PHẾ NHÂN VƯƠNG PHI LÀ NỮ BÁ VƯƠNG


Sau khi Diệp Thư Tâm nói xong Diệp Thanh An cũng đang định nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng động.
Nghe giống như có gì đó rơi từ trần nhà xuống.
Diệp Thanh An lập tức cảnh giác.

Nàng quay lại nhìn, trong lòng hiện lên một chút kì quái.
Diệp Thanh An vô cùng tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.

Lúc Diệp Thư Tâm tưởng nàng không hiểu định giải thích thì Diệp Thanh An lại chặn họng.
"An An ý của ta là, ta nghĩ hoàng thượng cảm thấy Diệp gia chúng ta..."
Diệp Thanh An hơi lớn tiếng át đi giọng của Diệp Thư Tâm.
"Ta biết ngay là tỷ nhớ phụ thân mà, hay là muội tới xin hoang huynh cho tỷ về thăm phụ thân được không?"
"Không, ý ta..."
Lời còn chưa nói xong Diệp Thanh An liền chen vào tiếp: "Lâu rồi không gặp chắc tỷ nhớ mọi người nhiều lắm, đợi mấy hôm nữa bệnh của Cảnh Thần khỏe lại ta cùng tỷ quay về."
"Ta..."
Diệp Thư Tâm vốn định nói gì thì cánh của được mở ra.
Sau đó hai người Mộ Dung Trì Yến và Mộ Dung Trì Hạo bước tới.

Mộ Dung Trì Hạo tươi cười như không biết gì chào hỏi.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Có lẽ Mộ Dung Trì Hạo không cho người thông báo nên không ai nói gì.
Đáy mắt Diệp Thanh An thoáng xuất hiện một tia lạnh, nhưng rất nhanh lại bày ra khuôn mặt bình lặng không đoán được cảm xúc.
Xem ra giác quan thứ sáu lại cứu nàng một mạng rồi.
Sau lúc tiếng động đột nhiên xuất hiện làm Diệp Thanh An cảnh giác hơn, rồi nàng cảm thấy như có thứ gì đó ngoài cửa.
Nếu không nàng cũng thật sự không biết được sự tồn tại của hai người họ.
Thế nhưng khác với dáng vẻ bình tĩnh trầm lặng của Diệp Thanh An thì Diệp Thư Tâm có hơi hoảng loạn.
Mộ Dung Trì Hạo tất nhiên nhìn thấy, Diệp Thanh An buộc phải ra tay: "Hoàng huynh, ta định sau khi bệnh tình của Cảnh Thần tốt hơn thì muốn cùng tỷ tỷ về nhà một chuyến."
"Là vậy sao?" Mộ Dung Trì Hạo nhìn nàng, muốn từ đó nhìn ra chút sơ hở.
"Tỷ ấy rất nhớ người nhà, ta cũng vào cung vì lý do này chẳng phải sao?"
Nhưng phải làm hắn thất vọng rồi.
Diệp Thanh An dù sao cũng đâu phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc.
Mộ Dung Trì Hạo: "Phải ha."
Diệp Thanh An: "Vậy huynh để tỷ tỷ về Diệp gia vài ngày chơi được chứ?"
Mộ Dung Trì Hạo: "Tất nhiên là được."

Hai người cứ ta một câu ngươi một câu đến hết đối thoại.
"À, phải rồi.

Thanh An, muội có công lớn trong việc cứu nhi tử cùng hoàng hậu của trẫm, muội muốn phong thưởng cái gì cứ nói."
DiệpThanh An: "Hai người họ một là cháu của muội, người kìa lại là tỷ tỷ của muội, cứu họ là điều muội nên làm.

Không cần phải phong thưởng."
Mộ Dung Trì Hạo: "Muội cứ nói đi, nếu trong khả năng của mình ta sẽ làm hết sức."
Nói đến thế rồi thì nàng cũng đâu thể từ chối được.
Diệp Thanh An suy nghĩ một chút rồi nói: "Hoàng huynh, Cảnh Thần có phải chưa có tên tự đúng không? Ta muốn đặt tên tự cho đứa bé."
"..." Mộ Dung Trì Hạo không ngờ nàng lại nói thế, ngừng một chút rồi nói, "Được chứ."
"Vậy gọi là Khải Lâm* đi."
(*Khải Lâm: người có cuộc sống bình an, nhiều sự suôn sẻ.)
"...!Tên hay lắm, vậy gọi là Khải Lâm đi."
Rồi Diệp Thanh An liền quay về chủ đề cũ, Mộ Dung Trì Hạo cũng chỉ có thể đáp ứng.
Ngoài chấp nhận ra thì cũng có thể làm gì đâu.
Sau đó Diệp Thanh An liền nói bản thân sẽ xuất cung, về phương pháp châm cứu thì đã nói cho người của thái y viện rồi.
Mộ Dung Trì Yến cũng quay về cùng nàng.
Đi một lúc Diệp Thanh An cũng nói ra câu mà mình muốn hỏi từ lâu.
"Tại sao Vĩnh Bân không đi cùng vương gia? Hắn chẳng phải người thân cận nhất của ngươi sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi