PHẾ THỔ VÀ AN NGHỈ



Quầng sáng xanh đen nhuộm thấu nơi viễn phương, hình dáng mặt trăng đã mơ hồ lộ ra giữa màn trời.
An Nghỉ ôm Ian khóc nức nở, vừa nghẹn ngào vừa vỗ về sau lưng anh, giống như chính anh mới là người đang kêu khóc thảm thiết.
Ian liên tục dỗ dành: “Ầy, tôi nói sai rồi, không phải Mio vẫn còn sống sao? Mio được người đó nuôi lớn, cũng coi như em trai tôi, cũng là người tôi yêu thương.”
An Nghỉ nghe không vào tai, khóc đến sắp ngất, nghẹn ngào nức nở từng tiếng: “Anh đừng… đừng quá đau lòng.”
Ian: “Tôi không đau lòng mà…” Không phải tôi vẫn luôn cười sao.
Anh cúi đầu nhìn An Nghỉ khóc đến chật vật, cảm giác như tuyến lệ đã khô cạn từ lâu của mình cũng sắp bị cậu làm cho trào ra —— Có một người bày tỏ sự đau xót rõ ràng với những bi thương của mình như vậy, Ian bỗng cảm thấy miệng vết thương khổng lồ trong lòng dường như hơi khép lại một chút.
Thật ra cũng lâu rồi anh không nghĩ tới người đó, dù không có lúc nào là không nhớ hắn.
Kể từ sau khi người đó mất, anh và Mio rất ít khi gặp mặt.

Cả hai đều không ngăn nổi bản thân tìm kiếm bóng dáng người nọ trên đối phương —— Nhất là Mio, trước đây Ian hay nói hai người họ là một cặp thầy trò mặt than, EQ cả hai cộng lại chắc được đúng một cái muỗng.
Kỳ thật anh sớm đã nghi ngờ huyết thống của Mio, nhưng người kia chỉ liếc anh một cái, bảo anh đừng nói lung tung trước mặt trẻ con —— Xem đi, ngay cả cái sự che chở thái quá này cũng giống hệt nhau.
Tuy rằng đối tượng được che chở, đều cứng cỏi hơn họ nghĩ rất nhiều.
Anh còn nhớ ngày đó An Nghỉ tìm thấy mình, khắp người phủ đầy đất cát, da thịt lộ ra từng mảng vết thương đang kéo vảy đỏ sậm, chân phải sưng to đến mức không đi nổi, trên mặt toàn vết nước loang lổ lau chưa hết.

Cậu nhìn anh, cất tiếng hỏi: “Xin hỏi anh là Ian Feng phải không?”
Thanh âm thiếu niên mang theo sự run rẩy nhỏ bé rất dễ nhận thấy, nhưng cậu vẫn cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng, đôi mắt vừa sáng ngời vừa trong lành, tràn ngập kiên định: “Anh có quen Mio Light không? Anh ấy bị thương rồi, xin anh hãy đến giúp.”
Anh và Mio, nhìn qua cảm giác như hai người chẳng có chút tương đồng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng không hẳn vậy.
Một người có thể mặt không đổi sắc chiến đấu đến thương tích đầy mình, thi hài chất đống, đất trời tắm máu như khung cảnh ngày tận thế.

Một người dù đi ra từ đống đổ nát sau tận thế, trên người lại không vương chút máu tanh.
Mà giờ phút này, có một cậu thiếu niên đang toàn tâm toàn ý vỗ về những vết thương trong quá khứ của cả hai.
Chủ tiệm cách vách đi qua mượn đồ, lại bị tiếng khóc lóc của An Nghỉ dọa cho lui về.

Ian bất đắc dĩ giật giật lông mày, để An Nghỉ treo trên người mình cứ thế đứng dậy, dùng mu bàn tay lau mặt cho cậu, nói: “Mau thu dọn rồi về thôi, muộn nữa Mio lại phát hỏa mất.” Anh vừa dọn quầy vừa đau đầu nhìn An Nghỉ nức nở, thở dài: “Ài… Lúc về biết giải thích sao đây.”
Tâm trạng An Nghỉ vẫn xuống thấp đến cực điểm, trên người bị Ian treo lên túi lớn túi nhỏ đồ đạc trao đổi được từ bán thuốc, vừa sụt sịt mũi vừa cúi đầu chậm rãi theo sau lưng anh.

Lát sau, cậu bỗng nhiên đưa tay níu lấy áo Ian.
Ian bị kéo quay đầu lại, cúi xuống thấy một đôi mắt to tròn hồng hồng.
An Nghỉ nói: “Sau này em cũng sẽ trở nên thật giỏi.”
Ian: “Ồ?”
An Nghỉ nghiêm túc: “Em sẽ trở nên thật giỏi, không chỉ biết sửa máy móc và chế thuốc, còn sẽ biết dùng súng, biết đánh lộn, biết kiếm thật nhiều tiền.”

Ian nghe hiểu, không nhịn được bật cười: “À, em muốn cưới Mio về nhà nuôi sao?”
An Nghỉ cũng không hiểu khái niệm “cưới” này lắm, chỉ gật gật đầu: “Em sẽ chăm sóc anh ấy.”
Ian duỗi tay xoa xoa đầu cậu, trong lòng thầm nghĩ đúng là ghê gớm thật đấy.
–.


Lúc trở lại khu cư trú cả bầu trời đã biến thành màu xanh thẫm.

Trong nhà Ian có ánh sáng vàng ấm áp của đèn tiết kiệm năng lượng, không khí khô ráo thoang thoảng mùi thức ăn, tựa như một gia đình thực sự.
Mặt Phế Thổ đen sì, không biết đang định nói gì, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của An Nghỉ thì lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Làm sao thế kia?”
An Nghỉ ủ rũ lắc lắc đầu, Phế Thổ nhìn Ian —— đối phương đã nhanh chân lủi mất.
Phế Thổ chỉ đành hỏi An Nghỉ: “Có chuyện gì? Ai bắt nạt em?”
An Nghỉ vẫn không nói lời nào —— Con dê nhỏ vui vẻ nhảy nhót hồi trưa không thấy đâu, về đến nhà lại biến thành một con dê rầu rĩ mắt đỏ hoe.

Cậu gỡ túi lớn túi nhỏ trên người xuống, Phế Thổ vội đi qua giúp.

“Có phải bị khách bắt chẹt không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ra đó giúp một chút thôi mà sao lại khóc, em thật là… Thôi bỏ đi, ngày mai không đi nữa.

Nghe rõ chưa? Ở nhà nghỉ ngơi…”
Chưa nói hết câu, An Nghỉ đã vùi mặt vào trong ngực hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn.

Phế Thổ chỉ có thể khoát tay lên bả vai cậu, vuốt vuốt tóc cậu: “Được rồi được rồi.”
An Nghỉ rầu rĩ mà nói câu gì đó, Phế Thổ không nghe rõ, An Nghỉ ngẩng mặt lên, tựa cằm trên lồng ngực hắn: “Ngày mai em vẫn muốn đi.”
Phế Thổ cúi đầu nhìn cậu, không đáp lại, một lúc sau mới hỏi: “Em cao lên à?”
An Nghỉ đứng thẳng người dậy, Phế Thổ đưa tay ước lượng một chút —— Đỉnh đầu bông xù của đối phương vừa vặn cao tới đúng cằm hắn.

“Đúng là cao thêm, lúc trước em chỉ đến đây.”
An Nghỉ: “Sau này sẽ còn cao hơn nữa, với cả thêm nhiều cơ bắp.”
Phế Thổ phì cười: “Vậy sau này mà còn khóc lóc làm nũng nữa sẽ rất mất mặt.”
An Nghỉ lắc đầu: “Sau này sẽ không làm nũng.”
Phế Thổ cười nhạo: “Không phải em vừa làm nũng đó sao.”
An Nghỉ xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giang tay ôm lấy Phế Thổ: “Cái này không tính, làm nũng với anh thì không tính.”

Phế Thổ “Ờ” một tiếng: “Thật vinh hạnh.”
An Nghỉ buông tay, ngồi xổm trên mặt đất yên lặng sắp xếp túi to túi nhỏ —— Cậu bỏ hộp sắt đựng ruột bút qua một bên, chia những đồ vật trao đổi được theo loại hình xếp ra đầy đất.
Phế Thổ hỏi: “Hôm nay lời được bao nhiêu?”
An Nghỉ mờ mịt ngẩng đầu: “Không biết nữa.

Thu được rất nhiều thứ kỳ quái, cũng không biết có ích gì.”
Phế Thổ bất đắc dĩ cười một tiếng, xách cổ áo cậu: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”
An Nghỉ lại bướng bỉnh ngồi xuống, nói: “Không được, em đã nhận lời giúp bác sĩ sắp xếp lại rồi.

À, còn cả chỗ tiền lúc trước tiêu hết nữa, em cũng sẽ kiếm bù về.”
Phế Thổ mất một lúc mới hiểu ra cậu đang nhắc tới 60 chiếc ruột bút cậu đồng ý trả cho lữ đoàn, có chút khó hiểu: “Sao bỗng dưng lại nói chuyện đó?”
An Nghỉ nghiêm túc: “Không phải anh vất vả lắm mới tích góp đủ tiền mua phi thuyền tuần hoàn sao, hơn nữa sau này anh đến Suhmati chắc chắn còn phải tiêu tiền vào những việc khác nữa.

Mua thức ăn này, mua nước sạch này, mà bây giờ chân anh chưa khỏi, tạm thời cũng chưa nhận nhiệm vụ được…”
Phế Thổ phát giác ra chỗ không thích hợp, bắt lấy trọng điểm: “Sau này ‘tôi’ đến Suhmati? Thế em đâu?”
“Em…” An Nghỉ chậm chạp chớp mắt một cái, trong đôi đồng tử lộ ra vẻ ngơ ngác mơ màng, nhưng không hề giống với sự ngơ ngác trước đây, mà thoáng mang theo vẻ u sầu của thiếu niên.
Cậu thành thật nói: “Em không biết.”
Phế Thổ sửng sốt: “Em có ý gì, không đi theo tôi sao?”
An Nghỉ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng: “Không phải, em… em đến Suhmati thì có thể làm gì chứ?”
Phế Thổ cúi đầu nhìn cậu trong chốc lát, dường như chưa từng quen biết dáng vẻ này của cậu.

Hắn bỏ đồ đạc trong tay xuống, xoay người xuống dưới tầng hầm: “Ian! Ra đây cho tôi!”
Phế Thổ dùng một chân nhảy xuống cầu thang.

Ian xoay một vòng tại chỗ, nhận ra không trốn đi đâu được, chỉ đành giở chiêu tươi cười thân thiện ra hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”
Phế Thổ trừng mắt, chỉ vào anh: “Anh đã nói gì với em ấy?”
Ian ừm ừm.
Phế Thổ: “Đừng có giả ngu! Mới đi theo anh có nửa ngày, về đến nhà đã không bình thường rồi?”
Ian tỏ vẻ vô tội: “Làm sao cơ?”
Phế Thổ hít sâu một hơi, cố gắng nói giọng ôn hòa: “Em ấy đột nhiên nói không muốn đến Suhmati với tôi nữa, còn muốn kiếm tiền trả tôi, mấy cái ý nghĩ đó rốt cuộc ở đâu ra?”
Ian giả ngơ thất bại, chỉ đành nói: “Đó không phải chuyện bình thường sao, thanh thiếu niên đều muốn độc lập tự cường, rời khỏi nhà đi tìm chân trời mới.”

Thấy Phế Thổ vẫn còn giận dữ trừng mắt, Ian thở dài: “Thằng bé đã mười bảy tuổi rồi, muốn trở thành đàn ông, muốn có trách nhiệm, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, có cái gì khó hiểu đâu.

Chẳng phải lúc nhỏ cậu cũng…”
Phế Thổ cau mày: “Em ấy không giống thế, hoàn cảnh trưởng thành quá đơn thuần, rất dễ bị lừa…”
Ian nhướng mày, cười nhạo: “Giống như bị cậu lừa đó hả?”
Phế Thổ: “…”
Ian lắc đầu: “Trên thế giới này làm gì có nơi nào gọi là hoàn cảnh trưởng thành đơn thuần.

Cậu che chở thằng bé quá mức, đứa trẻ đó muốn lớn lên, muốn hiểu chuyện, cậu còn không vui? Chẳng phải như vậy cũng giảm bớt gánh nặng cho cậu sao?”
Phế Thổ vẫn có chút bực bội: “Không sai, nhưng cứ như hiện tại cũng đâu phải không tốt, đâu nhất thiết phải bắt em ấy lập tức trưởng thành…”
Ian ngắt lời: “Sai rồi, thằng bé đã trưởng thành.

Trẻ con trưởng thành chỉ cần một đêm, nhưng cũng là tích lũy qua năm này tháng nọ.

Lúc thằng bé một mình đối mặt với quái thú biến dị khổng lồ, đưa cậu từ trên Phế Thổ cứu về cũng đã trưởng thành.

Nhưng càng sớm hơn, nó đều đang liều mạng lớn lên, chỉ là cậu lựa chọn không nhìn thấy.”
Phế Thổ không có cách nào phản bác.
Ian nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, nhịn không được trêu đùa: “Ôi chao, đáng thương quá đi, một đứa bé chưa từng đặt chân lên Phế Thổ, lại bị cậu kéo theo chịu khổ khắp nơi.”
Phế Thổ: “Lúc đó tôi không…”
Ian tiếp tục thở dài: “Vậy mà cũng nỡ ra tay…”
Phế Thổ nổi nóng: “Chuyện đó vốn không nằm trong kế hoạch! Bỏ đi, tôi không muốn nhắc đến vấn đề này nữa!”
Đã lâu lắm rồi Ian chưa trêu cho đứa đệ tử nhỏ bốc hỏa, không nhìn được phá ra cười.
Phế Thổ “hừ” một tiếng, buồn bực bò về.
Vừa đặt tay lên cầu thang, Ian lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn tốt cho thằng bé thì đừng mãi che chở nó như vậy.

Trên mảnh đất này, bảo hộ chính là thuốc độc, không ai hiểu rõ điều đó hơn cậu.”
“Đến Suhmati rồi, tình hình chính cậu cũng chưa rõ ràng, mang theo thằng bé chạy khắp nơi cũng không yên ổn.

Cứ nhìn chuyện lần này đi, nếu không phải đứa bé đó kiên cường, cả hai đã sớm đi đời nhà ma rồi.”
Thấy Phế Thổ đứng im tại chỗ không nói gì, Ian thở dài: “Trên Phế Thổ vốn không có chỗ cho bầy dê sinh sống.”
Phế Thổ nghe vào tai, hắn biết anh nói đúng, nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, vì thế nói giọng chua lè: “Anh quan tâm nhóc đó quá nhỉ.”
Ian dở khóc dở cười mắng: “Anh đây còn nhiều tuổi hơn hai đứa bây cộng lại đấy, có thể đừng ghen tuông với anh không hả!”

Ban đêm, Phế Thổ trợn mắt nằm trên giường —— Cả ngày hôm nay đã ngây người ở nhà chẳng làm gì, hiện tại càng không thể ngủ nổi.
Khóe mắt hắn liếc thấy giường bên cạnh có bóng đen đang cựa quậy, một lát sau lại giật giật.
Phế Thổ: “Có ngủ không, không phải sáng mai còn muốn dậy sớm ra quầy sao?”

An Nghỉ bị đánh úp, trốn trong chăn ấp úng đáp lời.
Được một lúc, cậu lại trở mình, cất tiếng: “Meo Meo ơi…”
Trán Phế Thổ nổi gân xanh: “Không được gọi tôi như thế.”
An Nghỉ: “Ừm…”
Đợi mãi vẫn chưa thấy đoạn sau, Phế Thổ đành hỏi: “Làm sao?”
Thanh âm của An Nghỉ dường như còn mang theo chút giọng mũi, cậu dè dặt hỏi: “Ngày đó có phải anh thực sự rất tức giận không? Để lại đồ ăn cho em để em quay về trạm tị nạn, cuối cùng em lại lãng phí hết.”
Phế Thổ hừ nhẹ một tiếng: “Tức muốn chết.”
An Nghỉ lại “Ưm” một tiếng, hỏi: “Vậy sao anh… sao anh còn…” Nghĩ nghĩ, cậu lại sửa miệng: “Anh có hối hận vì đã mang em theo không? Em chẳng giúp được gì hết, chỉ biết ăn…”
Phế Thổ bị miêu tả của cậu chọc cười, hỏi lại: “Không phải em vẫn luôn ăn rồi đói, đói thì ăn sao, bây giờ lại biết ngượng à?”
An Nghỉ có chút tức tối: “Bây giờ em tỉnh ra rồi!”
An Nghỉ rất không vui —— Cậu lo lắng một cách nghiêm túc như vậy, hắn lại không để trong lòng.
Cậu lại hỏi: “Vậy anh định sau khi đến Suhmati thì thế nào?”
Phế Thổ: “Ở Suhmati à, sẽ không bị bụi bám đầy mặt đến mức lúc rửa mặt lau xuống toàn bùn đất, cũng không có bão cát, nguồn nước đầy đủ.

À đúng rồi, còn không hề có gián hay chuột biến dị nữa.”
An Nghỉ suy tư một hồi: “Nghe hay quá.”
Phế Thổ “hừ” một tiếng: “Dê ngốc.”
An Nghỉ có lẽ đang mặc sức tưởng tượng ra khung cảnh ở Suhmati —— trời xanh sóng biếc, mặt biển rộng thênh thang có sóng gợn lăn tăn, không trung trải dài vô số phi thuyền trôi lơ lửng.

Cậu và Phế Thổ cùng nhau ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, cất tiếng chào hỏi với những hàng xóm lướt qua.
Khả năng nhìn đêm của Phế Thổ rất tốt, đại khái có thể thấy rõ vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt của An Nghỉ.
An Nghỉ lại hỏi: “Vậy đến lúc đó chúng ta ăn gì?”
Phế Thổ: “Không biết, mua xong phi thuyền thì cũng hết tiền rồi.

Lúc đó có lẽ tôi sẽ gia nhập Hội Kỵ Sĩ, thỉnh thoảng nhận nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa đến Phế Thổ, buôn bán các thứ, công việc cũng không khác thợ săn tiền thưởng lắm.”
An Nghỉ: “Còn em thì sao?”
Phế Thổ thuận miệng: “Em ăn cỏ.”
An Nghỉ nhất thời bùng nổ, từ trên giường bật dậy: “Nói đến cùng em chẳng phải chỉ là thứ phế vật sao!”
Phế Thổ cũng ngồi dậy, có chút mất kiên nhẫn: “Vậy em muốn thế nào?”
An Nghỉ: “Em muốn dựa vào chính mình! Em cũng muốn kiếm tiền, giống như anh và bác sĩ vậy!”
Ian nói không sai —— đứa nhỏ trưởng thành, muốn rời khỏi nhà ra thế giới bên ngoài vùng vẫy.
Cậy đã rời khỏi trạm tị nạn, rời khỏi ngôi nhà với toàn bộ người thân bạn bè mà mình chung sống từ nhỏ đến lớn, rồi cũng sẽ có một ngày cậu rời khỏi hắn.
Phế Thổ nằm xuống trở mình, đưa lưng về phía An Nghỉ, nói: “Tùy em.”
Trong bóng đêm, An Nghỉ chăm chú nhìn bóng lưng hắn —— Hắn không còn lên tiếng nữa, cũng không quay người lại, hô hấp đều đều, giống như đã ngủ rồi.
An Nghỉ cũng chỉ có thể im lặng ngửa mặt nằm xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi