PHI CHÍNH QUY LUYẾN ÁI

Hiện tại là sáu giờ chiều, từ đây đến tinh cầu số 34 cần đại khái 12 giờ, cũng không tính là lâu.

Tuy rằng dịch dinh dưỡng rất tiện lợi, có điều đồ ăn cũng thập phần mỹ vị, cho nên bọn lính nhất trí tán đồng ở trên phi thuyền không uống dịch dinh dưỡng. Thế nhưng lúc ăn cơm chiều đã đủ khiến đại đa số cảm thấy dày vò, phòng ăn trong phi thuyền, lấy cái bàn ở chính giữa làm tâm, trong phạm vi mười mét quỷ dị không bóng người. Những bàn bên cạnh đều trống trơn, hơn nữa im lặng dị thường.

Tình huống bàn đó là như vậy, Lục Diêu ngồi ở giữa, bên trái là An Duy Tư, bên phải là Grant, hai người kia chia đều mỗi phút ít nhất gắp đồ ăn cho hắn ba lượt, trào phúng nhau hai lần, có thể nói trừ Lục Diêu thì mọi người giờ phút này đều như ngồi trên bàn chông, cố tình lại không dám trốn chạy khỏi tình cảnh đáng sợ này, sợ khiến vị nào chú ý tới mà bị tiêu diệt.

Bất động thanh sắc ăn đống đồ chất thành núi, Lục Diêu cũng hi vọng bản thân tạm thời mắt mù tai điếc không biết hai tên ngu ngốc ngây thơ không dùng đại não đang khắc khẩu, thế nhưng hi vọng luôn là tốt đẹp.

“Phanh!”

Toàn trường yên tĩnh, bọn lính run cầm cập nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy thì ra là Lục Diêu lạnh mặt đập dao nĩa xuống bàn, không khỏi khâm phục người được đại nhân vật coi trọng thực không phải bình thường, không khí như vậy cũng dám phát giận.

“Hai người các ngươi, có thể im lặng một chút không?” Lục Diêu liếc hai người lộ ra một nụ cười ôn nhu đến cực điểm, nếu bỏ qua gân xanh cực rõ ràng trên trán hắn, “Không thì làm phiền đi khuất mắt ta rồi hãy làm ồn.”

Có vài thời điểm, tâm tình Lục Diêu càng âm trầm, thì tươi cười càng đẹp.

Binh lính giáp: “⊙o⊙ A!! Thượng tướng đại nhân ngài chảy máu mũi!”

Binh lính ất: “Grant đại nhân, Grant đại nhân! Ngài tỉnh tỉnh!”

“……” Trước kia là kẻ nào cười nhạo An Duy Tư không tiền đồ, “Ta đi tắm rửa một cái, Edie, hai người kia ngươi tùy tiện ném đi đâu cũng được, tỉnh lại rồi nói.”

Bị điểm danh, Edie cảm thấy cực kỳ áp lực, gã thật không dự đoán được lực sát thương của Lục Diêu lớn như vậy, lớn đến mức có thể miểu sát hai vị đại nhân có sức chiến đấu tối cường.

Vì cái gì lại đối xử không khách khí với hai gã đó chứ? Grant thì cũng thôi, An Duy Tư với mình, nghiêm khắc mà nói thì cũng không đến mức quen thuộc đi. Đại khái là…… Hai gã đó bộ dáng muốn ăn đòn thật sự không khác biệt gì, làm người ta nhẫn không nổi.

Lục Diêu vắt khăn mặt trên cổ trở lại phòng, còn chưa đứng vững, liền quyết định về sau vẫn phải hảo hảo gõ đầu Edie, đầu óc không tốt thì thôi, không ánh mắt thì thật sự không thể chịu đựng được.

Vì sao hai tên ngu ngốc vừa té xỉu trong phòng ăn hiện tại lại cùng ngủ ở trong phòng hắn, trên giường của hắn.

Yên lặng trừng hai người kia trong chốc lát, Lục Diêu đi lên, kéo Grant nằm ngửa trên giường, lại lao lực nửa tha nửa kéo An Duy Tư nằm úp lên người Grant, nhìn chằm chằm cảnh tượng tràn ngập cơ tình một lúc lâu, lại tách mở bàn tay cong thành nắm đấm của hai người, làm thành bộ dạng mười ngón giao triền, quá đẹp cho một đôi cơ hữu ngươi tình ta nguyện.

Tin rằng hai người kia tỉnh lại sẽ thực kinh hỉ, Lục Diêu thực vừa lòng tới phòng Grant, ngủ.

Ước chừng năm giờ sáng hôm sau, Lục Diêu liền nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không uổng công hắn cố ý rời giường sớm.

Thong dong mở cửa gian phòng vốn thuộc về hắn, Lục Diêu vừa lòng nhìn cảnh Grant cùng An Duy Tư mỗi người chiếm cứ một góc phòng, như là hận không thể cách đối phương càng xa càng tốt, thấy hắn tiến vào, Grant lập tức hoảng sợ nhào tới, “A a a An Duy Tư hắn biến thái cư nhiên bụng đói ăn quàng xuống tay với ta!”

Sắc mặt An Duy Tư cũng đen xì, “Ta còn không đến mức không phẩm vị như vậy.”

Lục Diêu vỗ vỗ Grant, “Trong chốc lát sẽ tới nơi, đi rửa mặt chuẩn bị một chút.”

“Thực lãnh đạm……”

Hắn cảm thấy mình đã đủ ôn hòa, nếu không phải vì thảm trạng này do một tay mình tạo thành, tâm tình của hắn còn có thể càng lãnh đạm.

Sau khi hạ phi thuyền, An Duy Tư cùng Grant dẫn nhân mã về đại bản doanh của mình, diễn luyện từ chín giờ cùng ngày đã trực tiếp bắt đầu, không có thông cáo, thế nhưng trước đó không cho phép tiến hành giao chiến hoặc mai phục trước, thế nhưng có ít người đi tiến hành dò đường vẫn có thể được, ai công phá đại bản doanh của đối phương trước là thắng.

Mà khi diễn luyện, vũ khí của bọn lính đều là đặc chế, không có lực sát thương thật. Mà quần áo trên người cũng là đồng bộ, khi kiểm tra đo lường xác nhận người mặc nhận thương tổn đủ để chí tử thì đèn xanh trước ngực sẽ sáng lên, đại biểu binh lính này đã bỏ mình, không thể tiếp tục tham gia tác chiến.

Nhân viên điều phối là máy tính tùy cơ, cho nên không tồn tại vấn đề không công bằng, nếu như thực lực song phương vẫn chênh lệch quá xa, cũng chỉ có thể nói là vận khí không tốt.

“Lần này địa hình thực phức tạp, rất thú vị.” Vừa xuống phi thuyền Grant đại để nhìn thoáng qua, nơi này có rất nhiều ngọn núi cao bao bọc quả thực như lá chắn thiên nhiên, khiến bọn hắn bị vây trong một mê cung rắc rối phức tạp, mà bản đồ cũng cần phái người đi thăm dò, cấp trên sẽ không phân phát trực tiếp. Lại nói, nơi này ngoài đá tảng trụi lủi thì chỉ có cát, cũng thực sự có vài phần cảm giác chiến trường hiu quạnh.

Trước phân người đi dò đường, Grant liền thành thạo bắt đầu ra lệnh, rất nhanh mỗi một binh lính đều có nhiệm vụ của mình, hơn nữa không có người nào không đúng cương vị, bởi vậy đủ để nhìn ra thủ đoạn chiến lược của đối phương không tầm thường cũng như bản lĩnh của kẻ thượng vị.

“Lục Diêu, ngươi nói xem lát nữa khai chiến chúng ta nên làm thế nào trước?” Nâng cằm, Grant hưng trí hỏi Lục Diêu.

“Chẳng lẽ ngươi mỗi lần tiến hành bố trí tác chiến đều trong tình huống không có bản đồ?” Lục Diêu hỏi lại.

Nhún nhún vai, Grant không thú vị nói, “Đương nhiên không phải, nhưng mà hiện tại thật sự rất nhàm chán a.”

“Nhàm chán thì lang thang đâu đi, ta đi ngủ tiếp một giấc, diễn luyện bắt đầu thì đánh thức ta.”

Nói thật, Lục Diêu lúc này bổ miên không tốt chút nào.

Hắn cư nhiên mơ thấy An Duy Tư biến thái ngửi thấy mùi của hắn liền hưng phấn, cho nên không từ thủ đoạn thu thập đồ dùng tư nhân của hắn.

Hoàn toàn không cần Grant đến gọi, Lục Diêu đã bị giấc mộng đáng sợ này làm tỉnh lại. Bản thân thật sự là tiếp xúc với biến thái quá nhiều nên nhìn ai cũng thấy không bình thường sao? Nếu thật sự là như vậy cũng không khỏi rất……

“Sắc mặt người thật đáng sợ a, chẳng lẽ mơ thấy thứ gì?” Đến gọi người rời giường lại phát hiện đối phương đã tỉnh, Grant tò mò hỏi.

Vấn đề này có thể nói nhất châm kiến huyết, biểu tình của Lục Diêu càng thêm khó coi, “Không có, bản đồ làm tốt chưa?”

“Thời gian quá ngắn, cho nên chỉ để bọn họ phát họa đường đại khái, tuy rằng hơi ẩu nhưng so với không có thì tốt hơn nhiều.”

Bởi vì tổng bộ đều thống nhất an bài, cho nên cũng không tồn tại vấn đề bảo mật linh tinh, chung quy đế quốc để bọn họ tới tiến hành tác chiến, không phải để chơi trốn tìm. Trong thời gian này bản đồ tự làm được cũng không kém quá nhiều, Grant hứng thú ít ỏi nói, “An Duy Tư kia khẳng định lại chơi du kích, đối nghịch lâu như vậy đều không còn giấu gì được, thử lần này để ngươi bố trí xem sao?”

Thái độ tùy ý như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

“Ta chỉ là tới quan sát ngẫu nhiên cho vài câu đề nghị, nếu ta nhớ không lầm ngươi mới là người phụ trách chính thức.”

“Làm gì phải nghiêm túc như vậy……”

Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng Grant vẫn nhanh chóng làm tốt phần bố trí tác chiến, Lục Diêu đại khái nhìn thoáng qua, vẫn tuân theo đặc điểm sát phạt quyết đoán của gã, thế công thực mãnh liệt, hơn nữa không phải một mặt tiến công, chỗ cần cẩn thận cũng không bỏ sót.

Khiến bọn lính tự đi chuẩn bị, hiện tại chỉ đợi đến thời điểm là có thể bắt đầu hành động. Grant lấy nước trên bàn uống một ngụm, mày lơ đãng nhíu một chút.

Chi tiết này tuy nhỏ bé, nhưng vẫn gợi ra chú ý của Lục Diêu, lại nói tiếp hắn từ lúc gặp mặt hôm qua đã cảm thấy Grant có điểm không thích hợp, thế nhưng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, hiện tại rốt cuộc mới nhìn ra, động tác cánh tay phải của Grant có đôi chút mất tự nhiên.

“Cánh tay làm sao?”

Kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Diêu, Grant cười hì hì tựa vào người Lục Diêu, như là không có việc gì, “Không có việc gì a, chỉ là cảm giác nước có chút lạnh mà thôi, thế nhưng ngươi quan tâm như vậy ta vẫn rất cảm động nha.”

“Nga, ta thấy cái bàn đặt ở đây rất khó coi, ngươi giúp ta nâng qua bên kia đi.”

“……”

Có khi Grant không thừa nhận cũng không được, bản thân trong một số việc quả thật chọc không nổi Lục Diêu.

“Chẳng qua là bị lão nhân cảm xúc kích động chụp một phát mà thôi, không có gì đại sự.”

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi