Phiên ngoại 03. Nếu ngày đó An Nghỉ ở lại
Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)
Chuyển ngữ: Diệp Trà
–
Thời gian là lúc hai người chia tay nhau ở Phiên thành, ước hẹn một năm sau gặp lại. Lần này Firefre offline.
–
Ngày đầu tiên Phế Thổ rời đi.
An Nghỉ khóc sưng cả mắt ở quầy hàng của Ian. Ian sắc mặt như thường chào hỏi khách đến, tiến hành giao dịch.
–
Ngày hôm sau.
An Nghỉ vẫn đang khóc.
–
Ngày thứ ba.
An Nghỉ mang theo hai con mắt sưng húp treo bảng hiệu lên —— "Đồ điện, vũ khí, sửa chữa cải tạo. Khai trương đồng giảm giá 20%."
–
Ngày thứ tư.
Lúc Ian ra ngoài khám bệnh, An Nghỉ chào đón vị khách đầu tiên của mình.
Khách nhân miệng lưỡi trơn tru, An Nghỉ vẫn chưa quen ra giá, bị hố.
–
Ngày thứ năm.
An Nghỉ tiếp đón vị khách thứ hai, người này yêu cầu đến tận nơi sửa chữa, An Nghỉ nhận lời.
Cậu dựa theo bản đồ quanh co lòng vòng một hồi, đi tới một nơi vô cùng hẻo lánh, trong phòng vừa âm u vừa tản mác ra một thứ mùi hương kỳ quái.
Lúc An Nghỉ vùi đầu sửa chữa, vị khách vẫn luôn đứng trong bóng tối sau lưng cậu, nhìn cậu chằm chằm, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh nghiến răng ken két, khiến cậu nghe mà tê dại cả da đầu.
An Nghỉ càng ở lâu càng thấy lạnh, lông tơ dựng đứng cả lên, cố gắng làm nhanh nhanh cho xong. Đúng lúc này, cậu bỗng nhiên bắt được một hình ảnh phản quang trên vỏ két nước bằng nhôm, phát hiện trong góc phòng xếp một loạt những chai lọ bình chứa —— Vừa quay mặt qua, đã thấy bên trong ngâm đầy các loại tiêu bản bộ phận. Tay An Nghỉ run lên, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Thật vất vả mới tu sửa xong trong cơn sợ hãi, An Nghỉ thu dọn đồ đạc đứng dậy, nhỏ giọng: "Ưu đãi khai trương, sau khi giảm giá 20% còn... hai mươi tư ruột bút..."
Vị khách nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng âm u, không nói lời nào, sau đó đột nhiên tiến lên một bước.
An Nghỉ nháy mắt bùng nổ, "A!" một tiếng quay đầu bỏ chạy. Nhưng dưới tình thế cấp bách, thay vì nhắm ra cửa chính thì cậu cắm đầu chạy lộn vào một căn phòng bên trong.
Ánh sáng trong phòng càng thêm u ám, An Nghỉ vừa đặt chân vào đã lập tức nhận ra mình chạy nhầm hướng. Lúc này cậu bỗng phát hiện trên chiếc giường ngay trước mặt có một thân thể gầy đét chỉ còn da bọc xương, trên người cắm đầy ống dinh dưỡng.
An Nghỉ: "A a a a a a a!"
Bộ xương khô bỗng nhiên co giật, bật ra một tiếng ho sù sụ.
An Nghỉ khóc thét, quay đầu chạy như điên, đến cả tiền cũng không thèm thu.
–
Tuần thứ hai.
Rốt cuộc An Nghỉ cũng làm xong bảng giá chính thức đầu tiên cho mình, đã hai tuần trôi qua mà cậu còn chưa kiếm nổi 50 ruột bút.
Cứ tiếp tục như vậy đến cuối tháng sẽ không đủ tiền trả tiền thuê phòng mất.
–
Tuần thứ ba.
An Nghỉ ôm theo chỗ tiền kiếm được về nhà, vẫn còn thiếu một nửa nữa mới đủ trả tiền thuê phòng. Đường xá xa xôi, cậu bị vài tên lữ nhân chặn lại cướp bóc.
An Nghỉ đánh mất tất cả số ruột bút kiếm được từ khi mở hàng tới nay, tủi thân lau nước mắt thật lâu.
–
Mấy tháng sau.
An Nghỉ đã có một quầy hàng nhỏ cho chính mình, tổng diện tích chỉ vỏn vẹn hai mét vuông.
Các bác các chú ở quầy bên cạnh: "Ôi chao! Hôm nay An Nghỉ không khóc nữa rồi!"
An Nghỉ: "..."
Ông chú: "Lúc mới đến ngày nào cũng khóc, thu tiền hộ bác sĩ cũng khóc, làm khách khứa nhìn thấy mà sợ."
An Nghỉ: "Cháu chỉ khóc có hai ngày!"
Ông chú: "Ha ha, rõ ràng là khóc suốt một tuần, lêu lêu."
Rất nhanh đã có khách tới, đối phương tính toán chi li, luôn miệng cò kè mặc cả. An Nghỉ bình tĩnh nói: "Đừng hòng bắt chẹt, thấp nhất mười lăm ruột bút, không thì thôi."
Đến trưa cậu đóng cửa quầy hàng, lúc đi ngang qua gặp bác sĩ thì cất tiếng chào hỏi.
Ian: "Ồ, chiều nay An Nghỉ nghỉ rồi à?"
An Nghỉ: "Không phải ạ, em qua khu D, ống nước ở nhà tắm công cộng bị nổ."
Ian: "Vất vả quá đi, tối nay ăn cơm cùng nhau nhé."
An Nghỉ mắt sáng lấp lánh: "Vâng ạ!"
–
Một năm sau.
An Nghỉ ôm theo cái hộp sắt đi vào trong quầy, dọc đường vẫn luôn ngâm nga một giai điệu.
Mọi người đều đã quen biết cậu: "Hôm nay tâm trạng An Nghỉ tốt ghê ha."
An Nghỉ hưng phấn đến mơ hồ: "Hôm nay vợ cháu sẽ tới!"
Quần chúng sặc nước: "Nhóc có vợ?"
An Nghỉ: "Đúng vậy, bác sĩ nói nếu hai người kết hôn, anh ấy chính là vợ cháu. Bọn cháu sẽ tới Suhmati tổ chức hôn lễ!"
Mọi người: "Đến cả bác sĩ cũng lừa trẻ con, thế giới này hết đường cứu vãn rồi..."
An Nghỉ: "Nè!"
Người qua đường A: "Sao trước đây chưa thấy bao giờ? Người ta từ Suhmati đến, còn có thể để ý nhóc sao? Lâu như vậy không khéo xôi hỏng bỏng không hết rồi."
Người qua đường B: "Đúng thế, chắc thành đại gia chân đất ở Suhmati rồi."
An Nghỉ nhe răng trợn mắt: Gừ gừ —— blah blah blah blah ——
Mọi người: "Ha ha, đừng buồn, An Nghỉ đáng yêu như vậy, nhất định sẽ không bị vứt bỏ đâu!"
An Nghỉ: "Cháu không đáng yêu! Thôi không nói với mọi người nữa! Mọi người chẳng hiểu gì cả!"
Sau khi tới Suhmati, Phế Thổ thành công gia nhập Hội Kỵ Sĩ của chủ thành, làm việc chung với thanh niên tóc vàng lúc trước từng bán con cừu điện tử cho hắn. Cách đây không lâu tóc vàng có nhiệm vụ đi ngang qua khu chợ Phiên thành, nhận ra An Nghỉ nên cũng tiết lộ với cậu hành trình của Phế Thổ.
An Nghỉ hậm hực thu dọn hành lý, sau đó lại vui mừng khấp khởi ngồi đợi trong quầy. Mặc kệ khách hàng kéo tới nườm nượp, cậu đều nói mình có việc bận rồi, không rảnh.
Khách hàng: "Cậu chỉ ngồi nguyên tại chỗ suốt hai tiếng đồng hồ!"
An Nghỉ: "Be be không tiếp!"
Chiều tới, một đội Kỵ Sĩ từ Suhmati tiến vào trong chợ, cả đội phong trần mệt mỏi, nhưng toàn thân vẫn như tỏa ra hào quang lấp lánh. Mọi người trong chợ không kìm được mà dõi mắt theo họ.
Trong đó, có một Kỵ Sĩ cao lớn tách ra khỏi đội, lập tức đi đến đứng trước quầy hàng của An Nghỉ.
An Nghỉ ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, ngơ ngác hỏi: "Anh muốn mua gì?"
Phế Thổ: "Có bán vật nuôi điện tử loại không biết làm gì chỉ biết hung dữ không, tốt nhất là cừu nhỏ."
An Nghỉ gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Chỉ có loại cừu vừa ngầu vừa giỏi, tóc dài lại còn biết kiếm tiền, anh muốn không?"
Phế Thổ: "Chắc đắt lắm nhỉ?"
An Nghỉ: "Hơi đắt thôi, nhưng mà là bản giới hạn đó, lời lắm."
Ông chú quầy bên cạnh cũng nói đế theo: "Lời lắm."
Mọi người nhao nhao lên: "Mua đi mua đi!"
An Nghỉ bỗng nhiên sực tỉnh: "Không đúng, không đắt chút nào, mua cừu còn được tặng kèm ruột bút nữa!"
Mọi người: "Ha?"
Mấy ngày nay An Nghỉ biết Phế Thổ sắp tới, trừ các vật phẩm tiêu dùng và thùng dụng cụ thì cậu đã bán hết tất cả đồ đạc, thu được không ít ruột bút, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ đề phòng trông coi.
Cậu lấy hộp sắp đựng ruột bút đã được ngụy trang ra, dâng lên toàn bộ tiền tiết kiệm của mình.
Phế Thổ nhận lấy, thử ước lượng, sắc mặt vô cùng vi diệu.
An Nghỉ: "Sao vậy, không phải anh thích nó sao? Tặng anh hết đó."
Phế Thổ: "Thứ anh thích không phải... Thôi, cầm hộ em."
An Nghỉ vẫn đang nhìn hắn với hai con mắt tỏa sáng lấp lánh, những ngón tay đan xoắn vào nhau, căng thẳng đến mức trên trán rịn mồ hôi.
Phế Thổ liếc cậu: "Em còn chờ cái gì?"
An Nghỉ: "Be?"
Phế Thổ dùng một tay nhấc cậu ra khỏi quầy hàng, hung dữ hôn cái chụt lên trán cậu: "Còn không mau cùng anh về nhà."