PHEROMONE CỦA TÔI CÓ ĐỘC

TTCTCĐ - Chương 34 (1)

(dreamhouse2255)

Chương 34:

Vạn Dương Trạch trực tiếp gật đầu, hào phóng thừa nhận, "Trước kia không có, sau này sẽ có."

Du Liên: "......"

Thật sự rất cảm động đất trời được không?

Chẳng lẽ không phải là kỳ phùng địch thủ thưởng thức lẫn nhau chặt chẽ hợp tác hai mặt thụ địch?

Ô Phi Trần: "Tỷ lệ mỗi người gặp được nhiệm vụ che giấu là như nhau, chẳng qua hình thức không giống nhau, mục tiêu nhiệm vụ cũng không giống nhau, bất quá, cũng chỉ có rất ít người có thể hoàn thành được, mà hai người các ngươi là học viên đầu tiên trong quá trình làm nhiệm vụ không vì cái này mất đi cái khác."

Trong giọng nói đều là sự tán thưởng dành cho Alpha ưu tú.

Du Việt vỗ tay, "Huấn luyện viên nói rất đúng!"

Ô Phi Trần: "Ta tin tưởng hai người các ngươi sẽ có thể lấy được thành tích ưu dị trong lần thi đấu này."


Du Việt cao hứng bóc một bao kẹo nổ, "Đương nhiên, có ta ở đây, kỳ tích bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện."

Du Liên nhìn chằm chằm bao kẹo nổ trong tay Du Việt, rốt cuộc nhịn không được nói, "Bao kẹo đó tổng cộng một đồng năm, là vật phẩm công cho ta cùng Ô Phi Trần, Du Việt, ngươi ăn cái gì thì tự tiêu vật tư của mình đi, đừng tranh với lão sư, ngươi còn quá non."

Du Việt: "......"

(dreamhouse2255)

Kẹo nổ không nổ nữa.

Ô Phi Trần cúi đầu nhìn qua Du Liên, "Ta không ăn, chỉ có mình ngươi ăn, chi phí đều tính vào tiền lương của ngươi."

Du Liên đột nhiên cảm thấy kẹo trái cây không thơm nữa, "Nhìn thấy chưa, danh tiếng vắt cổ chày ra nước của Đế Đằng cũng không phải tự nhiên mà có, chi phí chung cũng không chịu dùng, dù gì cũng không tiêu tiền của ngươi."

Vạn Dương Trạch là người duy nhất còn quan tâm chính sự, hắn hỏi, "Chúng ta có thể đi chưa?"


Du Liên: "Cứ vậy mà đi? Omega đánh mất rồi, các ngươi nói chúng ta trở về phải báo cáo thế nào?"

Du Việt cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng, "Ai làm mất? Người chính là từ trong phòng thí nghiệm của ngươi chạy đi, Du lão sư, làm người phải giảng đạo lý, chúng ta chưa từng thấy Omega gì, từ đầu tới đuôi chưa từng gặp qua."

Du Liên: "......"

Ô phi trần: "......"

Đã ký hiệp nghị bảo mật liền không thể công khai truy cứu.

Ô Phi Trần: "Đây là nhiệm vụ, hoàn thành sẽ được cộng thêm điểm, điểm mất trong yến tiệc lên cấp các ngươi không muốn lấy trở về sao?"

Du Việt lắc đầu, "Chậc, cường giả không sợ chính mình nhỏ yếu, chút điểm này thì tính là cái gì, nếu bởi vì mất 0.1 điểm mà kinh hoàng thất thố, vậy chứng minh chúng ta cũng chỉ có thể tới được đây."

(dreamhouse2255)


Du Liên: "Ngươi cũng không sợ cắn trúng lưỡi."

Ô Phi Trần trầm giọng: "Omega biến mất chúng ta nhất định phải tiếp tục tìm, cho các ngươi thêm một cơ hội, tìm về sẽ được cộng thêm điểm."

Du Việt không để bụng chút nào, "Chúng ta tìm được một dây xích sản nghiệp đen ở Chiều Hôm, nguy hại rất lớn, căn cứ vào trình độ hoàn thành cùng bình xét cấp bậc, điểm khẳng định sẽ không ít."

Du Liên: "......" Đứa nhỏ này thật không dễ lừa.

Du Việt biết, Omega chạy trốn, Du Liên khẳng định sẽ bị phạt, nhưng đơn giản cũng chỉ là khấu trừ tiền lương mà thôi.

Khấu trừ tiền thưởng quý, tiền thưởng năm, tiền thưởng nhiệm vụ, lại khấu trừ hai cái cúp vô dụng của y.

Dù sao tiền đối với Du Liên mà nói chính là mệnh.

Những người như Du Liên cùng Ô Phi Trần cả đời này tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Đế Đằng, vì bọn họ đã biết quá nhiều cơ mật.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch rời khỏi siêu thị, trước khi đi Vạn Dương Trạch giúp Du Việt thanh toán tiền gói kẹo nổ kia.

Vạn Dương Trạch vừa đi, Du Liên liền tựa cửa nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, vẻ mặt tràn đầy đánh giá cùng không hữu hảo.

(dreamhouse2255)

Ô Phi Trần cảm thấy Du Liên quá keo kiệt, không phải chỉ là phân hóa suất đè ép cháu trai y một đầu thôi sao, cần thiết phải nhìn người ta như thế sao.

Ô Phi Trần đứng lên nói, "Cháu trai tốt của ngươi đã đi rất xa rồi."

Du Liên: "Ta đang nhìn học sinh tốt của ngươi."

Ô Phi Trần: "Âm dương quái khí."

Du Liên: "Không sánh bằng ngươi, dạy ra một học sinh cuồng vọng hơn một học sinh."

Ô Phi Trần: "Du Việt là học sinh của ta, Vạn Dương Trạch cũng là học sinh của ngươi, ngươi đang giận dỗi cái gì?"

Du Liên cảm thấy Ô Phi Trần không thể hiểu được, "Ta cũng nói cả Du Việt a, đều rất cuồng vọng, đều do ngươi dạy ra, ta nói không đúng sao Ô huấn luyện viên?"
Ô Phi Trần luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, chẳng lẽ Du Việt cuồng vọng không phải từ trong xương tự mang sao?

Chẳng lẽ không phải cùng một nguyên nhân với Du Liên sao?

Du Liên cuồng vọng như vậy, hắn cũng không phải là lão sư của y.

Rời khỏi điểm tập kết, Du Việt xem bản đồ của mình, phát hiện Vạn Dương Trạch đã giúp y hoàn thành một phần ba.

Tuy rằng càng về sau nhiệm vụ càng khó khăn, nhưng không đến một tuần đã hoàn thành xong một nhiệm vụ che giấu, thành tích khẳng định ưu tú hơn bất kỳ một tân sinh nào của Đế Đằng.

(dreamhouse2255)

Trước kia không có bất luận một Alpha ưu tú nào dám tín nhiệm đồng đội của mình như vậy.

Du Việt đeo chắc ba lô, mang theo một đống tiền mặt kiếm được ở Chiều Hôm, bởi vì y còn chưa có trả nợ liền chạy.

Người của phân cục Bích Than sẽ giúp y xóa bỏ hợp đồng của Tiểu Ngư.
Vạn Dương Trạch đánh dấu tạm thời giúp cho Du Việt cực kỳ hưởng thụ, Du Việt cảm thấy không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì ngoài ý muốn phát sinh cho đến khi huấn luyện dã ngoại kết thúc.

Chẳng qua đột nhiên nghĩ tới trước đó Vạn Dương Trạch ở trong kỳ mẫn cảm, Du Việt lo lắng hỏi, "Ngươi, cái kia...... Kỳ mẫn cảm không có việc gì đi?"

Vạn Dương Trạch thấp giọng nói, "Không có việc gì." Không ở cách Du Việt quá gần liền sẽ không có việc gì.

Nhưng sao có thể không ở cách y gần.

Một phút cũng không muốn rời đi.

Du Việt không muốn đi cùng Vạn Dương Trạch, cầm bản đồ liền xua tay muốn đường ai nấy đi.

Vạn Dương Trạch lại nói, "Địa điểm làm nhiệm vụ kế tiếp của ngươi là ở Thiên Xu, ta cũng vậy, đi cùng nhau đi?"

"A?" Du Việt vò đầu, "A, được, cũng được, kỳ thật ta cũng không biết Thiên Xu ở đâu."
(dreamhouse2255)

Quy định không nói nhất định phải hành động đơn độc, nhưng Du Việt vừa tưởng tượng đến hình ảnh lúc trước vì làm nhiệm vụ mà giả hôn mãnh liệt với Vạn Dương Trạch, liền cực kỳ ......

Không thể nhìn thẳng vào đối thủ một mất một còn Vạn Dương Trạch này.

Nhìn đến gương mặt băng sơn vạn năm kia, liền nghĩ đến cái hôn chứa đầy thâm ý.

Vạn Dương Trạch khi hôn môi, cùng hắn hiện tại, giống như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Vạn Dương Trạch phân rõ triệt triệt để để.

Cảm giác của Du Việt khi đối mặt với hắn lại càng thêm phức tạp, có lẽ ai sau khi cùng đối thủ một mất một còn hôn môi lại phải tiếp tục cộng sự đều cảm thấy rất kỳ diệu đi.

Vạn Dương Trạch thật đúng là đại trượng phu co được duỗi được, trên phương diện này, Du Việt xác thực cảm thấy y không bằng hắn, y là diễn tinh, vậy Vạn Dương Trạch chính là diễn cốt.
Thiên Xu cách Bích Than rất xa, trên đường, Vạn Dương Trạch làm rất nhiều nhiệm vụ, bản đồ một đường hướng Tây, hiện tại lại đi Thiên Xu, liền phải qua mấy chỗ nhiệm vụ trọng điểm, thời gian cách rất lâu, nên lựa chọn phương tiện gì có thể tới Bích Xu nhanh nhất chính là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Quan trọng nhất là, dưới tình huống bọn họ đang làm nhiệm vụ, lại bị tân sinh cũng làm nhiệm vụ ở địa phương nhìn thấy, đối phương sợ bọn họ lấy được vật tư ở địa điểm kế tiếp sớm hơn, liền sẽ tiến hành ngăn cản.

Giành giật từng giây hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ lấy thêm càng nhiều điểm mới là mấu chốt.

Du Việt cùng Vạn Dương Trạch đứng bên bờ biển phân tích thật lâu, cuối cùng quyết định ngồi thuyền đi Thiên Xu.

(dreamhouse2255)
Buổi sáng ngồi thuyền chuyến sớm nhất, đại khái hai giờ đêm là có thể tới được nơi rồi.

Đến Thiên Xu ngủ một giấc dậy trực tiếp làm nhiệm vụ, nhanh hơn là đi xuyến buýt từng chuyến từng chuyến nhiều.

Chỉ là khi tìm tới bến cảng, phát hiện có rất nhiều người không lựa chọn đường biển.

Du Việt buồn bực hỏi người bán vé tàu, "Vì sao hôm nay không bán vé? Ta thấy bên ngoài có không ít thuyền muốn ra khơi a."

Nhân viên công tác cảm thấy y thật ngốc, "Gió cấp tám đấy, đều là thuyền nhỏ, hôm nay không ra khơi được."

"Không phải vẫn có thuyền lớn chịu được gió cấp tám sao?" Du Việt hỏi.

Tốt xấu gì cũng là một bến tàu, hẳn là các loại kích cỡ thuyền đều có đi, sao có thể trời vừa đổ gió toàn bộ liền ngừng vận chuyển được?

Nhân viên công tác lắc đầu, "Đang là mùa du lịch mà, thuyền lớn đều đã có người thuê, nếu ngươi muốn ngồi thuyền vậy chờ đến bốn giờ chiều đi, thuyền nhỏ có thể chở một trăm người, các ngươi chia đều cũng tiện nghi được một chút, nhớ tới xếp hàng, chỉ ba con thuyền có thể ra khơi."
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch rời khỏi cửa sổ.

Du Việt: "Bốn giờ chiều? Vậy chẳng phải là thời gian ngày hôm nay đều uổng phí? Nhưng nếu đi đường bộ, nói không chừng còn chậm hơn đợi đến bốn giờ chiều."

Vạn Dương Trạch gật đầu.

(dreamhouse2255)

Hai người đang tự hỏi, một nam nhân mũ rơm cầm hai tờ vé đi tới lắc lắc trước mặt bọn họ, "Vé hoàng ngưu (kiểu vé (phiếu) do người dân tự bán, người dân ở đây thường là bọn đầu cơ), có đi không?"

Du Việt kinh ngạc, "Có vé?"

"Thuyền tư gia." Nam nhân đội mũ rơm hơi nâng mặt lên, lộ ra làn da ngăm đen, "Ta nghe thấy hai người các ngươi nói muốn đi Thiên Xu, ta cũng qua bên kia, thuyền nhà ta kháng gió cấp tám không thành vấn đề."

Vạn Dương Trạch cảnh giác hỏi, "Trên thuyền chở bao nhiêu người? Có những ai? Giá cả thế nào?"
"Cũng không chở bao nhiêu ngươi, đều là một ít du khách không sợ chết mà thôi, dù sao thuyền tư gia cũng không có bảo hiểm, có xảy ra chuyện gì cũng không có ai phụ trách, nhưng cả nhà ta đều ở trên thuyền mà, có già có trẻ, yên tâm đi, một người hai trăm đồng tiên, ta không lấy nhiều."

Du Việt nhìn khắp nơi một vòng, phát hiện ra một con thuyền lớn vừa cũ lại vừa nát, "Cái kia?"

Nhà đò gật đầu, "Chỉ là thoạt nhìn hơi cũ một chút thôi, còn chưa tới kỳ báo hỏng đâu, các ngươi rốt cuộc có đi hay không, có rất nhiều du khách Thiên Xu đang vội trở về, ta chủ yếu là kiếm tiền từ bên kia, không đi đừng lãng phí thời gian."

Du Việt gật đầu, "Đi."

Nhưng đi được hai bước, Vạn Dương Trạch vẫn dừng ở chỗ cũ.

Du Việt quay đầu lại nhìn hắn, "Đi thôi?"

(dreamhouse2255)

Vạn Dương Trạch sờ sờ túi, "Không có tiền."
Mấy ngày này vội vàng làm nhiệm vụ, đi đâu ăn đó, có gì dùng đó, hắn không có thời gian kiếm tiền.

Du Việt thở dài một tiếng, "Đi thôi, ta còn có thể bỏ mặc ngươi ở đây hay sao."

Tiền vé tàu 200 đồng, dưới tình huống trên người chỉ còn lại 500, Du Việt thế nhưng vẫn có thể dẫn hắn lên thuyền.

Vạn Dương Trạch cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Đây có phải ý nghĩa là hắn ở trong lòng Du Việt rất quan trọng hay không?

Nhưng hai người vừa mới lên thuyền, Du Việt liền nhìn thấy nhà đò đi tới nói chuyện với một nam nhân trẻ tuổi, người trẻ tuổi nói không đủ tiền, hỏi nhà đò có thể tiện nghi hơn một chút được không.

Cẩn thận nghe lại, thế nhưng là thanh âm của Hầu Vinh Hiên.

Du Việt chạy đến cửa vẫy vẫy tay với Hầu Vinh hiên, "Này!"

Hầu Vinh Hiên vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng, "Du Việt?"
Nhà đò cảm thấy không thể không cắt ngang, "Ngươi chỉ có 50 đồng mà cũng muốn ngồi thuyền? Có bằng hữu cũng vô dụng."

Du Việt vung tay lên, "Hầu Vinh Hiên, lên đi, ta mời."

(dreamhouse2255)

Vạn Dương Trạch: Ta lại tự mình đa tình, Du Việt chỉ là nhiều tiền mà thôi.

Hầu Vinh Hiên đi lên thuyền, nhìn thấy Vạn Dương Trạch, lòng bàn chân hơi trượt một chút mới tiến vào.

Hai người không nói gì, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Du Việt kéo Hầu Vinh Hiên tới ngồi bên cạnh mình, "Ngươi cũng đi Thiên Xu sao?"

Hầu Vinh Hiên lắc đầu, "Không phải, ta đã tới Thiên Xu rồi, ta đi Cửa Đá, hiện tại đi đường biển nhanh nhất, không ngờ gặp phải gió lớn, các thuyền khác đều ngừng hoạt động rồi."

Du Việt không hỏi tiếp nữa, Hầu Vinh Hiên lại nhịn không được, "Sao các ngươi lại đi cùng nhau?"
Du Việt ngồi ở giữa, tựa lưng vào ghế đáp, "Trùng hợp."

Vạn Dương Trạch chỉ cảm thấy hai chữ này quá nhẹ nhàng bâng quơ, dù sao Du Việt cùng Hầu Vinh Hiên mới thật sự là trùng hợp.

Hầu Vinh Hiên lấy ra ba tấm vé vào cửa đưa cho Du Việt, "Ta mua ở Thiên Xu, là vé vào cửa của một đoàn xiếc thú, thời điểm ta tới chỉ còn lại ba tấm, ta sợ người khác sẽ có cơ hội làm nhiệm vụ, liền mua hết về."

Du Việt kinh ngạc cực kỳ, "Ngươi mua ba tấm? Một tấm cũng không dùng?"

"Đoàn xiếc thú phải ngày kia mới biểu diễn, thời gian biểu diễn kéo dài liên tục năm ngày, manh mối cần tìm quá nhiều, thời gian lại không dư dả, ta chỉ có thể từ bỏ." Hầu Vinh Hiên rất rõ ràng thực lực của chính mình, đơn đả độc đấu y có thể rất cường hãn, nhưng luận hợp tác, tính tình của y quái gở, không thích hợp.
(dreamhouse2255)

Nếu là người ưu tú như Du Việt...... Y không muốn kéo chân sau của Du Việt.

Nỗ lực cách Du Việt gần một chút ở trên bảng xếp hạng là tốt rồi.

Bọn họ ngồi thuyền từ sáng sớm đến giữa trưa, sóng gió càng ngày càng mạnh.

Trên thuyền, mấy gia trưởng mang theo hài tử đều rất bình tĩnh, thuyền lắc đến giống như muốn lật, biên độ càng ngày càng lớn.

Du Việt vẫn luôn nhẫn nhịn, đột nhiên phát hiện những người xung quanh không có ai là có vẻ muốn nôn.

Y nghẹn một hơi hỏi, "Vì sao người trên thuyền đều bình tĩnh như vậy?"

Vạn Dương Trạch: "Bọn họ đã quen."

Du Việt: "Vậy hai người các ngươi thì sao?"

Vạn Dương Trạch: "Ta không say tàu."

Hầu Vinh Hiên: "Ta cũng không say."

Du Việt: "......" Ta lại thua rồi.

Nhịn 30 giây, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Du Việt chạy như bay về phía phòng vệ sinh bắt đầu nôn.
(dreamhouse2255)

Y đi không tới một giây, Vạn Dương Trạch cùng Hầu Vinh Hiên đồng thời đứng dậy muốn đi mượn thuốc say tàu cho Du Việt.

Hầu Vinh Hiên vừa thấy Vạn Dương Trạch cũng có tâm, đơn giản đi về phía phòng vệ sinh thay Du Việt vỗ lưng.

Thời điểm Vạn Dương Trạch đi khắp nơi tìm mượn thuốc say tàu, cảm thấy Hầu Vinh Hiên quá gian trá.

Du Việt ở trong phòng vệ sinh điên cuồng súc miệng, cuối cùng uống vào chút nước muối, lại ăn thuốc say tàu mà Vạn Dương Trạch tìm cho y, nhịn một lúc liền ngủ.

Ngồi ngủ trên ghế, không lâu sau đầu của Du Việt liền điên cuồng lắc trái lắc phải.

Chốc chốc dựa sát về phía Hầu Vinh Hiên, còn chưa động tới bả vai y liền lắc về phía Vạn Dương Trạch.

Sau mấy lần qua lại, Hầu Vinh Hiên rốt cuộc ra tay, ấn đầu của Du Việt lên trên vai mình.
Du Việt không động nữa, ngủ say như chết.

Đầu càng ngày càng trầm, bắt đầu ngả về phía lòng ngực của Hầu Vinh Hiên.

Nhưng còn chưa đợi Hầu Vinh Hiên làm tốt chuẩn bị ôm lấy Du Việt, liền phát hiện Du Việt đã bị Vạn Dương Trạch vớt đi rồi.

Mạnh mẽ vớt đi.

Vạn Dương Trạch ấn đầu Du Việt lên vai mình, tựa hồ còn sợ Du Việt sẽ ngã xuống, duỗi tay ôm lấy bả vai Du Việt.

Xa xa nhìn lại, tựa hồ như một đôi tình lữ, một nam sinh ghé vào trên vai một nam sinh khác ngủ.

Hầu Vinh Hiên muốn nói cái gì, nửa ngày sau mới lên tiếng, "Ngươi làm như vậy, đầu của y sẽ rất khó chịu."

"Vừa rồi ngươi cũng như vậy." Vạn Dương Trạch nói.

Hầu Vinh Hiên cảm thấy quan hệ của Du Việt cùng Vạn Dương Trạch không nên là như vậy.

Ít nhất thái độ của Vạn Dương Trạch đối với Du Việt không nên là như vậy.
Vì sao lại luôn không giống trong truyền thuyết nói cơ chứ?

Như nước với lửa, Vạn Dương Trạch cực kỳ chán ghét Du Việt?

Có sao?

(dreamhouse2255)

....................

Méoo: Sao tui lại tìm cái truyện khó edit thế cơ chứ, một chương lại còn một đống chữ nữa aaaa ?(nên từ giờ mỗi chương tui chia 2 phần, mọi người hiểu ?) 

Mà tui đang theo dõi vụ "ai cũng biết là gì rồi", nếu tình hình có kém quá thì tui sẽ khóa truyện bất cứ lúc nào nhé, đợi sóng gió qua sẽ mở lại ^v^ 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi