PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Sau vài ngày an dưỡng Vân Lãng đã hồi phục sức khỏe. Mấy ngày nay không thấy Thân Vương phái người đến xin thêm thuốc chứng tỏ công chúa đã tỉnh, Vân Lãng rất vui. Nhưng kể từ ngày trở về hình ảnh công chúa luôn xuất hiện trong tâm trí Vân Lãng không có cách xua đi. Cô như người mất hồn, thần trí lúc nào cũng treo ngược cành cây.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô đang chịu phạt đứng tấn do khi nãy giao đấu với Thủy Ngư mà không tập trung mà cứ nghĩ đến công chúa. 2 canh giờ trôi qua, Vân Lãng vừa đứng tấn vừa phải giữ thăng bằng không để mấy bát nước rơi xuống. Với người bình thường, đứng bằng hai chân đã mệt, đằng này cô chỉ được đứng một chân, chân còn lại phải giơ cao giữ bao cát 20kg. Nhưng đối với sức mạnh hiện giờ thì Vân Lãng dư sức làm việc này. Vân Lãng hoàn toàn không thấy mệt mỏi mà cô thấy rất nhàm chán. Cô ngáp dài một cái. Bỗng có đạo băng phi đến chỗ cô. Vân Lãng nhún chân nhảy lên cao xoay người né tránh. Cô chưa kịp tiếp đất đã có đạo băng khác bay đến. Vân Lãng vừa dùng chân phi bao cát ra đỡ vừa nói:

- Cô cô, người muốn lấy mạng ta sao. Người không cho ta sử dụng ma pháp hay chiến kỹ. Người tấn công như vậy thật là muốn lấy cái mạng này của ta đó.

Vân Lãng vừa tiếp đất lại có mấy quả cầu lửa bay đến. Lần này Vân Lãng không thèm né tránh. Cô đứng yên nhìn thẳng vào mấy quả cầu. Bỗng chốc mấy quả cầu bốc khói biến mất. Từ xa, Vân Vũ đi đến nói:

- Tiểu tử kia, hà cớ gì ngươi không tránh. Chán sống rồi sao!

Vân Lãng hờ hững đáp:

- Né hay đỡ gì vẫn bị đánh. Vậy thì đứng im đi cho rồi. Vả lại, cô cô nỡ đả thương ta sao.

Câu nói cuối của Vân Lãng có phần tự đắc. Vân Vũ thật không biết nói gì với tên này. Cô chậc lưỡi mấy cái rồi nói:

- Công chúa đã khỏi bệnh rồi. Tối nay Thân Vương sẽ tổ chức đại tiệc mời tất cả quan đại thần và các đại gia tộc đến hoàng cung chúc mừng công chúa. Ngươi chuẩn bị đi.

Vân Lãng đứng im như tượng. Cô cần thời gian tiêu hóa câu nói kia. Đến lúc Vân Vũ đá vào chân Vân Lãng thì cô mới thoát khỏi thế giới của mình. Vân Vũ nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt rồi quay đi. Vân Lãng vừa chạy theo vừa lắp bắp nói:

- Cô...cô...cô...

Mất nửa ngày Vân Lãng vẫn không nói được chữ tiếp theo. Thật là mất mặt, đây là lần đầu tiên Vân Lãng bị như thế. Nhìn tiếu ý trên mặt Vân Vũ càng ngày càng lớn, Vân Lãng thẹn quá hóa giận liền tát mình *đốp* một cái. Vân Vũ ngạc nhiên quay lại nhìn thấy 5 ngón tay in đậm trên má Vân Lãng mà xót. Trước giờ cô rất cưng chiều Vân Lãng, chưa đánh đòn hay la mắng Vân Lãng bao giờ. Vân Lãng lúc này cũng rất đau, nhưng vì thể diện cô dõng dạc nói:

- Đại tiệc này ta không đi. Ta phải tu luyện.

Nói rồi cô chạy nhanh về phòng. Phải về thật nhanh để xoa vết thương. Cái tát của chiến sĩ cao cấp đó. Vân Vũ nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi kia trông rất buồn cười. Cô lắc đầu ngán ngẩm. Chuyện gì tên cứng đầu đó không thích thì ai mà ép được.

Vân Lãng chạy nhanh về phòng đóng cửa lại. Ngay sau đó cô lao lên giường ôm bên má bị đánh lăn qua lăn lại trên giường than vãn. Cô dùng quang nguyên tố để chữa thương. Nói đúng ra cái tát đấy cũng chiếm 6 phần công lực của cô. Nếu cô tát người khác chắc hắn phải đi thay luôn bộ hàm rồi. Với cô, nó tuy đau nhưng cũng không phải nguyên nhân khiến cô lăn lộn than vãn. Nguyên nhân chính là việc Thân Vương mở tiệc mừng công chúa tỉnh lại. Vân Lãng nghĩ lại tình cảnh lúc đó trong tư phòng công chúa. Thật không hiểu làm sao lúc đó cô lại làm điều ngu ngốc như vậy. Lúc trước khi ra khỏi phòng công chúa, Vân Lãng có thấy vài tờ giấy đặt trên áng thư gần đó. Vân Lãng liền ra đó mài mực viết "Tiểu bảo bối, ta cứu ngươi, ngươi không cần đền đáp vì ta đã lấy lễ vật luôn rồi. Cái gì nên thấy ta cũng đã thấy, không nên thấy ta đều thấy. Đừng làm loạn lên mà tìm ta. Thanh danh của công chúa rất quan trọng đó". Cuối câu Vân Lãng còn vẽ hình mặt cười lè lưỡi. Không biết có phải bị thương nên dây thần kinh lúc đó bị chập hay không mà cô có thể ấu trĩ như vậy. Nghĩ lại Vân Lãng chỉ muốn đâm đầu tự sát. Nếu bị phát hiện thì hay rồi ?

Chán nản, than thở một hồi Vân Lãng cũng chìm vào giấc mộng. Trăng trời không quan tâm. Nhắm mắt lúc trời còn sáng, mở mắt trời vẫn sáng. Nhưng là sáng của hôm sau. Vân Lãng bật dậy như lò xo. Cô tự mắng bản thân. Cái gì cũng tốt, đến ngủ cũng tốt. Tốt đến mức quên luôn kế hoạch. Tối qua cô vừa muốn gặp công chúa vừa sợ gặp, sau một hồi đau đầu cô quyết định lẻn vào hoàng cung nhìn lén nàng. Cô rất muốn biết công chúa như thế nào. Vậy mà cô lại ngủ quên mất.

Sáng hôm nay, trên dưới Vân gia tự nhắc nhau không nên làm phật ý nhị thiếu gia. Mới sáng sớm cô đã vác cái mặt như đâm lê đi luyện kiếm và quyền pháp. Ai gặp cũng né tránh.

Mà Vân Lãng vẫn không thể tập trung luyện tập. Bực bội, cô đi đến phòng Vân Vũ. Vân Lãng vừa mở cửa ra đã nói:

- Cô cô, ta muốn ra ngoài tu luyện!

Vân Vũ ngước mắt nhìn Vân Lãng, nói:

- Khẩu khí lớn. Ngươi đã chọn được nơi cần đi hay chưa.

Vân Lãng liền nói:

- Tuyền Âm sâm lâm!

Đây là một nhánh của Ảo Linh sâm lâm ở Tuyền Quang trấn cách Vân gia 40 dặm về phía Tây. Nơi đây tập trung rất nhiều ma thú. Hằng năm có rất nhiều thợ săn ma thú đến đây. Những thợ săn này là chiến sĩ hoạt động theo nhóm 5 - 7 người, lập thành từng đội. Ma thú có sức mạnh cường đại hơn con người rất nhiều. Một ma thú dễ dàng đánh thắng 2 chiến sĩ ngang cấp. Ngoại trừ thợ săn còn có ma pháp sư. Đây là số ít. Họ vào đây có nhiều mục đích: chiếm ma hạch, tập luyện nhưng đa phần ma pháp sư vào đây với lý do giác ngộ Khế ước trận. Triệu hồi sư là chức nghiệp bí ẩn khiến người ta điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng khao khát. Người ta không biết làm cách gì có thể trở thành Triệu hồi sư và sẵn sàng làm những điều nguy hiểm thậm chí ngu ngốc nhất. Ma pháp sư rất gần với Triệu hồi sư. Nhưng ma pháp sư không phải Triệu hồi sư. Để làm Triệu hồi sư ngươi cần ma thú mà thứ khiến ma thú phục tùng, một lòng với ngươi chính là Khế ước trận. Lĩnh ngộ Khế ước trận cần thiên phú, khả năng giác ngộ của ngươi. Còn việc đưa thân đến trước mặt ma thú mong có được Khế ước trận là ngu ngốc. Ngươi chưa giác ngộ thì đã thành bữa ăn cho ma thú rồi.

Vân Vũ cũng chẳng mấy ngạc nhiên trước đề nghị của Vân Lãng. Dù gì cũng đến lúc chiến đấu thực tiễn rồi. Tuy cô có để Bạch Ưng hoặc Thủy Ngư đấu với Vân Lãng nhưng suy cho cùng việc đó không bằng đấu với một ma thú hoang mã, đầy sự chán ghét con người. Vân Vũ gật đầu chấp nhận, trước khi Vân Lãng đi cô nhắc nhở:

- Tránh phiền phức.

Vân Lãng dĩ nhiên hiểu Vân Vũ muốn nhắc nhở điều gì. Phiền toái từ ma thú? Không phải. Đó là từ những kẻ xung quanh. Vân gia đứng trên đỉnh cao có không ít gưỡng mộ và không ít kẻ thù. Một gia tộc xuất hiện 2 Triệu hồi sư sẽ là mục tiêu nhòm ngó của nhiều kẻ. Vân Lãng nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi ra khỏi phòng.

Vân Lãng đi rồi Vân Vũ mới thở dài. Hiện tại thực lực của Vân Vũ là Tôn vương hậu kỳ, cả Đông Đại lục này không ai có thể bằng nhưng thế lực bên ngoài Đông Đại lục thì sao. Một mình Vân Vũ không thể gánh vác hết Vân gia. Tuy bây giờ có Thanh Thanh thực lực Tôn giả hậu kỳ, Mộc Liễu là Thống lĩnh trung kỳ, Vân Doãn là cửu cấp. Thực lực Vân gia như vậy không có 1 đế quốc nào sánh được. Nhưng Vân Vũ lo ở bên ngoài kia, thế lực nhắm vào Vân gia, nhắm vào 3 chữ Triệu hồi sư không ít. Vân Vũ còn nỗi khổ tâm khác không thể nói. Đó chính là cô sẽ mãi không thể tiến cấp được. Trước đây, khi nàng bị thương, cô đã điên cuồng tìm cách cứu nàng. Ngay cả cách điên cuồng nhất cô cũng làm. Đó là cô đã tách sức mạnh, căn cơ của mình truyền cho nàng. Sức mạnh có thể hồi phục nhưng không có căn cơ thì khác nào tự triệt tương lai của mình. Căn cơ là thứ giúp ngươi tiến cấp. Nhưng cho dù quay ngược thời gian cô vẫn sẽ làm thế. Vì nàng chính là tính mệnh, là tất cả với cô. Vân Vũ tháo dây chuyền ở trên đầu mình xuống, cô ngắm nó chăm chú. Dây chuyền Vân Vũ đang đeo cũng là vật Tần Lam để lại trước khi đi. Cô nắm thật chặt dây chuyền lại như hạ quyết tâm. Cô nói nhỏ:

- Lam! Đứa nhỏ cứ giao cho ta. Kẻ nào tổn hại chúng, ta dù có chết cũng khiến hắn đi cùng.

Không phải tự nhiên Vân Vũ nói vậy. Mấy năm qua, cô cảm thấy có kẻ đang nhắm vào Vân gia, cô đã cử Thanh Thanh và Mộc Liễu đi điều tra nhưng không thu được tin tức gì. Chỉ có một khả năng duy nhất. Kẻ nhắm vào Vân gia có thế lực không nhỏ. Đó cũng là lý do cô muốn huynh muội Vân gia phải nhanh chóng cường đại.

Sau khi rời khỏi Vân gia, Vân Lãng thẳng hướng Tuyền Âm sâm lâm. Cô nhất định phải trở lên cường đại. Kẻ thù Vân gia có thế lực không nhỏ. Nếu không Vân Vũ cũng chẳng lo lắng như vậy. Tâm tư Vân Lãng lúc này dường như đã gác lại hình ảnh công chúa. Giờ Vân Lãng đặt hết tâm tư vào bốn chữ "Trở lên cường đại"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi