PHẾ NHÂN VƯƠNG PHI LÀ NỮ BÁ VƯƠNG


Ngủ một giấc cũng không quá dài, lúc Diệp Thanh An tỉnh dậy cũng chỉ mới qua gần một canh giờ.
Mặc Như ở bên cạnh nàng không đời nửa bước, thấy nàng tỉnh lại liền bỏ hạt dưa trong tay xuống.
"Chủ nhân, tên sư phụ có tuổi thọ ngắn đang ở ngoài đợi ngài kìa."
Diệp Thanh An: Sư phụ tuổi thọ ngắn???
"Là Vu Tử Ân sao?"
Diệp Thanh An không chắc chắn hỏi lại.
"Yes"
Diệp- Ít nói - Thanh - Ngôn ngữ hạn hẹp - An: "..."
Nàng cũng không nói nhiều mà đẩy cửa bước ra, vừa lúc đối mặt với Vu Tử Ân cùng hai huynh đệ nhà Mộ Dung Trì Yến và vài thái y.
"Sao mọi người đều tập trung ở đây vậy?"
"Vương phi người từng nghe nói đến linh thảo hay chưa?"
"Linh thảo? Cam thảo?"
"Thật ra bọn ta cũng chưa tìm ra loại độc mà hoàng hậu trúng phải.

Chỉ là đọc trong một cuốn sách mang từ nơi khác về ghi rằng loại linh thảo này có thể giải bách độc."
Vu Tử Ân đáp.

"Với cả thứ này không phải cam thảo, loại linh thảo này sinh trưởng ở nơi cực hàn trên đỉnh núi, vô cùng quý hiếm, lại có thể giải được bách độc."
Nói đoạn hắn đưa quyển sách cho Diệp Thanh An, vốn dĩ được triệu vào cung để tìm ra độc mà hoàng hậu trúng, ai ngờ hắn đột nhiên nhớ tới nàng, nên mới chạy đi tìm.
Phụ thân Vu Tử Ân vốn là thái y đứng đầu thái y viện, chỉ là mấy hôm nay trúng gió chưa khỏi nên không có mặt.
Y thuật của Vu Tử Ân cũng không thấp nhưng hắn cùng Nhiếp Chính vương quen biết lâu, lại không thích sự gò bó trong cung nên làm y sư bên cạnh Mộ Dung Trì Yến.
Người của thái y viện nhớ tới hắn nên mới triệu vào cung nhờ giúp sức.

Mặc dù không tìm ra loại độc nhưng loại thuốc giải bách độc lại tìm được.
Dù vậy Vu Tử Ân vẫn là chưa từng thấy loại linh thảo này, chẳng hiểu sao khi nghe thấy vương phi ở đây cộng với nghe nàng đã đỡ đẻ cho hoàng hậu thì càng thêm tin tưởng.
Người của thái y viện phần lớn là đám người trẻ, kinh nghiệm không nhiều.

Chỉ có vài thái y lớn tuổi hơn nhưng cũng không phải quá dày dặn.
Thế nhưng lúc Vu Tử Ân tới thì Mặc Như lại chặn hắn ở ngoài, đến cả hoàng thượng lẫn Nhiếp Chính vương cũng không vào được cửa.
"Các vị có thể đợi chủ nhân ta tỉnh lại không? Ngài ấy rất mệt, hiện đang ngủ, không thể đón tiếp mọi người được.

Có gì thì đợi ngài ấy tỉnh rồi nói, không thì nói với ta cũng được.


Khi nào chủ nhân tỉnh ta sẽ chuyển lời."
Dù là một câu hỏi nhưng lại giống như lời đề nghị hơn.
Nếu nói trắng ra thì Mặc Như là kẻ ngoài nóng trong lạnh, thế nên so với sống chết của một người không liên quan tới mình và sức khỏe của Diệp Thanh An thì chắc chắn nàng chọn phía sau.
Không chỉ vậy Mặc Như này quả thật không sợ ai hết, do đó mới dám nói ra lời như vậy.
Tuy nữ nhân là tỷ tỷ hiện tại của Diệp Thanh An cũng là mỹ nhân xinh đẹp nhưng cũng là người dưng.

Nàng ấy cảm thấy dù được chủ nhân cứu thì sao.

Sức khỏe của chủ nhân vẫn quan trọng hơn.
Do đó mà bản thân không cần thiết phải cho mấy người này vào.
Đã thế còn là mấy tên đáng ghét, đặc biệt là thằng khốn họ Mộ kia.
Mặc Như nói xong bên ngoài cũng không có cảm xúc dư thừa nào.

Khuôn mặt như tha thiết cầu xin dù trong lòng đang nghĩ cả nghìn tỉ câu mắng chửi tên họ Mộ.
"Hỗn xược!"
Nghe thấy Mộ Dung Trì Hạo quát, ngoài mặt Mặc Như sợ hãi lập tức quỳ xuống nhưng trong lòng chẳng một chút gợn sóng.
Nàng ấy cúi rất thấp đầu nên chẳng ai thấy rõ sự hoang dại trong đôi mắt đó.
"Hoàng thượng, chủ nhân ta thật sự rất mệt.

Ngài không thể để khi hoàng hậu tỉnh lại rồi nghe tin muội muội mình vì mình mà lao lực quá độ dẫn đến hôn mê."
Lý lẽ hợp lí đến không thể chối từ, cuối cùng Mộ Dung Trì Hạo phải nhượng bộ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi