PHẾ NHÂN VƯƠNG PHI LÀ NỮ BÁ VƯƠNG


Nàng đáp thay Mặc Như thanh tuyển bên mặt dính vào nhàn nhạt lãnh ý.
Viên Hân im lặng bưng đồ ăn xuống, nhưng trong lòng bàn tay nàng lại vô cùng đau đớn, đột nhiên mất đi sức lực, ngã nhào trên đất, mâm cũng vỡ nát.
Nàng vội quỳ xuống: Nô tỳ trượt tay, mong Vương phi thứ tội.
Đứng lên đi, đứa tay ngươi cho ta xem qua.

Nếu nàng không nhìn lầm, tay của Viên Hân đang phát run, chẳng lẽ bị làm sao rồi?
Viên Hân không chịu đưa tay ra, có ý né tránh.
Diệp Thanh An càng cảm thấy không ổn, nói với giọng ra lệnh: Đưa tay ra!
Nhìn thấy đôi tay kia, nàng hít sâu một hơi.
Tay của nha hoàn này cơ bản cũng rất mềm mại, nhưng hiện tại lòng bàn tay đều là miệng vết thương túa máu.
Miệng vết thương nhỏ kia còn rất mới, nhìn rất dọa người.
Nói, là ai làm?
Do nô tỳ không cẩn thận...
Không được nói dối!
Nói với ngài thì được gì, Vương phi lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện ngài có bao giờ ra mặt giúp ta.
Viên Hân nhận thức ra mình vừa miệng nhanh hơn não vội dập đầu xuống đất: Nô tỳ lỡ miệng.
Nàng nói không sai, mặc dù nguyên chủ là chính phi tuy nhiên lại không có địa vị trong mắt hạ nhân.


Vả lại nàng ấy vì sợ gây ấn tượng xấu với Mộ Dung Trì Yến nên chưa bao giờ ra mặt giúp nha hoàn bên cạnh mình.
Còn lý do lớn nhất mà đám hạ nhân không để nàng vào mắt là do Diệp Thanh An từng vì Mộ Dung Trì Yến mà suýt đoạn tuyệt với người nhà nên chúng nghĩ nàng không có ai chống lưng.

Tuy ban đầu chúng vẫn e sợ nhưng cũng không có động tĩnh gì từ nàng nên mới có cơ sự như hôm nay.
Chỉ là Diệp Thanh An bây giờ đâu phải nguyên chủ, vả lại Viên Hân bây giờ vẫn đang là người hầu hạ nàng, là người của Tịnh Hương các.

Mà châm ngôn của nàng chính là không bao giờ để người của mình bị bắt nạt.
Ngươi nói cũng được, không nói cũng chẳng sao.

Chẳng là gần đây quá yên tĩnh, lòng buồn bực, đúng lúc thấy ngươi như vậy muốn dương oai một chút.

Tránh để hạ nhân trong phủ quên mất sự tồn tại của ta.
Yên tĩnh? Từ hôm qua đến giờ bao nhiêu chuyện mà nàng có thể nói là yên tĩnh sao!!
Cuối cùng nàng ta cũng chịu đem chuyện ở phòng bếp kể lại, Mặc Như nghe được thì đáy mắt lại trở nên lạnh lẽo, bất giác nắm chặt ngón tay: Thật sự khinh người quá đáng.

Chủ nhân, có nên...
Mặc Như đưa tay phải ngang cổ rồi kéo thật nhanh sang phải, trên khuôn mặt vẫn có chút ý cười đùa.
Vương phi, Ngu quản sự là lão nhân trong phủ, Vương gia cũng phải nể nàng ta vài phần mặt mũi, vẫn nên thôi đi, Vương phi ngàn vạn lần không nên xung đột với nàng ta.

Nô tỳ nghĩ ngày mai cho nàng ta ít bạc, nói không chừng nàng ta sẽ châm chước.
Ánh mắt Diệp Thanh An lạnh lẽo: Quản sự kia cố ý nhằm vào ngươi, sao ngươi lại cho nàng bạc? Chẳng lẽ ta là Nhiếp Chính vương phi, muốn ăn nhiều một chút cũng không được?
Viên Hân cúi đầu khóc: Do nô tỳ vô dụng, nô tỳ không có bản lĩnh để Vương phi chịu ủy khuất.
Sao lại do ngươi sai chứ, rõ ràng ngươi là người chịu ủy khuất lớn như vậy.

Sai chính là do quản sự ỷ thế hiếp người kia, ta nhất định phải cho nàng ta nhận được giáo huấn thích đáng.
Giáo huấn Ngu Lan là một chuyện, chuyện quan trọng hơn là Viên Hân đang bị thương.

Ban đầu Diệp Thanh An cho rằng đó chỉ là miệng vết thương bình thường, nhưng tay nàng ấy lại sưng lên rất nhiều, thậm chí lại bị trắng bệch.
Đây là hiện tượng bị thối rửa, có lẽ trong đó lại có độc.

Trong nước có rất nhiều độc tố không tên, cá sinh hoạt trong nước, chưa được nấu qua, trạng thái sống thường có độc tính cao.
Vạn nhất không kịp trị liệu, hậu quả không dám tưởng tượng được!
Quả nhiên, trong chốc lát, Viên Hân cảm thấy khó chịu, ngực buồn nôn khó chịu, suýt nữa ngất xỉu.
Diệp Thanh An bảo Mặc Như bế nàng lên giường, rồi nhanh chóng tìm xem nguyên chủ có thứ gì giúp được không.

Cũng may phát hiện vài thứ là cây nghệ, hoàng bách, thương truật, hậu phác, sinh thiên nam tỉnh, bạch chỉ …điều chế thành sẽ có tác dụng thanh nhiệt giải độc.

Thế nên nàng nhanh chóng nghiền nát rồi trộn lại với nhau tạo thành thuốc mỡ.
Nàng dùng khăn ướt lau sạch sẽ tay của Viên Hân.

Vì quá ngạc nhiên nàng ấy giấy giụa muốn dậy: Vương sao lại có thể làm chuyện này được?
Nằm xuống, ít nói lại!
Mặc Như nói thay nàng, để nàng yên tâm chia thuốc mỡ thành hai chén, pha với giấm chua, để tay Viên Hân ngâm trong dấm.
Những loại thoa ngoài da cũng không dùng tới, chỉ cần uống hết bốn thang thuốc sẽ bớt thối rữa và cảm lạnh, nhưng thân thể nàng quá hư nhược, không thể dùng quá nhiều sức lực cũng không đủ thuốc, còn Mặc Như thì đây giống một nơi xa lạ.

Chỉ đành ra cửa kêu hạ nhận trong phủ bốc thuốc dùng.
Bà tử được gọi tới có vẻ khó xử: Vương phi, nô tỳ còn nhiều việc nếu không làm xong sẽ bị trách cứ.
Ta không thể sai sử được ngươi?
Bà tử cười làm lành: Đương nhiên không phải, nhưng tiệm thuốc khá xa, nếu đi đi về về sẽ bị trễ...
Được.

Cứu người quan trọng, Diệp Thanh An không rảnh cùng bà ta dong dài, nàng móc một thỏi bạc ném cho bà tử: Đi mua thuốc, đi nhanh về nhanh, còn dư thưởng cho người.

Dạ dạ, nô tỳ đi liền.
Diệp Thanh An về phòng chăm sóc Viên Hân, tình hình nàng ấy không tốt lắm.
Bắt đầu phát sốt, khuôn mặt lúc trắng lúc hồng, còn không ngừng nói mê sảng.
Vương phi, người nói nô tỳ trúng độc, nô tỳ sẽ chết sao? Nô tỳ thật sự không muốn chết.
Ngươi sẽ không chết.
Vương phi, nô tỳ rất khó chịu, giống như trong thân thể có lửa, thiêu đốt nô tỳ đến đau đớn.
Diệp Thanh An dùng khăn ướt lau thân thể.

Người nàng không muốn cứu thì dù có là một cái liếc mắt cũng khó, còn người nàng muốn cứu sao có thể chết được.
Chẳng khác gì nói cái danh Thánh y của nàng kiếp trước phải dỡ xuống?
Vương phi, nếu nô tỳ không qua được người có thể giúp nô tỳ chuyển bức thư trong phòng tới cho Vĩnh Bân thị vệ được không.

Còn có Bùi trắc phi trắc phi, có thể thì nhường nhìn chút, nếu có gì thì người cũng sẽ chịu khổ.
Bùi Ninh Dao! Diệp Thanh An nắm chặt tay, cơ hồ muốn nhai nát cái tên này.

Nàng tự hỏi bản thân không quá từ bi, luôn luôn vô duyên vô cớ bị khinh bỉ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi