PHI CHÍNH QUY LUYẾN ÁI

Lục Diêu chỉ cảm thấy bản thân vừa tỉnh ngủ, đến mắt còn chưa kịp mở, đã bị áp bách lại một lần nữa lâm vào mê man, đến khi gian nan mở mắt ra, Lục Diêu bỗng có xúc động muốn mắng chửi người.

Biểu tình nghiêm túc nhìn chung quanh mình – trừ mặt đất xám trắng gồ ghề, còn có một đàn sinh vật mà hình dạng vượt quá từ ‘ghê tởm’ có thể diễn đạt, xác ngoài cứng rắn màu sắc đen xám không đồng nhất, các chi từng đôi tinh tế, tuy rằng sinh vật này tựa hồ phân thành không ít chủng loại, thế nhưng tổng thể mà nói, giống như là đội quân côn trùng, trên cơ bản mỗi một con đều to bằng cỡ người Lục Diêu.

Đáng may mắn là, cho dù Lục Diêu nằm trên mặt đất không biết bao lâu, nhưng đám trùng này chẳng những không công kích hắn, còn có thể chủ động lách qua Lục Diêu, bằng không hắn đại khái đã sớm bị đạp chết.

Ngửa đầu nhìn lên, nhìn thấy không phải trời xanh hay đêm sao, mà là trực tiếp thấy được vũ trụ mênh mông. Cúi đầu nhìn nhìn, bản thân vẫn mặc bộ đồ khi đi ngủ, độ ấm chung quanh rất thấp, lạnh đến mức nổi da gà.

Mình đang nằm mơ sao?

[Tích, nhận nhiệm vụ thành công, số lượng mục tiêu: 1. Độ khó: B.]

Thao!

Lúc này thật nhịn không được muốn bạo khẩu.

Lục Diêu đoán mình có lẽ bị cái trò chơi hệ thống không rõ là cái gì này chơi khăm đưa đến một nơi cổ quái, chiếu theo hoàn cảnh này nói không chừng căn bản là không phải trên địa cầu, mà cái trò chơi đáng chết kia trừ công bố bắt đầu và hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không nói thêm điểm gì, dẫn đến tin tức Lục Diêu có được ít đến mức đáng thương. Tình huống cho tới bây giờ, Lục Diêu chỉ có thể phỏng đoán nếu nhiệm vụ hoàn thành sẽ tự động bị đưa tới một nơi khác, ban đầu nhắc tới ‘sẽ có tất cả mọi thứ’ thì ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy, thậm chí ngay cả có thể trở về hay không cũng là vấn đề.

Đây là lần duy nhất trong đời Lục Diêu có thể thông hiểu, tâm tình của đám học sinh kém năm đó mỗi ngày không có bài học lại đụng kỳ thi đột xuất. Cũng không biết Thường Dục phát hiện hắn biến mất, có phải lại muốn phát bệnh hay không.

Lúc này có suy nghĩ thế nào cũng vô dụng, Lục Diêu đứng lên, chạy theo hướng đám trùng bên người đang di chuyển – dù sao cũng không biết đây là nơi nào, nếu đám trùng này không đả thương hắn, vậy tạm thời đi cùng nhau đi.

Đám trùng này thể tích khổng lồ, động tác lại dị thường linh mẫn, ít nhất chạy còn nhanh hơn Lục Diêu. Lục Diêu từ nhỏ đến lớn vẫn là điển hình loại động não có thừa, thể lực không đủ, cũng bởi vì bản thân hắn không thích vận động một thân mồ hôi, đồng thời cũng là vì thể chất yếu nhược bẩm sinh.

Chạy chốc lát, Lục Diêu đã thở phì phò ngừng lại, hai tay chống đầu gối nghỉ ngơi, kết quả đến khí còn chưa kịp suyễn, một quái vật lớn ầm ầm dừng ở phía trước cách chỗ hắn đứng không xa, trực tiếp đè chết không ít trùng tử, dòng khí phả ra thiếu chút nữa thổi bay Lục Diêu không kịp phản ứng.

Tập trung nhìn vào, thứ đó là một cơ giáp hình người, lại cao chừng mấy tầng nhà vậy, phỏng chừng cao hơn mười mét, tựa hồ dùng dạng kim loại nào đó cực kỳ chắc chắn chế thành, hình tượng uy phong lẫm lẫm kia hoàn toàn có thể đoạt được niềm vui của bất cứ nam nhân nào. Mà trùng tử chung quanh hoàn toàn không sợ hình tượng uy vũ kia, con trước ngã xuống, con sau lại dũng mãnh lao về phía cơ giáp, chỉ chốc lát sau liền xung quanh đã chất một đống thi thể.

Trong đời Lục Diêu ít có thời điểm chật vật như vậy, nhưng dù có căm tức thế nào giờ phút này cũng chỉ có thể nhẫn, xoay người liền chạy. Quỷ biết cái thứ giống robot cự đại kia là cái gì, hình thể lại cự đại như vậy, vạn nhất bị đạp chết thì thực mất mặt.

Nhưng lội ngược dòng trùng tử cũng thập phần khó khăn, huống chi bên người chật ních loại trùng tử to lớn này, Lục Diêu còn chưa chạy được mấy bước, đã bị một bàn tay khổng lồ từ phía sau bắt lấy, túm lên.

Lúc này Lục Diêu sắc mặt xanh mét, tình huống hoang đường như vậy hắn thật sự không muốn trải qua lần thứ hai, bản thân đến cùng đã bị đưa đến nơi nào đây? Hắn chán ghét nhất chính là điện ảnh khoa học viễn tưởng không thực tế, tiểu thuyết huyền huyễn, nguyên nhân vì mấy thứ đó cực kỳ vớ vẩn, nhưng hiện tại hắn lại có vinh hạnh tự thể nghiệm một lần.

Cơ giáp vững vàng nắm Lục Diêu trong tay, lực đạo nắm tay vừa đủ, không làm thương tổn đến hắn, lập tức cũng không ham chiến, thân thể cao lớn phút chốc bay lên, nhắm về một phía nào đó mà phi đi. Tốc độ kia cũng không phải có thể so sáng với ô tô, Lục Diêu bị nắm như vậy, dạ dày bốc lên, cảm thấy càng thêm phẫn hận.

Cơ giáp cự hình bay đến một bãi đứng đầy cơ giáp mới hạ xuống, Lục Diêu giờ phút này sắc mặt tái nhợt đến mức như lập tức muốn chết, trước mắt còn bởi vì vừa rồi bay vèo vèo mà choáng vựng hồ hồ, bị đặt xuống đất còn không kịp đứng vững, lảo đảo một cái liền ngồi xụp xuống đất.

“Các ngươi mau đến xem mau đến xem, ta phát hiện loài mới nha!”

Trước ngực cơ giáp mở ra một cánh cửa, một nam nhân tóc vàng trẻ tuổi từ bên trong đi ra, liền có một cái đệm chân trong suốt tự động xuất hiện dưới lòng bàn chân y, vững vàng đưa người xuống mặt đất. Vừa xuống đất, nam nhân liền hưng phấn một bên gọi người, một bên chạy đến bên Lục Diêu, nhìn chăm chăm vào hắn, tư thế kia quả thực như biến hắn trở thành loại động vật quý hiếm vậy.

“Cleo, ngươi lại một mình ra ngoài gây chuyện? Ỷ vào An Duy Tư thượng tướng không đích thân mang đội, tiểu tử ngươi liền ngứa da a?”

Nghe vậy, lại có vài người từ ngực cơ giáp xuất hiện hạ xuống đất, phân phân không nói gì trừng Cleo.

Cleo thấy mình bị tập thể thảo phạt, nhất thời cảm thấy ủy khuất không thôi, “Nào có, ta không phải chỉ ra ngoài lượn một vòng thôi sao, lại nói hiện tại trọng điểm không phải ở ta, là loài dị trùng mới ta mang về ấy a!”

Nghe nói như vậy, ánh mắt mọi người nhất thời tập trung lên người Lục Diêu còn đang nôn khan không thôi, lại hoài nghi nhìn về phía Cleo, “Tiểu tử ngươi lại đùa giỡn gì a, mang theo kẻ xui xẻo không biết rớt từ phi thuyền nào xuống, liền nói với chúng ta đây là loài dị trùng mới, nếu thượng tướng ở đây khẳng định sẽ đánh ngươi.”

Bọn họ đối thoại Lục Diêu hoàn toàn nghe không hiểu, dứt khoát tiếp tục làm bộ không khỏe, kì thực chuyên chú nghe bọn họ nói chuyện, có thể hiểu được cho dù là nửa điểm tin tức cũng tốt. Bọn họ vô luận xem diện mạo hay tên tuổi đều hẳn là người Tây phương, có điều ít nhất vẫn là nhân loại bình thường, điểm này làm Lục Diêu có chút an tâm.

“Lần này thật sự không lừa các ngươi! Ta vừa rồi dùng cơ giáp đi hóng gió, liền nhìn thấy người này đứng giữa một đoàn dị trùng, đám dị trùng kia cũng không phát hiện hắn, hơn nữa hắn thấy ta liền chạy, không phải loài mới thì là cái gì?”

“Cái gì?!”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời rối loạn, vài kẻ nhìn như nhân viên nghiên cứu khoa học lập tức vọt tới, lại không dám tới quá gần, chỉ dám cách Lục Diêu vài bước xa mà cẩn thận quan sát.

Hỏng. Lục Diêu phát hiện tình huống có chút không ổn, vạn nhất bị mấy người này thật sự nhận định là đồng tộc của đám trùng tử kia, chờ đợi hắn tuyệt sẽ không phải kết cục tốt đẹp gì.

“Nếu các ngươi nghi ngờ ta với đám trùng tử ấy là đồng tộc, vậy không tất phí tâm tư. Ta tên là Lục Diêu, là nhân loại hàng thật giá thật.” Lục Diêu đương nhiên biết chỉ bằng một câu như vậy căn bản không có bất cứ tạc dụng gì, lập tức liền bổ sung, “Ta không biết đây là chỗ nào, nhưng có thể khẳng định không phải nơi ta vẫn sống, ta vừa tỉnh ngủ thì đã xuất hiện ở chỗ đó, chưa từng gặp qua loài trùng tử đó, cũng chưa từng thấy thứ cự đại kia của các ngươi, cho nên lúc ấy vào tình huống không biết thứ kia có địch ý với ta hay không, ta đương nhiên muốn trốn thoát. Mà vì sao đám trùng tử kia không thương tổn ta, ta cũng không biết.”

Nhân loại là động vật giảo hoạt, Lục Diêu chỉ bằng vài câu không có chứng cớ này căn bản không thể làm bọn hắn tin tưởng, nhưng tối thiểu bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ, không đến mức tử hình hắn ngay tại chỗ.

“Nếu vẫn không tin, các ngươi có thể cho ta làm kiểm tra thân thể.”

Lời này vừa nói ra, nhân viên nghiên cứu đã sớm nóng ruột liền lập tức tiến lên, lăn qua lộn lại xem xét thân thể Lục Diêu, Lục Diêu mặc áo ngủ đơn bạc đứng chỗ này sớm đã bị đông lạnh chút cương ngạnh, chốc lát lại bị xốc vạt áo trong chốc lát lại bị xắn tay áo, cảm giác lần này không muốn bệnh là không thể.

“Từ mặt ngoài đến xem, đích xác không khác gì nhân loại bình thường.” Một gã nghiên cứu sinh có thâm niên tiếc nuối tuyên bố, “Có điều còn cần tiến thêm một bước kiểm tra, hiện tại an trí người này như thế nào, Ike thiếu tá?”

Được gọi là thiếu tá là một nam nhân khoảng ba mươi, giờ phút này cũng đang phiền não nhíu mi, “Ta phải báo cáo thượng tướng trước, các ngươi trông coi hắn cho kỹ, việc thanh lý đám tạp binh dị trùng kia tối nay tiến hành cũng không có gì.” Dứt lời liền vào một thứ bên cạnh nhìn như lều nhỏ được dựng lâm thời, đại khái là đi liên hệ cái người gọi là thượng tướng kia.

Ike vừa đi, cả đám binh lính vốn đang tò mò đến ngứa ngáy khó nhịn kia lập tức vây quanh Lục Diêu chật như nêm cối, nhưng ít nhiều cũng bận tâm Lục Diêu có thể là tài liệu nghiên cứu quan trọng, cũng không dám thật sự sờ sờ động động gì, chỉ là đơn thuần vây xem.

Nhưng bọn hắn nguyện ý xem, không có nghĩa là Lục Diêu nguyện ý bị xem, hắn cũng không phải người dễ tính, áp lực đến tận lúc này đã là tương đối không dễ, lạnh lùng quét mắt nhìn những người đó, “Nếu không hi vọng ta trước khi bị nghiên cứu đã bị đông chết, đi lấy cho ta chút quần áo.”

Không ai nhúc nhích, “Tên này rất muốn chết đi!” Lục Diêu nghe được có người nói như vậy.

Loại tình huống này hiển nhiên hẳn nên dùng thái độ nhún nhường, lấy bảo toàn tự thân làm mục tiêu tối ưu, nhưng Lục Diêu không cho rằng bản thân phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thực hiển nhiên trước mắt sự tồn tại của hắn đối với bọn họ là phát hiện trọng yếu, đối với một quân nhân mà nói, chỉ cần đầu óc không có bệnh, thì không có quyền cũng sẽ không ở trước mặt công chúng giết chết hắn.

“Nếu ta rét lạnh chết tại đây, xui xẻo sẽ chỉ là các ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi