PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5 năm, không phải thời gian quá dài cũng không phải thời gian quá ngắn nhưng cũng đủ để thay đổi nhiều thứ. 3 năm trước, Hoàng Hoa Quốc Vương qua đời, do không có người kế vị nên ngôi vị thuộc về Thân Vương, một trong những đệ đệ của Hoàng Hoa quốc vương. Từ khi Thân Vương lên ngôi vị thế của Vân gia ngày càng vững mạnh. Điều này không có gì khó lý giải. Trong cuộc tranh giành ngôi vị Vân gia là gia tộc duy nhất ủng hộ kiên quyết Thân Vương lên ngôi, Vân Vũ cũng giúp Thân Vương dẹp bỏ những vật cản. Hơn hết Thân Vương là một trong những hảo bằng hữu của Vân Vũ. Thời niên thiếu Thân Vương từng hoành tẩu giang hồ cùng Vân Vũ. Khi ấy hai cái tên Vô Ảnh Quỷ và Bạch Quỷ mỗi khi xuất hiện là giang hồ dậy sóng, gây lên nỗi sợ hãi cho những tên đại ác. Hai cái tên này chính là cặp bài trùng trên giang hồ.

Còn Vân gia bỗng dưng xuất hiện thêm một thiếu gia nhưng thực chất chỉ là một sự thay đổi từ tiểu thư sang thiếu gia. Trong ngày sinh thần của Vân Lãng khi Vân Vũ và Vân Doãn đang bận rộn tiếp đãi khách nhân thì Vân Vũ tuyên bố trên dưới Vân gia phải gọi Vân Lãng là nhị thiếu gia kẻ nào trái lệnh thì coi chừng cái đầu của mình. Lời tuyên bố của Vân Vũ dấy lên sự nghi hoặc trong lòng mọi người nhưng thời gian dần trôi qua sự nghi hoặc này cũng biến mất. Bát trưởng lão đã bị Vân Vũ gϊếŧ, thay vào đó là Thanh Thanh. Còn vị trí Đại trưởng lão chính là Vân Vũ.

Hôm nay Vân gia rất náo nhiệt bởi đây là ngày quan trọng đối với nhị thiếu gia. Hàng năm Hoàng Hoa đế quốc tổ chức một cuộc khảo sát sức mạnh dành cho các hài tử từ 5 đến 10 tuổi để tìm ra sức mạnh tiềm ẩn ở bên trong các hài tử. Từ sớm Vân Lãng bị gọi dậy, sau khi chuẩn bị gọn gàng Vân Lãng đi đến phòng Vân Vũ nghe căn dặn. Do dậy từ sớm nên khi Vân Lãng nghe Vân Vũ căn dặn thì đứng ngủ quên. Vân Vũ tuy biết Vân Lãng là thiên tài nhưng thái độ dửng dưng của Vân Lãng làm cô không khỏi lo lắng. Bởi chuyện Vân Lãng là thiên tài chỉ có Vân Vũ, Thân Vương biết. Từ khi Vân Lãng lên 3 tuổi đã được Vân Vũ dạy dỗ. Những việc Vân Lãng làm được khiến Vân Vũ rất bất ngờ. Thử hỏi cả Đông đại lục này kiếm đâu ra một hài tử 3 tuổi biết cầm kỳ thi họa, 4 tuổi đánh cờ nganh tay với kỳ sư ba sao, vài ngày trước Vân Phong đã hoàn thành chương trình học Tam Cấp.

Ở Hoàng Hoa đế quốc bên cạnh việc dạy các hài tử phát triển sức mạnh thì Hoàng Hoa quốc vương cũng rất chú trọng vào việc dạy chữ nghĩa cho các hài tử. Chương trình học văn hóa ở đây chia ra làm 3 cấp: cấp 1 dành cho hài tử từ 5 đến 8 tuổi, cấp 2 dành cho hài tử từ 8 đến 12 tuổi, cuối cùng là cấp 3 dành cho thiếu niên từ 13 tuổi trở lên. Để hoàn thành chương trình học Tam Cấp thì phải trải qua một cuộc thi ai vượt qua được cuộc thi này sẽ được nhận một tấm bằng học sĩ. Tấm bằng học sĩ này là điều kiện cơ bản dành cho những người muốn trở thành quan trong triều đình nếu đạt được tấm bằng loại ưu thì sẽ không phải trải qua kỳ thi tuyển chọn quan lại mà sẽ được bổ nhiệm làm quan ngay. Nhưng để đạt tấm bằng loại ưu rất khó khăn. Hàng năm Hoàng Hoa Đế Quốc chỉ có hai đến ba người đạt tấm bằng này. Vậy mà Vân Lãng chỉ mới 5 tuổi đã hoàn thành chương trình học Tam Cấp, nhận được tấm bằng loại ưu do chính Hoàng Hoa quốc vương trao. Trong khi người được mệnh danh là thiên tài là thái tử Hoàng Hoa Tử Dạ lên 17 tuổi mới hoàn thành. Còn Vân Doãn giờ mới đang học chương trình cấp 2.

Nhận thấy Vân Vũ đang lo lắng, Vân Lãng bước lại gần trấn an:

- Cô cô, người yên tâm cuộc khảo sát này đối với ta chẳng là gì những điều cô cô vừa nói ta đều đã nắm chắc. Nếu người không tin ta có thể nhắc lại.

Vân Vũ thấy thái độ chắc chắn của Vân Lãng thì cũng yên tâm được phần nào cô khẽ gật đầu tỏ ý cho phép Vân Lãng nói. Được sự chấp thuận của Vân Vũ, Vân Lãng nghiêm túc trả lời:

- Hoàng Hoa đế quốc tuy là 1 trong 3 đế quốc thuộc Đông Đại Lục nhưng so về sức mạnh Hoàng Hoa đế quốc có phần kém hơn. Để ra tăng sức mạnh Hoàng Hoa Quốc Vương đã tổ chức những đợt khảo sát sức mạnh hàng năm để tìm ra nhân tài rồi bồi dưỡng. Hàng năm các hài tử từ 5 đến 10 tuổi sẽ tham dự cuộc khảo sát này để tìm ra sức mạnh thật sự của bản thân. Từng sức mạnh tương ứng với những chức nghiệp như ma pháp sư, chiến sĩ, luyện dược sư, họa sư... Từng chức nghiệp sẽ có học viện riêng đào tạo như chiến sĩ có Chiến Binh học viện, Đấu La học viện; ma pháp sư có Ma Pháp học viện, Đế Đô học viện. Do số lượng ma pháp sư ở Đông Đại lục chỉ gần bằng một nửa số lượng chiến sĩ nên ma pháp sư có thể được coi là chức nghiệp cao quý chỉ đứng sau triệu hồi sư. Ở Hoàng Hoa Đế Quốc chỉ có duy nhất 1 học viện dạy tất cả các chức nghiệp là Hoàng Hoa học viện nhưng học viện này chỉ dạy những thiên tài và hoàng thân quốc thích. Cô cô có dặn ta phải tỏ ra thật ưu tú để lọt vào mắt xanh của các trưởng lão học viện và không được gây chuyện tạo ấn tượng xấu.

Vân Vũ thấy Vân Lãng trả lời lưu loát thì thầm cảm thấy mình lo xa. Nhận thấy ánh mắt muốn rời đi của Vân Lãng, Vân Vũ liền khoát tay, tỏ ý bảo Vân Lãng ra ngoài. Được toại nguyện Vân Lãng hí hửng chạy ra ngoài nhưng chạy được nửa đường thì đụng phải Mộc Liễu. Mộc Liễu đang vội đuổi theo Thanh Thanh để xin lỗi. Bởi vì sáng nay có một đại ca đến tỏ tình Mộc Liễu. Khi Thanh Thanh biết được liền giận dỗi bỏ đi dù Mộc Liễu đã từ chối vị đại ca đó. Vân Lãng thầm cảm thương cho số phận thê nô của Mộc Liễu. Vân Lãng ngao ngán lắc đầu bỏ đi. Cô thẳng hướng đến Hoàng Hoa học viện - nơi tổ chức cuộc khảo sát sức mạnh. Đi được một canh giờ Vân Lãng cũng đến nơi. Cảnh tượng người đông nghịt làm Vân Lãng thấy khó chịu, cô vốn muốn đi sớm một chút để tránh cảnh đông người nhưng người tính không bằng trời tính. Vân Lãng thở dài, len qua từng người bước vào trong. Sau những phút giây cực hình thì Vân Lãng cũng đi qua được cổng học viện, ở đây khá thoải mái vì giờ chỉ có hài tử bước vào, người thân phải ở ngoài chờ. Vân Lãng bước chậm rãi hướng đến bàn báo danh. Trên đường đi, có rất nhiều hài tử bị choáng ngợp trước vẻ hùng vĩ của học viện dù đây chỉ là một phần nhỏ của học viện. Nhiều hài tử đã phải đứng lại ngắm nhìn toàn cảnh học viện. Nhưng Vân Lãng lại hoàn toàn khác, cô không tỏ ra như những hài tử kia, cô vẫn hiên ngang, mắt hướng về phía trước, ngẩng cao đầu bước thẳng. Biểu hiện này của Vân Lãng đã rơi vào ánh mắt của một lão nhân làm hắn mỉm cười đưa mắt kỳ quái quan sát. Không phải Vân Lãng không hiếu kỳ mà là do lúc vừa bước vào Vân Lãng đã đảo mắt quan sát một vòng, thu hết toàn cảnh vào mắt và ghi nhớ nó.

Trong lúc xếp hàng đợi báo danh Vân Lãng mới hồi tưởng lại cảnh học viện. Cổng học viện khá cao khoảng 5 mét, có 5 lối đi vào (3 lối hướng thẳng, 2 lối ở hai bên) nhưng chỉ có hai lối được phép đi. Để đi đến cổng cần đi qua một cây cầu lớn hai bên cầu có hai cái hồ lớn trồng sen. Phía trên cổng có dựng những tòa điện tuy nhỏ nhưng rất tráng lệ. Có lính đứng hai bên lối đi và trên cổng canh giữ.[BHTT] Phế vật hay quái vật - Q1 - Chương 6: Phế vật?!

( Hình ảnh mang tính chất minh họa. Nguồn: Ảnh Kinh thành Huế, Việt Nam)

Vào trong chính là khu vực Vân Lãng đang đứng, đây là một khoảng sân rộng lớn có thể chứa hàng chục vạn người. Xung quanh hầu hết là cây cỏ, hoa lá, có 3 bàn báo danh, bên phải có 5 võ đài, bên trái có 2 võ đài, ở giữa hai võ đài có xây một đài cao. Trên đó đang có vài lão nhân ngồi. Có thể đó là các vị trưởng lão của học viện. Vân Lãng đoán đây là nơi luyện tập của học viện. Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt Vân Lãng báo danh. Cô nhanh chóng báo danh, cầm lấy thẻ đi đến khu có 2 võ đài. Đây là nơi khảo sát sức mạnh cho các hài tử từ 5 đến 6 tuổi. Trên võ đài có 5 quả cầu pha lê đặt trên 5 bục gỗ. Các hài tử sợ hãi có, tò mò có, riêng Vân Lãng vẫn trưng gương mặt lạnh lùng, thờ ơ làm cho nhiều vị giám sĩ khó hiểu. Vân Lãng đang đứng ngắm cảnh thì có một nữ hài tử tuổi đụng phải cô. Cô thì vẫn đứng hiên ngang nhưng hài tử kia thì nằm đo đất. Hài tử đưa đôi mắt ngập nước nhìn Vân Lãng rồi khóc lớn. Vân Lãng không muốn gây sự chú ý nên đến nâng hài tử dậy nhưng vừa chạm vào hài tử thì cô bị đẩy ra. Hành động của hài tử đã chọc giận Vân Lãng, cô đen mặt quay lưng bỏ đi. Đi được 1 đoạn thì phía sau có tiếng quát non nớt của hài tử khiến cô đứng lại:

- Tiểu tử to gan! Ngươi dám ức hiếp công chúa. Ngươi không muốn cái đầu của mình nữa phải không?

Hiện giờ Vân Lãng nhìn chẳng khác gì nam hài. Vừa nói, hài tử kia vừa đến nâng công chúa dậy. Nhưng nàng lại hất tay hài tử kia rồi tự đứng dậy. Vân Lãng cũng chẳng quay lưng lại, cô lạnh lùng nói:

- Nàng là ai liên quan gì đến ta. Con mắt nào của ngươi thấy ta ức hiếp nàng?

Nói xong cô vẫn bước đi, hòa mình vào đám đông bỏ lại hai gương mặt thẫn thờ ở phía sau. Công chúa lên tiếng ra lệnh cho hài tử kia:

- Khương Tử, ngươi mau tìm hiểu xem tên ẻo lả đó là ai.

Từ lúc bị công chúa hất tay, sắc mặt hắn rất khó coi nhưng vừa được gọi tên thì hắn như con cún ngoe nguẩy cái đuôi chạy lại gần nói:

- Được công chúa yên tâm, ta sẽ tìm ra cả ba đời nhà hắn.

Hắn nói xong liền nhanh chóng chạy đi, công chúa nhìn hắn chán ghét rồi quay lưng bỏ đi. Vân Lãng sau khi bỏ đi đã xếp hàng chờ khảo sát. Đợi một lúc thì có một lão nhân bước ra, dõng dạc nói:

- Ta là Thế Dân, Tam trưởng lão của Hoàng Hoa học viện cũng là giám sĩ sẽ hướng dẫn các ngươi khảo sát sức mạnh. Ta cần một hài tử lên làm mẫu, ta sẽ hướng dẫn.

Tam trưởng lão thầm quan sát sắc mặt các hài tử, lo lắng, rụt rè, hưng phấn, sợ hãi đều có cả duy chỉ có một hài tử làm ông chú ý. Thần sắc bình thản của Vân Lãng đã thu hút sự chú ý của Tam trưởng lão nhưng cô cũng không quan tâm. Thế Dân nghĩ hài tử kia chỉ đang giả vờ nhằm thu hút sự chú ý nên ông nói bằng giọng chế giễu:

- Tiểu tử kia, có phải ngươi sợ quá nên hóa đá rồi không! Mau lên đây.

Thế Dân tưởng làm vậy sẽ khiến Vân Lãng sợ ra mặt nhưng đáp lại hắn là gương mặt lạnh như tiền của cô. Cô chỉ nhẹ gật đầu rồi bước từ tốn lên võ đài mặc kệ những lời bàn tán ở phái sau. Trước thái độ của Vân Lãng, Thế Dân khẽ cười hài lòng, hắn rất tò mò danh tính hài tử này:

- Hảo hài tử. Mau xưng danh!

Vân Lãng vẫn bình tĩnh trả lời:

- Ta là Vân Lãng, Vân gia nhân.

Thế Dân khẽ giật mình, cười nói:

- Thì ra là hài tử của Vân gia, chả trách lại có khí thế như vậy. Mau lên đây ta sẽ hướng dẫn ngươi.

Nhận thấy sự nhiệt tình của Tam trưởng lão, Vân Lãng đành bước nhanh một chút. Đến trước mặt Tam trưởng lão, Vân Lãng lên tiếng:

- Giám sĩ, ta bắt đầu được chưa?

Thế Dân đang thầm đánh giá Vân Lãng đành dừng lại dõng dạc nói:

- Được! Ngươi mau đặt tay lên quả cầu này rồi dồn toàn bộ tinh thần, sức mạnh đang có trong ngươi ra. Hình ảnh hiện lên sẽ tương ứng với sức mạnh mà ngươi có.

Vân Lãng thầm tính toán điều gì rồi mới chậm rãi đưa tay lên quả cầu. Tam trưởng lão hồi hộp chờ đợi, hắn thật không biết Vân gia sẽ xuất hiện thêm 1 thiên tài nữa hay không. Vân Doãn hiện là 1 trong 15 học viên ưu tú của học viện, lão rất muốn có thêm một nhân tài nữa từ Vân gia. Hình ảnh dần xuất hiện, đó là hình ngọn lửa và chiếc búa. Tam trưởng lão dường như không tin vào mắt mình, tuy chỉ là ma pháp sư hỏa hệ nhưng lại là đạo khí sư. Độ hiếm của đạo khí sư chỉ xếp sau triệu hồi sư, ma pháp sư. Đạo khí sư cấp càng cao thì khả năng chế tạo ra vũ khí cường đại càng lớn, sức mạnh quân sự của đế quốc đó sẽ được củng cố nên địa vị của đạo khí sư ở Hoàng Hoa đế quốc hoàn toàn không thấp. Nhưng những đạo khí từ cấp 4 trở xuống chỉ có thể dùng để đối phó với chiến sĩ hay ma pháp sư còn với triệu hồi sư thì đây chẳng khác gì thứ đồ chơi của họ. Mà trên cấp 4 thì chưa có ai ở Đông Đại lục tạo ra được.

Các hài tử ở dưới càng hồi hộp chờ đợi Tam trưởng lão công bố sức mạnh của Vân Lãng. Bỗng có tiếng nói vang lên gây sự chú ý:

- Hừ! Cũng chỉ là một ma pháp sư hỏa hệ và là đạo khí sư. Xem ra ngươi chính là phế vật của Vân gia. Hahaha!

Những lời nói này nằm trong dự tính của Vân Lãng nên cô chẳng có chút phản ứng, mặt vẫn thản nhiên làm kẻ vừa nói khá ngạc nhiên. Tam trưởng lão nghe thấy như vậy liền chau mày nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì nhận ra đó là Khương Nha Khương gia chủ - gia tộc đứng thứ hai ở đế quốc, luôn đối đầu với Vân gia. Tam trưởng lão khinh thường nói:

- Khương gia chủ, ngươi nói vậy phải chăng ngươi có thể hơn nàng.

Bị nói móc, Khương Nha mặt mày đen lại, nói:

- Hừ, ta không hơn được nhưng hài tử ta hơn. Khương Tử ngươi mau đi lên cho bọn họ biết Khương gia ta hơn Vân gia.

Khương Tử chính là đại thiếu gia của Khương gia, nghe phụ thân kêu lên, hắn dồn khí vào hai chân rồi nhảy lên võ đài. Màn trình diễn làm rất nhiều hài tử phải trầm trồ vì chỉ một cái nhún chân hắn đã đứng cạnh Vân Lãng. Hắn nói:

- Mau tránh ra cho ta khảo sát sức mạnh.

Vân Lãng nhẹ tránh đường cho hắn nhưng cô vốn ghét những kẻ lớn lối, không coi người khác ra gì, cô liền ngáng chân hắn làm hắn ngã nhào nhưng dưới con mắt của người khác và ngay cả hắn thì hắn như bất cẩn mà ngã. Hắn chật vật đứng dậy, đặt tay lên quả cầu pha lê. Hình ảnh trên quả cầu dần xuất hiện làm Tam trưởng lão mắt chữ O mồm chữ A. Khương Nha tự đắc nói:

- Sao nào, lão già, ma pháp sư song hệ, một hỏa hệ, một phong hệ có thể hơn tiểu tử kia?

Dù Thế Dân rất ngạc nhiên trước sức mạnh của Khương Tử nhưng hắn không ưa tính cách của hai cha con Khương gia nên lạnh lùng nói:

- Song hệ thì sao? Tiểu tử Vân gia này dù không bằng hắn nhưng ta lại coi trọng hơn, kẻ khoe khoang như vậy Hoàng Hoa học viện không chào đón.

Khương Nha nghe vậy tức giận quát:

- Thế Dân, ngươi có cái thá gì mà dám quyết chuyện này. Đến viện trưởng cũng phải nể Khương gia ta 3 phần, ngươi muốn chết.

Tam trưởng lão dù bị uy hiếp vẫn cười lớn:

- HAHAHA! Ngươi muốn gϊếŧ ta thì chờ đến kiếp sau đi! Nể ngươi 3 phần? Ta phi! Không phải tỷ tỷ ngươi là Hoàng hậu nương nương thì chúng ta cũng chẳng sư hơi mà để ý đến ngươi!

Thẹn quá hóa giận, Khương Nha lập tức phi lên tấn công Tam trưởng lão, mấy quả cầu lửa từ trên cao bay xuống chỗ Tam trưởng lão đang đứng. Tam trưởng lão cười lớn, nhẹ nhàng tránh đồng thời bắn một đạo băng về hướng Khương Nha. Khương Nha lập tức né nhưng đạo băng đã xẹt qua mặt hắn tạo thành một đường, máu dần rỉ ra. Khương Nha tức giận, hai bên chuẩn bị tung chiêu nhưng có giọng quát làm cả hai ngừng lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói:

- Các ngươi coi đây là đâu? Trẫm lập tức cho các ngươi lên Sinh Tử đài giao chiến!

Người nói không ai khác chính là Hoàng Hoa quốc vương và nơi ông nói chính là nơi tử chiến, ngươi sống ta chết, là nỗi sợ hãi của nhiều người. Trước đây khi Hoàng Hoa quốc vương kia còn tại vị, hắn dùng Sinh Tử đài làm nơi tiêu khiển tạo thú vui nhưng từ khi Thân Vương lên ngôi, Sinh Tử đài đã bị bỏ hoang. Nghe đến Sinh Tử đài, hai lão nhân vừa nãy còn rất hùng hổ nhưng giờ đã cúi gằm mặt xuống đất. Vân Lãng dĩ nhiên nhận ra đó là ai , cô tò mò hỏi dù câu hỏi không hợp hoàn cảnh này cho lắm:

- Quốc vương, người đến đây làm gì? Người hết việc để xử rồi sao?

Nếu người hỏi là hài tử khác thì Thân Vương chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều mà sẽ là ngươi hỏi gì ta trả lời đó nhưng người hỏi lại là Vân Lãng thì làm cho Thân Vương phải suy nghĩ xem cô có ẩn ý nào khác vì Thân Vương đã nhiều lần nói chuyện với cô và biết được hài tử trước mặt mình không đơn giản. Suy nghĩ kỹ càng câu hỏi của Vân Lãng, Thân Vương phát hiện cô đang đuổi khéo mình, ông chỉ biết cười chừ nói:

-Tiểu tử kia, lần này ta đến là để xem sức mạnh của ngươi vậy mà ngươi xem thái độ của ngươi xem! Thực làm ta đau lòng.

Vân Lãng chỉ biết giật giật khóe môi "Cái gì chứ? Đây là Quốc vương sao? Trước mặt ta như vậy thì không sao nhưng đây là đâu chứ? Thân Vương, ngươi làm ta thật đau đầu". Dù vậy, Vân Lãng vẫn lạnh nhạt nói:

- Sức mạnh của ta chỉ xếp hàng phế vật, còn thiên tài phải là ái tử của Khương gia chủ.

Khương Nha lập tức giật mình, hắn thật hối hận a, không nên nói những lời như vậy. Do khi nãy nghe ái tử nói trên đường bị kẻ khác bắt nạt, hắn điều tra ra được là Vân Lãng thì tức giận đến nhục mạ cô nhưng hắn không biết Quốc vương sẽ đến đây. Nếu biết thì có cho hắn mười cái mạng hắn cũng không dám. Thân Vương từ khi nghe thấy Vân Phong nói cô là phế vật thì nhíu mày, nhìn sang Khương Nha thấy hắn đang run thì đoán được chuyện gì xảy ra, Thân Vương tức giận:

- Phế vật? Là kẻ nào nói!

Hai chân Khương Nha mềm nhũn, dù tỷ tỷ hắn là Hoàng hậu nhưng cũng không thể cứu hắn qua kiếp nạn này. Hơn hết, tỷ tỷ hắn cũng không phải người chuyên bao che khuyết điểm, nếu nàng biết hắn dùng danh tiếng của mình để thị uy trước mặt kẻ khác thì chắc chắn sẽ từ mặt hắn. Vân Lãng từ nãy xem kịch cũng đủ, sáng nay phải dậy sơm cô rất muốn về sớm để ngủ, Vân Lãng vừa rời khỏi võ đài vừa nói:

- Ai nói thì người cũng biết! Sức mạnh của ta là ma pháp sư hỏa hệ và đạo khí sư. Không còn gì nữa thì ta về, ta có việc. Cáo từ.

Không đợi Hoàng Hoa quốc vương đồng ý, Vân Lãng đã biến mất dạng. Thân Vương chỉ thở dài rồi nói:

- Hai người đều là bậc tiền bối đánh nhau như vậy còn ra thể thống gì? Khương Nha ngươi còn cậy phía sau ngươi có Hoàng Hậu chống lưng thì ta lập tức nói cho nàng biết những chuyện ngươi làm. Lúc ấy hậu quả tự ngươi gánh chịu.

Nói xong Thân Vương phất tay áo bỏ đi. Lúc này tất cả mới hoàn hồn, Khương Nha lập tức ngồi bệt xuống sàn thở dốc. Hắn thật lo cho cái mạng mình, hắn càng thêm hận Vân gia "Vân gia, Vân Lãng được lắm ta nhất định khiến các ngươi lụi bại"

Tam trưởng lão cũng chẳng thèm để ý đến hắn, ông tiếp tục việc của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi