PHẾ NHÂN VƯƠNG PHI LÀ NỮ BÁ VƯƠNG


Câu trả lời của Diệp Thanh An khiến Mộ Dung Trì Yến đứng hình vài giây.
Hắn không quá hiểu ý nàng.
Nàng nói nàng là Diệp Thanh An rồi lại nói bản thân trước kia đã chết rồi.

Chẳng lẽ là sau cú sốc đó đã hoàn toàn thay đổi bản thân.
Nhưng thay đổi lớn như vậy chỉ trong một đêm thật sự quá mức hoang đường rồi, nhưng ngoài lý do này thì quả thật không có lý do nào hợp lý hơn.
Bởi người chết cũng đâu thể sống lại.
Diệp Thanh An như hiểu được hắn nghĩ gì, nụ cười lại sâu thêm mấy phần.
"Vương gia cảm thấy người sau khi chết sẽ lại biến thành cái gì?"
Hắn không đáp lại câu hỏi của nàng, chuyện này cứ như vậy rơi vào bế tắc.
"...Quay về trước đã."
" Được."

Mộ Dung Trì Yến đã thỏa hiệp thì Diệp Thanh An cũng lùi một bước.

Hắn cũng đâu nói là không cho nàng mang con rắn đi.
Diệp Thanh An nhìn những con rắn còn lại.
"Tạm biệt."
Rồi xoay người xuống núi.
Mấy con rắn còn lại như hiểu ý nàng liền lần lượt rời đi.
Mộ Dung Trì Yến nhìn con rắn trên tay nàng.
Nhìn đến nỗi xà muốn nổi da gà.
Dù xà chỉ có vảy.
"Ngươi lấy khăn bịt miệng nó lại đi, lỡ cắn chết người thì sao?"
Hắn không biết con này thuộc loại nào nhưng nhìn chắc không tầm thường.
"Vương gia không cần lo lắng, loại rắn này khá nhút nhát.

Chúng sẽ không tùy tiện cắn người, trừ khi bị uy hiếp mới đáp trả."
"Độc tính không quá mạnh?"
Hắn không biết con rắn này thuộc loại nào nhưng chắc chắn nó là rắn độc, dù sao cũng là lần đầu thấy.
Diệp Thanh An đưa con rắn trên tay lại gần Mộ Dung Trì Yến: "Để nó cắn một cái là biết."
Mộ Dung Trì Yến không đề phòng nên khi con rắn đến gần hơi hoảng mà giật mình.
Nàng nhìn biểu cảm của hắn của không có biểu tình dư thừa nào.
"Ngay cả rắn hổ mang chúa khi đối đầu với chúng cũng phải "tắt điện"."
"Tắt điện?"
"Là nọc độc của nó lợi hại hơn hổ mang chúa đó."

Mộ Dung Trì Yến: "Ngươi cảm thấy nó không cắn ngươi?"
Diệp Thanh An đáp: "Sẽ không."
"Tại sao?"
Nàng cũng không biết tại sao nữa, đơn giản là cảm thấy rắn là động vật duy nhất sẽ không hại nàng.
"Ta cảm thấy mình không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này."
Vì Diệp Thanh An cũng không biết nên nói thế nào, dù nói hắn cũng có khi chẳng tin đâu.

Dù sao trên đời này làm gì có mấy chuyện hoang đường như vậy.
Suốt dọc đường cũng không ai nói gì, thế nên Diệp Thanh An liền tựa vào Mặc Như ngủ mất.
Dù sao cũng đi cả đêm lại còn leo núi, thể chất nguyên chủ tuy khỏe mạnh chứ đâu phải trâu bò đầu thai nên tất nhiên phải mệt rồi.
Sau khi quay về Nhiếp Chính vương phủ thì Diệp Thanh An vẫn đang ngủ ngon lành không biết gì hết.
Mặc Như sợ lúc mình xuống ngựa gây ra tiếng động sẽ đánh thức nàng nên quyết định ngồi đây luôn.
Mà Mộ Dung Trì Yến thấy cảnh này liền tiến lên nói: "Cần ta giúp không?"
Mặc Như rất muốn nói không nhưng vì Diệp Thanh An ngủ mà nàng ấy đi ngựa đường dài không nghỉ ngơi nên ngoài mỏi hết người, eo đau, mông cũng có thể cảm thấy xương chậu thì không còn gì để diễn tả.
Nàng hận, rất hận, hận mình quá kém cỏi.
Trong lòng thì đang mắng chửi tên này rõ ràng muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của chủ nhân thì có.

Đúng là con quỷ háo sắc.
Chủ nhân xinh đẹp như vậy mà không động lòng được sao? Tên này rõ ràng đang chơi trò lạt mềm buột chặt mà.

Đến nữ nhân là nàng ấy cũng muốn sờ sờ vài cái, nâng niu trong tay.
Thế mà bên ngoài vẫn cười tươi: "Phiền vương gia rồi, có thể đừng khiến chủ nhân ta tỉnh giấc không?"
Hứ, đường cùng thôi, không có lần sau, cảm ơn.
Mộ Dung Trì Yến vừa chạm vào Diệp Thanh An thì nàng liền tỉnh dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Thả ta xuống."
Mộ Dung Trì Yến không động, Diệp Thanh An nhìn hắn.
Mà Mặc Như trên ngựa đã tức đến đỏ mắt, đã dặn là không được khiến chủ nhân của ta thức giấc mà.
Mặc Như: Ta muốn đào hố chôn hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi