PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Tử Dạ cùng Vân Doãn tức tốc chạy đến võ đường. Vật thể lạ bay đến trước mặt bọn họ, Tử Dạ thuận tay tóm lấy vật thể đó. Hắn ngạc nhiên, vật thể đó là Mộng Vũ người đứng thứ ba trong "Bát Đại Ưng". Trước lúc bất tỉnh, Mộng Vũ thều thào nhắc Tử Dạ cẩn thận.

Tử Dạ âm trầm toàn thân tỏa hàn khí lạnh ghê người, hắn đem Mộng Vũ cho Vân Doãn giữ. Từng bước chậm rãi đứng trước kẻ hắc bào bịt mặt, trầm giọng:

- Kẻ nào đến học viện quấy nhiễu?

Tên hắc y phất tay áo ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nghiêng đầu cợt nả:

- Là gia gia ngươi! Cháu ngoan đến chào gia gia một tiếng.

Tử Dạ lần đầu tiên bị vũ nhục như vậy, hắn thân thái tử há để kẻ khác lăng nhục. Tử Dạ lập tức ném hỏa cầu vào hắc y nhân. Hắc y nhảy lên cao tránh, chiếc ghế sau hắn bị trúng đòn vỡ tan tành.

Hắc y chân vừa chạm đất, mặt đất chấn động dữ dội, chỗ hắn đứng xuất hiện vết lún sâu. Tạo vết lún như vậy không thể nào là ma pháp sư, kẻ đó là chiến sĩ. Tử Dạ thầm nghĩ lùi ra xa giữ khoảng cách, trong lòng tính toán phương pháp đối phó.

Kẻ đó tỏ vẻ thích thú:

- Ngươi là kẻ mạnh nhất?

Tử Dạ không ngần ngại lập tức gật đầu. Kẻ đó không nói thêm, tay nắm thành quyền nhún chân phi lên. Hắn lao nhanh tấn công Tử Dạ.

Tử Dạ nhảy ra xa né tránh, liên tục lựa thời điểm ném hỏa cầu. Nhưng tốc độ kẻ đó quá nhanh căn bản chỉ làm cháy góc áo choàng.

Tử Dạ xoay tay từng chiếc xích lửa xuất hiện, hắn vung tay một cái toàn bộ dây xích nhắm hắc y bay đến. Hắc y khựng người, toàn thân hắn mơ hồ xuất hiện chiến khí, chiến khí ngày càng nồng đậm dần hình thành chiến kỹ. Chiến kỹ của hắn là tấm khiên lớn, mặt khiên vô vàn mũi nhọn dễ dàng đâm thủng mọi vật cản.

Dây xích không chạm được tới hắc y chỉ xích được chiếc khiên của hắn. Đôi bên giằng co quyết liệt chợt chiếc khiên lao nhanh đến phía Tử Dạ. Tử Dạ chống tay xuống đất, mặt đất trước mặt hắn nhô cao tạo thành bức tường.

Chiếc khiên va chạm bức tường, cả hai đều bị vỡ tan.

Hắc y cau mày, mắt nổi sát ý không còn tia đùa cợt ban đầu.

Vân Doãn đứng bên ngoài chứng kiến trận đấu không khỏi nóng lòng. Linh cảm cho hắn biết hắc y trước mặt không đơn giản. Hắn suy nghĩ một lúc mới quyết định chạy đến phòng Lam Dạ. Hắn cần gọi muội muội đến.

Sau hồi chiến đấu Tử Dạ thấm mệt, hai người đứng mỗi góc trên võ đài. Hắc y nhân phủi bụi trên vạt áo, cười như không cười:

- Ngươi không tệ. Coi như có điểm năng lực. Đáng tiếc phải chôn thây chỗ này.

Dứt lời, phía sau hắn xuất hiện mấy chục cái khiên lớn nhỏ, hắn phất tay một loạt nhắm hướng Tử Dạ phi đến. Tử Dạ vừa né vừa dựng tường đất lên bảo vệ bản thân. Có lúc chậm nửa nhịp y phục liền bị xé rách toạc.

Tử Dạ đứng trong lớp bảo vệ, tập trung huy động ma pháp hỏa hệ. Nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng, khí áp biến động dị thường.

Tiếng gầm lớn khiến toàn trường kinh hãi. Không ít kẻ nhận ra đó là ma thú nghĩ hóa do Tử Dạ tọa thành. Con sư tử toàn thân bốc cháy rực lửa, cùng tiếng gầm lớn bức tường vỡ vụn. Nó lao đến hắc y nhân tấn công.

Hắc y nhân giật mình, hắn không ngờ trải qua thời gian dài phải sử dụng liên tục ma pháp Tử Dạ có thể sử dụng ma thú nghĩ hóa. Hắc y nhân thoáng bất ngờ, đối đầu với sư tử có điểm khó khăn.

.

.

.

.

.

Vân Lãng cùng Lam Dạ vẫn không hay biết chuyện ngoài kia.

Vân Lãng cử động mi mắt dần tỉnh dậy. Tay vươn ra xếp gọn những sợi tóc vương trên mặt nàng, nhẹ hôn lên trán nàng trầm ngâm suy nghĩ. Cô không tin một ngày nàng chấp nhận, càng không tin nàng trở thành người của cô nhưng việc vừa xảy ra không thể nhầm lẫn.

Vân Lãng cẩn trọng rời giường không muốn đánh thức nàng, vén gọn góc chăn lại rồi mặc y phục cho bản thân, ngay sau đó tỉ mỉ chọn bộ y phục hồng phấn để bên đầu giường.

Cô phẩy ta một cái không gian giới bị phá vỡ vừa lúc đó có tiếng đập cửa inh ỏi kèm tiếng gọi của Vân Doãn. Cô nhíu mày nhanh chóng mở cửa, không đợi Vân Doãn mở miệng cô đã ra giấu im lặng đi ra chỗ khác nói chuyện. Cô đóng cửa cẩn thận đi đến góc tường nhướn mày ý hỏi. Vân Doãn thở hổn hển:

- Lãng nhi, muội...mau đến Võ đường... có kẻ gây rối...Tử Dạ đang giao đấu với hắn.

Vân Lãng nhíu mày:

- Ca ca, bọn họ giao đấu liên can gì đến ta?

Vân Doãn sốt sắng đến điên, lời nói không còn trật tự cố gắng thuyết phục cô. Cũng may Vân Lãng hiểu đại khái, nhẹ gật đầu:

- Huynh đi trước. Ta cùng Dạ nhi đến sau. Huynh yên tâm Tử Dạ là hoàng huynh của nàng, ta sẽ không để hắn chết.

Nói rồi cô xoay người vào phòng để lại Vân Doãn không cách nào khác đành trở về võ đường xem tình hình.

Vân Lãng vừa vào đã thấy Lam Dạ chống tay ngồi trên giường mặt bần thần đăm chiêu

hĩ. Cô tiến lại ôm nàng từ phía sau để nàng ngồi dựa vào mình, mặt rúc vào hõm cổ nàng thủ thỉ:

- Dạ nhi, nàng đang nghĩ gì? Nàng hối hận hay...

- Không có!

Lam Dạ lập tức phản bác. Nàng không hối hận, nàng chỉ đang nghĩ nên nói chuyện với phụ mẫu cùng ca ca thế nào.

Vân Lãng thấy nàng vẫn đăm chiêu thì không làm phiền, tay đặt lên bụng nàng xoa đều. Cô biết nữ nhân lần đầu sẽ đau, sau khi làm chuyện đó cũng đau dù cô đã bôi thuốc chỗ đó cho nàng nhưng căn bản không an tâm.

Lam Dạ ngả người ra sau dựa hẳn vào người cô, nhắm hờ mắt hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc này, khác hẳn lúc người kia điên cuồng hành nàng. Lam Dạ ôn nhu cất giọng:

- Ta đang nghĩ nên thưa chuyện với phụ mẫu như thế nào. Lẽ nào ngươi không muốn thú ta?

Vân Lãng cười mỉm:

- Phải a, nữ nhân dữ tợn như nàng ta sẽ không thú a~ không biết lưng ta có bao nhiêu vết cào vết xước đây~

Lam Dạ biết rõ cô châm chọc, nghĩ lại cảnh tượng hoan ái vừa rồi không khỏi đỏ mặt định rời khỏi nhưng bị ôm cứng ngắc không thể di chuyển. Nàng dùng giọng mũi hờn dỗi:

- Ngươi nói ta hung dữ vậy buông ra.

Vân Lãng cười lớn hôn khắp mặt nàng xoa dịu:

- Ta sai rồi a~ nàng rất thùy mị. Vân Lãng ta có nương tử như vậy quả là tu mấy kiếp mà. Vân Lãng chỉ có duy nhất 1 thê tử là Hoàng Hoa Lam Dạ nếu ta trái lời sẽ bị thiên lôi...

- Dừng! Ngươi lần sau còn thề độc ta lấy kéo cắt miệng ngươi.

Cô lè lưỡi:

- Lưỡi ta mà mất thì ai đó chỉ biết khóc a~

Nàng hừ nhẹ bĩu môi:

- Vô sỉ!

Vân Lãng tay không thành thật di chuyển lên phía trên, mặt vẫn thản nhiên như thường. Lam Dạ nhéo tay cô một vòng mới làm người kia dừng lại hành động châm hỏa trên ngưòi nàng. Vân Lãng giả vờ ủy khuất ôm tay. Nàng mặc kệ tên sói đội lốt cừu rời giường mặc y phục.

Vân Lãng đợi Lam Dạ chuẩn bị xong hết mới nói:

- Ta và nàng đến võ đường đi, có kẻ đang gây khó dễ cho thái tử điện hạ a~

Trước ánh mắt vạn tiễn xuyên tim của nàng cô chỉ biết cười chừ rồi vòng tay bế ngang nàng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi