PHẾ HẬU HIỆN ĐẠI THIÊN



"Xem ra đàn bà chính là đàn bà, được thôi, tôi sẽ nói với chị tôi hộ cô." Độc Cô Thành nghĩ Tiêu Cửu Thành là phụ nữ, vì vậy đồng ý giúp cô.

"Cậu giúp được thì tốt quá." Sau khi chắc chắn Độc Cô Thành có thể giúp mình, Tiêu Cửu Thành vô cùng vui vẻ nói.

Từ khi mình và Tiêu Cửu Thành chiến tranh lạnh đến giờ, tâm tình Thiên Nhã vẫn luôn không tốt lắm, nếu có thể, Thiên Nhã hi vọng mình không bao giờ có tình cảm nữa, mỗi lần mình động lòng đều là một kiếp nạn, quá giày vò.

Giống như bây giờ, rõ ràng không muốn nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành lại như là mầm bệnh lớn lên ở trong tủy não của mình, hơi nhàn rỗi, sẽ chiếm lấy toàn bộ đầu óc nàng.

Nàng chỉ có thể ép mình không được rảnh rỗi, tùy tiện làm gì đó cũng được.

Cho nên ở phòng tập thể hình vận động mạnh rất lâu, Thiên Nhã vẫn không muốn dừng lại, giống như nàng đang trút ra vậy, chỉ có lúc này, nàng mới có thể cảm thấy dễ chịu một chút.


Độc Cô Thành nhận điện thoại, liền ra khỏi phòng tìm Thiên Nhã, cuối cùng cũng tìm được Thiên Nhã ở phòng tập thể hình, nhìn Thiên Nhã mồ hôi đầy đầu, liền biết chị cậu ta chắc đã vận động rất lâu, vận động quá mức không tốt cho cơ thể.

"Chị ở đây bao lâu rồi?" Độc Cô Thành có chút quan tâm hỏi.

"Có chuyện gì sao?" Thiên Nhã hỏi một đằng trả lời một nẻo, nàng cũng không có ý định dừng lại.

"Chị đã vận động rất lâu, đã đủ rồi." Độc Cô Thành nói xong tắt máy chạy bộ đi.

"Rốt cục em có chuyện gì?" Thiên Nhã hơi không vui hỏi, sau đó cầm khăn lông lau trán.

"Tiêu Cửu Thành cố ý nhờ em nói với chị, lần này cô ta đột nhiên rời đi, là bởi vì bệnh tim của anh rể cô ta tái phát, cho nên mới đi rất vội vàng, cô ta vẫn rất quan tâm đến chị." Độc Cô Thành thấy sắc mặt chị cậu ta càng ngày càng âm trầm, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ xuống.

"Cô ta có đi hay không liên quan gì tới chị, sau này chuyện của cô ta không cần phải nói cho chị biết." Thiên Nhã vô cùng lạnh nhạt nói, xoay người định rời khỏi phòng tập thể hình.

"Vừa rồi cô ta thừa nhận với em, cô ta thật sự thích chị, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, cô ta cũng muốn được chị dỗ dành, cô ta chỉ đang hơn thua với chị thôi..." Độc Cô Thành không nhịn được nói giúp Tiêu Cửu Thành, dù sao cậu ta cũng có thể cảm giác được chị gái rất không vui.

Cậu cảm thấy Tiêu Cửu Thành ở nhà mình nửa năm nay, chị cậu vui vẻ hơn rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ hơn một chút so với thời điểm ở bên Lý Quân Hạo.

Thiên Nhã cũng không dừng bước chân lại, mà tiếp tục rời khỏi phòng tập thể hình, thực ra, cũng không phải nàng không nghe được lời Độc Cô Thành nói, nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với việc Tiêu Cửu Thành không từ mà biệt, Thiên Nhã nghĩ, sức nặng của cái mà Tiêu Cửu Thành gọi là thích cũng không có bao nhiêu.

Độc Cô Thành nhìn Thiên Nhã rời đi, nghĩ thầm Tiêu Cửu Thành lành ít dữ nhiều rồi, chị cậu ta luôn dám yêu dám hận, nếu thật sự quyết định không cần ai nữa, muốn cứu vãn cũng không dễ như vậy.


Đúng lúc này, Tiêu Cửu Thành lập tức gọi điện cho Độc Cô Thành.

"Sao rồi?" Tiêu Cửu Thành khẩn trương hỏi, khoảng thời gian ở đây, cô thật sự đứng ngồi không yên.

"Nói với chị tôi, dường như chị ấy cũng không có phản ứng gì, cô đừng nghĩ là đùa, bây giờ thái độ của chị tôi đối với cô, cũng không khác gì thái độ đối với Lý Quân Hạo." Độc Cô Thành không lạc quan nói.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp, đây đâu chỉ là hoảng hốt, cô cảm giác giống như ván cờ đang trong tình thế thuận lợi, vốn dĩ tiếp tục sẽ có khả năng thắng rất lớn, nhưng bởi vì mình nóng vội, đi một chiêu cờ hiểm, bây giờ sẽ phải đối mặt với bất kì kết cục nào.

Lúc này nội tâm Tiêu Cửu Thành dường như bị sự lo lắng và nóng vội xâm chiếm, cô ước gì có thể lập tức trở về bên cạnh Thiên Nhã, nhưng dù thế nào cô cũng muốn chờ ngày mai cho anh rể phẫu thuật xong, phẫu thuật thành công thì tốt, nhưng nếu phẫu thuật thất bại, vậy đúng là nhà dột còn gặp mưa.

Cho dù Tiêu Cửu Thành sốt ruột, cũng chẳng làm gì được, Tiêu Cửu Thành cả đêm cũng không ngủ được, suy xét lại từ đầu đến cuối những chuyện gần đây với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đột nhiên phát hiện trước đây lúc bị lời nói của Thiên Nhã làm tổn thương, đã đặt cảm xúc của bản thân lên trước mà bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ.

Hành động thân mật của cô với Thiên Nhã, đã kéo dài vài tháng, tuy hành động ngày đó hơi thân mật quá đà, nhưng sao lại đột nhiên bùng nổ, chắc hẳn là có ngòi nổ, có lẽ Thiên Nhã đã nhận ra được gì rồi.


Tiêu Cửu Thành nghĩ đến hai khả năng, một khả năng là chị ấy nhận ra được mình thích chị ấy, nhưng chị ấy lại không thích mình, nếu không thích mình, dựa vào tình cảm qua lại trong vài tháng, thậm chí mình còn có ơn với chị ấy, Thiên Nhã chắc sẽ không nói những lời làm tổn thương người khác như vậy.

Hơn nữa sau khi chiến tranh lạnh với mình, Thiên Nhã đã hạ tư thái, cố ý lấy lòng mình.

Còn nữa, sau khi thấy mình và Lý Yến Uyển đi ăn với nhau, lại nói những lời gây tổn thương, nếu không thích mình, không phải nên vui vẻ mới đúng sao? Quả nhiên không hợp lí, vậy còn một khả năng khác, đó chính là Thiên Nhã nhận ra chị ấy có cảm giác với mình, nhưng trước giờ mình lại chưa từng thổ lộ, rất có khả năng là bất mãn với trạng thái mập mờ không rõ ràng lúc ấy.

Nghĩ đến khả năng như vậy, mù mịt vừa nãy trong lòng Tiêu Cửu Thành bị quét sạch đi, quả thực mừng rỡ như điên, chỉ cần động lòng, tình cảm không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, ít nhất trong thời gian ngắn như vậy, không thể làm được.

Nhưng Tiêu Cửu Thành trăm triệu không nghĩ tới mình lại vì cảm xúc cá nhân mà xem nhẹ chi tiết quan trọng như vậy, con người quả nhiên rất dễ bị tình cảm chi phối, quả nhiên yêu vào đều là đồ ngốc.

Tuy Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình phân tích rất hợp lí, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn lo lắng lí trí của mình sẽ lại bị tình cảm đánh lừa một lần nữa, cho nên Tiêu Cửu Thành cũng vội vàng muốn chứng thực với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn nóng lòng muốn về nhà như trước, nhưng tâm tình đã không giống trước nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi