áp, khóe môi cong lên một chút ý cười, lại khiến người ta nhìn đến khó chịu: "Cậu đã điều tra người đó à?"


"Hai người đãi ngộ giống nhau." Tần Chi Dương dời mắt khỏi tài liệu, nghiêm túc sửa lỗi, "Cũng không hẳn giống nhau, bây giờ anh ta là bạn trai chính thức, tôi đương nhiên phải coi trọng anh ta hơn một chút."

"Điều tra được gì rồi?"

"Người này mạnh hơn anh một chút, nhưng cũng không phải không có điểm yếu." Tần Chi Dương đóng tài liệu lại, mời gọi, "Phàn tổng có muốn cùng tôi liên thủ, đẩy anh ta ra khỏi Du ca không?"

Phàn Tiêu càng tươi cười, ngón tay thon dài cầm cốc, nhấp nhẹ một ngụm, môi mỏng phun ra hai chữ: "Tốt quá."

"Sau đó thì sao?" Hắn lại hỏi, "Họ Lữ đi rồi, ai sẽ lên thay?"

"Khi đó chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh của mình."

Chiếc cốc cà phê đột nhiên rơi xuống đất, đồ sứ cao cấp vỡ thành từng mảnh, Phàn Tiêu nghiêng người tránh nước cà phê bắn tung tóe, giả vờ phủi phủi góc áo, khinh thường: "Thật là con mẹ nó khó uống."

Thanh niên ngồi sau bàn ông chủ sắc mặt u ám, hai tay giao nhau đặt lên bàn: "Phàn Tiêu, anh có ý gì?"

Phàn Tiêu nhấc mí mắt, lộ ra ánh mắt sắc lẹm: "Ý tôi là, thằng nhóc điên rồ, cậu tránh xa Du Thư Lãng đi! Tránh xa những người xung quanh anh ấy!"

Sau khi lời này được thốt ra, căn phòng trở nên yên tĩnh trong vài giây, rồi bất chợt vang lên tiếng cười.

Tần Chi Dương kéo khóe miệng, châm biếm: "Phàn Tiêu, anh coi Du ca như vật riêng của mình à? Còn muốn sắp xếp cuộc sống của anh ấy? Ai có thể tiếp cận anh ấy, ai không thể, tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của anh? Chuyện này Du ca có biết không?"

"Nhóc con, mấy trò đảo lộn trắng đen của cậu chẳng là gì cả." Phàn Tiêu lại mỉm cười, "Dù sao, tôi sẽ luôn theo dõi cậu, à đúng rồi, ba cậu không phải muốn cậu đến châu Phi mở rộng con đường thương mại ở đó sao? Tôi không ngại giúp ông ấy đẩy cậu một tay."

Vẻ mặt của Tần Chi Dương dần trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng từ bình thản chuyển thành giận dữ: "Phàn Tiêu, đừng tự cho mình là vệ sĩ của công lý, chẳng lẽ anh đã quên mình từng làm gì sao?"

"Chính vì tôi chưa bao giờ quên, nên mới không cho phép cậu sử dụng thủ đoạn tương tự làm tổn thương Du Thư Lãng." Phàn Tiêu đứng dậy, tiến đến trước mặt Tần Chi Dương, hai tay mở ra chống lên mặt bàn, "Hương Liên, để tôi nói cho cậu nghe một câu chân lý, có vài con cóc mãi mãi không thể nhảy lên đài sen của Bồ Tát, chẳng hạn như cậu, như tôi."

—-------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi